Lạc Dư không quan tâm đến cái tên suốt ngày thích động duc bên cạnh, tròng mắt khẽ đảo, cậu đột nhiên xán lại gần Diệp Trì tò mò hỏi:
- Tiếp theo cậu muốn làm gì?
Giải nghệ hay thân phận gì gì đó cũng đã công bố rồi, không biết liệu tên này con tin giật gân nào nữa không, cậu muốn hóng trước để đỡ bỡ ngỡ nha.
- Đến lúc đó anh sẽ biết.
Diệp Trì nhếch miệng cười, giờ mà nói ra thì còn gì là thú vị nữa chứ, hắn phải đợi đến khi thời cơ chín muồi chứ.
Làn sóng trên mạng lại xoay theo chiều hướng mới, fan của Diệp Trì gào thét không muốn hắn giải nghệ.
[Diệp đại đại, anh đừng giải nghệ mà, chúng tôi không ngăn cản anh đến với người đại diện của anh nữa đâu]. T𝙧ờ um 𝑡𝙧um huyề𝑛 𝑡𝙧ùm { T𝙧ùmT𝙧uyệ 𝑛.𝘷𝑛 }
[Đúng đó Trì Trì bảo bối, anh đừng đi mà]
[...]
Không lâu sau Diệp Trì mở cuộc họp báo.
- Tất cả những gì nhà báo nói... Đều là sự thật.
Lạc Dư vừa ăn vừa nhìn thân ảnh của Diệp Trì ở trên phát sóng trực tiếp. Nụ cười ngọt ngào trên mặt cậu làm cho Lạc Dương ngồi bên cạnh cùng 250 ở trong không gian không chịu nổi, ngấy quá.
Diệp Trì sau khi công khai họp báo xong liền vội vàng không đợi nổi chạy đến nhà Lạc Dư bắt người đi.
- Cậu lại lên cơn gì nữa vậy?
Lạc Dư nằm trong lòng Diệp Trì bất mãn trừng mắt nhìn hắn.
- Em đến bắt vợ mình về nhà, có gì sai sao.
- Ai là vợ cậu, rõ ràng cậu là vợ tôi mới đúng.
Diệp Trì cười cong cả mắt, gật đầu đồng ý.
- Đúng, em là vợ anh.
Hắn nhếch miệng cười hì hì, ai vợ ai chống không quan trọng, quan trọng là hắn ở trong.
Lạc Dư bị Diệp Trì đưa một mạch về nhà chính Diệp gia trong tình trạng quần áo không chỉnh tề, đầu óc bù xù, còn không chuẩn bị quà cáp gì cả.
- Diệp... Trì.
Người nào đó cũng phát hiện ra mình vội vàng quá, cười gượng:
- Ừm, gia gia.
Diệp lão gia cười ha ha, vẫy tay với Lạc Dư.
- Cháu là Lạc Dư đúng không, qua đây ngồi đi.
Lạc Dư có chút bất lực, bộ dạng cậu như thế này, haizzzz...
Diệp Trì hí hửng chạy theo cùng hai người nói chuyện tào lao. Đến khi hai người chuẩn bị ra về thì ông nội Diệp mới nói:
- Làm chuyện gì thì cũng nên tiết chế một chút.
Hiển nhiên ông ấy đã nhìn thấy mấy dấu vết mờ ám mà Diệp Trì để lại trên người Lạc Dư nên mới thâm ý nhắc nhở hai người.
- Con biết rồi.
Diệp Trì cười híp mắt, Lạc Dư xấu hổ mặt cũng đỏ đến nỗi muốn nhỏ ra máu.
Cũng từ sau những khi Diệp Trì công khai, hai người ngày càng ngang nhiên ở nơi thân mật hôn hít, nửa tháng sau thì hắn chính thức cầu hôn cậu.
- A Dư, gả cho em, được không.
Lạc Dư cúi đầu nhìn hắn khóe miệng khẽ nhếch lên.
- Sau này cậu không được hối hận đâu đó, tôi không thể cho cậu được một đứa con.
- Sẽ không.
Lạc Dư đồng ý.
“...”
3 năm sau,
Hôm nay là tiệc sinh nhật tròn 18 tuổi của Lạc Dương.
- Tiểu Dương, sinh nhật vui vẻ.
Lạc Dư ném cho cậu ta một hộp quà, Diệp Trì đứng một bên lông mày khẽ nhướng lên nhìn Phong Nhật Vũ.
Anh ta cười nhẹ, mị mị mắt. Hai người nhìn nhau cười, Diệp Trì biết hôm nay thằng em của Lạc Dư xong rồi.
Quả nhiên giống như suy nghĩ của Diệp Trì, sau khi mọi người về hết Lạc Dư cùng Lạc Dương đều say mèm.
- Tôi đưa Lạc Dư về trước.
Diệp Trì bế Lạc Dư trở về nhà, Phong Nhật Vũ nhìn hai người cũng bế Lạc Dương lên đi vào phòng.
Anh ta đợi cái ngày này lâu lắm rồi, hôm nay nhất định phải “ăn” sạch Lạc Dương.
- Ân, ưm, anh làm cái trò gì vậy, đừng đè lên em, khó chịu.
Phong Nhật Vũ hôn lên từng tấc da thịt trên người cậu ta nhẹ giọng.
- Ừm, anh không đè lên em nữa.
Anh ta ghé sát vào tai Lạc Dương thì thầm.
- Tiểu Dương, mau cầu ông xã th** chết em đi.
Lạc Dương không phản ứng, Phong Nhật Vũ có chút tức giận nhéo cậu ta một cái.
- Mau nói, em muốn ông xã làm chết em.
- Ưm ~
Lạc Dương ăn đau nức nở một tiếng đập đập vào ngực Phong Nhật Vũ.
- Đau.
Anh ta dịu dàng hôn lên nơi vừa mới bị ngắt nhéo.
- Vậy thì mau nói đi, em muốn ông xã th** chết, ngoan, mau nói.
Lạc Dương nức nở, tầm nhìn trước mắt mơ hồ khiến cậu ta khó chịu vùi đầu vào trong lồng ngực Phong Nhật Vũ lẩm bẩm.
- Ông xã ~ mau đến th** chết Tiểu Dương đi~
Hô hấp Phong Nhật Vũ thô nặng, anh ta giữ lấy mặt Lạc Dương hôn lên.
- Ngoan lắm, ông xã đến th** chết em ngau đây.
“...”
Thời gian dần qua đi, Lạc Dư cũng đã 29 tuổi.
Chính bản thân cậu không thấy có vấn đề gì trong chuyện gia đình nhưng Lạc Dương lại có chút u sầu.
- Anh, Phong gia chỉ có một người con là Phong Nhật Vũ, em lại không thể sinh con...
Khóe mắt Lạc Dương đỏ lên, lúc này Lạc Dư cũng nhận ra.
Diệp gia cũng chỉ có một người con trai là Diệp Trì, tuy ông nội không có nói gì nhưng lại thường dùng mấy câu như “con hãy bao dung một chút” hay “con vẫn là người duy nhất mà Diệp gia ta công nhận” nói với cậu.
Sao đến bây giờ cậu mới phát giác ra điều này chứ.
Lạc Dư cúi đầu thở dài, cậu vỗ vai Lạc Dương.
- Em về nhà trước đi, ba ngày nữa là sinh nhật của em, anh có một thứ nhất định sẽ giải quyết được chuyện này.
- Ồ, vậy em về đây.
Lạc Dư cảm thấy may mắn vì mình đã đầu tư không ít công sức vào mảng y thuật.
Cậu quen tay hay làm, đem một đống dược liệu điều chế ra một loại thuốc có thể giúp con người mang thai, dù người bị vô sinh cũng có thể dùng được.
- Em làm gì vậy?
Diệp Trì từ công ty trở về liền dính lấy Lạc Dư.
- Anh muốn có con không.
Cậu thử thăm dò, Diệp Trì khựng lại một chút.
- Không muốn.
Đôi mắt chứa ý cười của Lạc Dư nhu hòa đi không ít, rõ ràng là muốn, tên ngốc này.
- Sắp tới em có một bất ngờ dành riêng cho anh.
Diệp Trì ngẩn người, hắn hít hít hương thơm trên người cậu cười nói:
- Được, anh đợi.
Vẻ mặt của hắn bình tĩnh đến không thể ngờ được, nhưng đợi đến khi hai đại nam nhân của Phong gia, Diệp ra nhận được tin bảo bối của mình mang thai thì không còn bình tĩnh như vậy được nữa.
- ...
- ...
Diệp Trì cùng Phong Nhật Vũ đứng ở cửa bệnh viện ngơ ngác nhìn nhau.
- Trong bụng vợ tôi có một cục thịt nhỏ.