Kế Hoạch Đè Nam Chủ

Lạc Dư ngủ một mạch đến khi trời sáng.

- Ưm, mết quá đi.

Cậu không muốn rời giường đâu, muốn ngủ nữa. Nhưng cậu biết mình không thể không dậy, cậu còn phải đi làm, đế trễ tên Diệp Trì chắc chắn sẽ lại lèo nhèo đòi bồi thường cho coi, cậu còn không hiểu tên này là hạng người gì nữa sao.

Lạc Dư ngồi một lúc để bản thân tỉnh ngủ hẳn rồi mới đi vào nhà tắm.

- Cậu đến đây làm gì?

Vừa ra ngoài đã thấy Lạc Dương đang nói chuyện với một người đàn ông khác, không biết tại sao cậu thấy có chút chua chua, đây rõ ràng là em trai của cậu, cậu không muốn nó bị dụ dỗ mất đâu.

- Chào anh.

Phong Nhật Vũ mỉm cười, ngoài ý muốn lại không làm mấy động tác lưu manh trước mặt Lạc Dư, phải nói là vô cùng ngoan ngoãn khiến ngay cả Lạc Dương cũng phải kinh ngạc.

- Đứng ngoài đó làm gì, còn không mau vào nhà.

- Vâng.

Lạc Dương không muốn, sao anh trai lại cho người đàn ông xấu xa này vào nhà cơ chứ.

Phong Nhật Vũ vào nhà, Lạc Dư cũng không để ý đến anh ta thay quần áo xong liền chuẩn bị đi ra ngoài.

Trước khi đi cậu ngoái đầu lại nhìn Phong Nhật Vũ nhìn anh ta cảnh cáo.


- Em trai tôi mới chỉ 15 tuổi, vẫn còn là một đứa trẻ chưa phát triển toàn diện. Tôi nghĩ cậu nhất định sẽ biết cái gì nên làm cái gì không nên làm, đi đây.

Phong Nhật Vũ sờ mũi, mặt Lạc Dương bị những lời anh trai nói làm cho đỏ ửng. Hai người họ ngoài bước cuối cùng thì cái gì cũng làm rồi a.

Lạc Dư chạy đi mua đồ ăn rồi lại chạy đến nhà Diệp Trì.

- Diệp Trì, cậu mau... Dậy.

Diệp Trì đang ăn sáng thì ngẩng đầu lên, Lạc Dư nhìn thấy trong nhà còn có thêm một nữ nhân ăn mặc chỉnh tề.

Ha, giờ cậu mới nhớ ra là mình đã không còn là người đại diện của Diệp Trì nữa, cũng không thể quay lại cái giới showbiz, cậu, thất nghiệp rồi.

- Xin lỗi, đã làm phiền rồi.

Ngu ngốc, ngu đến không chịu nổi, Lạc Dư ơi là Lạc Dư, mày bây giờ cái gì cũng đã mất hết rồi. Hơn nữa tất cả những thứ đó đều là do người trước mặt này gây nên, sao mày lại ở bên cạnh kẻ đã lấy đi mọi thứ của mày hả.

Đuôi mắt đỏ ửng, Lạc Dư mở cửa rời khỏi nhà của Diệp Trì còn tiện tay ném luôn túi thức ăn vào trong thùng rác.

Diệp Trì hốt hoảng đứng dậy đuổi theo nhưng bị nữ nhân bên cạnh giữ lại.

- Diệp Trì, lát nữa cậu còn phải tham gia chương trình, Lạc Dư kia giờ đã không còn gì lại dính một đống scandal, đừng nên tiếp xúc thì hơn.

Toàn thân tỏa ra khí lạnh, Diệp Trì khóe miệng hơi nhếch lộ ra một nụ cười tàn nhẫn.

- Cút.

Miệng phun ra một chữ rồi hất cánh tay đang giữ chặt lấy mình chạy ra ngoài.

"Mèo mướp thúi, ta phải đi nơi nào đây."

Lạc Dư đứng ngoài đường lớn ngơ ngác không biết phải đi đâu. Ha hả, đến giờ cậu mới nhận ra cái thành phố này nó xa lạ đến vậy.

- /Kí chủ, cậu vẫn còn có bổn bảo bảo với em trai cậu mà/

250 dùng trạng thái vô hình chui ra khỏi không gian nằm ườn trên vai cậu.

"Đúng ha! "

- /Vậy chúng ta về nhà thôi/

"Ừm, về nhà thôi."


Một người một mèo lên xe, lúc Diệp Trì chạy đến nơi thì đã không còn thấy bóng dáng của Lạc Dư nữa rồi.

- Đáng chết.

Diệp Trì vội vàng lấy chìa khóa xe chạy đến nhà Lạc Dư.

Tại nhà của Lạc Dư,

- Anh, sao anh lại về.

Phong Nhật Vũ vẫn chưa rời đi, Lạc Dương thấy anh trai mới đây đã trở về, cậu ta có chút lúng túng hai tay đan vào nhau.

- Anh mất việc rồi, không về thì còn đi đâu được.

Cậu càng ngày càng cảm thấy bản thân mình dư thừa, em trai đang ở cùng với người nó thích, nó có người yêu không cần người anh trai này chăm sóc nữa rồi.

- Anh đi ngủ đây.

Lạc Dư ngáp một cái về phòng mình thay quần áo ôm mèo mướp thúi đi ngủ.

King kong

Người vừa đi thì ngoài cửa vang lên tiếng chuông cửa, sắc mặt của Phong Nhật Vũ vô cùng khó coi, anh ta đương nhiên đoán được người bên ngoài là ai.

- Em ra mở cửa.

Lạc Dương đứng dây chỉnh trang lại quần áo trên người chạy ra mở cửa.

- Là anh à, vào đi.

Biết ngay mà, Phong Nhật Vũ thầm mắng. Diệp Trì thấy bộ dạng hận không thể giết người kia của anh ta hiểu ra.


- Tôi đến tìm Lạc Dư, hai người cứ tiếp tục.

Nói xong hắn liền hướng đến phòng của Lạc Dư đi tới.

Lạc Dương mặt đỏ tai hồng, Phong Nhật Vũ hừ lạnh một tiếng đứng lên kéo cậu ta.

- Đi, sang nhà của anh, nhà này để cho hai người đó ân ái.

Phong Nhật Vũ lôi người về nhà mình đè lên giường hôn, bàn tay không an phận thò vào trong quần Lạc Dương cầm lấy cậu em bé nhỏ.

- Ưm, hức, anh trai đã nói anh không được làm bậy rồi mà.

Lạc Dương làm bộ giận dữ nhưng hoàn toàn chẳng dọa sợ được Phong Nhật Vũ, anh ta xoa nắn tiểu Lạc Dương cười nói:

- Anh trai em còn đang ở trong vòng tay thằng bạn thân của anh thích r*n lên kia kìa, làm gì có thời gian quản hai chúng ta chứ.

- Nhưng, em mới 15 tuổi.

Phong Nhật Vũ buồn cười:

- Em yên tâm, anh chỉ giúp em nới rộng trước thôi, anh không phải loại người bienthai thích làm trẻ vị thành niên đâu.

- Ưm ưm, anh nó đó... A, tay anh chạm vào chỗ nào vậy, đừng động nơi đó, thích, thích quá.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận