Kế Hoạch Đè Nam Chủ

Đợi đến khi Lạc Dư tỉnh lại thì bản thân đã ở trong một yến tiệc, đứng đằng sau lưng thái tử.

"Mèo mướp thúi, kí ức, mau lên!"

Lạc Dư nhìn xung quanh thấy không ai chú ý đến mình, cậu nhắm mắt lại bắt đầu tiếp thu kí ức của nguyên chủ.

Thời gian cậu xuyên đến là lúc nguyên chủ đã phản bội Vệ Quân đến với thái tử Vệ Doanh.

Hôm qua Vệ Quân được người đưa hồi kinh, hôm nay Vệ Doanh đã mở tiệc ăn mừng, chậc, đúng là cha truyền con nối mà.

Lạc Dư liếc mắt nhìn Vệ Doanh rồi lại nhìn những quan lại đang nịnh hót bên dưới.

Cậu đảo mắt qua đám nữ nhân đang múa may vô cùng yêu diễm. Đột nhiên lại có hứng thú với một nữ nhân trong đó.

- Thích?

Lạc Dư hồi thần phát hiện ra Vệ Doanh là đang nói với mình, cậu cười cười:

- Ngực của nữ tử này thật lớn.

Vệ Doanh cười gian, tròng mắt khẽ híp lại.

- Nếu ngươi muốn bổn điện hạ sẽ ban thưởng ả cho ngươi, thế nào?

Lạc Dư nhìn thanh đoản kiếm mỏng được giắt bên trong đai lưng của nữ nhân kia.


- Không cần, hôm nay ả phải chết ở đây rồi, tôi chỉ là hơi luyến tiếc hai quả bưởi đó thôi.

Thực sự rất lớn a, cậu muốn sờ thử.

Vệ Doanh nghi hoặc nhưng cũng không để ý lắm, bỗng nhiên...

- Cẩu tặc, chết đi.

Một tiếng hét chói tai truyền tới, nữ nhân hai người vừa bàn luận rút từ đai eo ra một thanh kiếm cực mỏng, uốn lượn vô cùng tinh tế.

- A.

Vệ Doanh sợ hãi lùi lại, chỉ là tốc độ của nữ nhân yêu mị này quá nhanh nhoáng một cái đã lao tới trước mặt y.

- Haiz, ta nói mà.

Lạc Dư có chút bất đắc dĩ, những kiến thức nguyên chủ để lại giúp cậu phán đoán được, người đàn bà này... Là sát thủ.

Còn do ai phái tới thì cậu cũng chịu.

“Phập”

Một luồng ánh sáng lạnh lóe lên, ngực của nữ nhân ơi bị Lạc Dư đâm thủng một lỗ, chất lỏng màu đỏ không ngừng chảy ra, mũi tanh nồng ập vào mặt.

- Á...

Những tiếng hét chói tai làm Lạc Dư nhịn không được nhíu nhíu mày, cậu lôi Vệ Doanh sợ ngây người dưới đất lên bảo hộ đằng sau.

Cũng vào chính lúc này đội hộ vệ đã xông vào không chế mọi thứ.

- Ngài không sao chứ?

Vệ Doanh lắc đầu:

- Không sao.

Yến tiệc cứ như thế kết thúc, Lạc Dư trở về phòng của mình trằn trọc không ngủ được.

Cậu thầm nghĩ đi đến phủ của vị nam chủ kia xem tình hình của Vệ Quân một chút, không biết hắn bị thương tới mức độ nào.

Nghĩ như vậy, Lạc Dư cũng không chần chờ nữa mặc y phục dạ hành vào nhảy lên nóc nhà chạy đến phủ của Vệ Quân.

Vệ phủ,


Lạc Dư nghênh ngang đứng trước cửa lớn nhưng chẳng có lấy một tên lính canh nào phát hiện.

"Chậc, nam chủ đúng là khổ mà, rõ ràng là em trai hoàng đế, ít nhất cũng phải được phong vương có người hầu người hạ, đằng này một tên lính canh cũng chẳng có."

250 ở dùng thực thể của một con mèo hiện thân nằm trong lòng Lạc Dư.

- /Vị anh trai kia có coi đó là em trai mình đâu, bổn bảo bảo sợ gã coi em mình còn đáng sợ hơn cả mãnh hổ ý chứ./

Lạc Dư nhảy qua tường, đứng bên trên mái nhà nhìn xuống toàn bộ Vệ phủ.

- Thật tàn tạ.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Hôm Nay Tiêu Tiền Chưa?
2. Tôi Là Tổng Tài Và Gần Đầy Đây Tôi Cảm Thấy Rất Kỳ Lạ
3. Sau Khi Kết Hôn Với Luật Sư Mạnh
4. Chú! Xin Ký Đơn!
=====================================

Trong Vệ phủ của Vệ Quân chẳng có lấy một bóng người, cây cối không được cắt tỉa mọc lùm xùm nhìn rất ngứa mắt.

Ngay cả nền gạch đá bên dưới cũng nhấp nhô, hỏng không ít chỗ.

Lạc Dư không hiểu nổi, tên cẩu hoàng đế kia rốt cuộc thì gã nghĩ cái gì cơ chứ, cho một vị có sức ảnh hưởng lớn như vậy ở một nơi tồi tàn thế này không sợ bị chửi à.

Tạm thời bỏ qua mấy thứ nhỏ nhặt này, Lạc Dư chạy đến phòng của Vệ Quân từ từ mở cửa ra.

Cậu đứng cạnh giường nhìn người nam nhân khuôn mặt bị hủy, thân thể gầy gò trên giường trái tim không hiểu sao lại nhói lên đau nhức.

- /Kí chủ, cậu có cứu hắn không? Nếu đợi nữ nhân có sư phụ là thần y kia đến thì phải cần đến gần nửa năm nữa, nam chủ hắn.../


"Cứu! Nhất định phải cứu hắn."

Dù gì với cái bộ dạng này của hắn cậu cũng không tài nào nổi lên phản ứng được.

"Ngày mai chúng ta lại đến."

- /Ngày mai, sao cậu không giúp hắn luôn đi/

Lạc Dư nhéo nhéo cái má béo đến phệ ra của 250, buồn cười nhìn ria mép của nó nhếch lên rồi lại sụp xuống.

"Muốn cứu người thì cũng phải có mấy thứ đơn giản như ngân châm, thuốc..."

"Ngươi nghĩ dễ quá rồi đấy."

Mèo mướp thúi dùng đệm thịt tát lên cái tay nghịch ngợm của cậu.

- /Nói là được rồi, đừng có động linh tinh, mặt mèo của bổn bảo bảo sắp bị cậu nhéo hỏng rồi đây này./

Lạc Dư cười thích thú chọc chọc vài cái quay người mở cửa đi ra ngoài.

Mí mắt người trên giường hơi nhúc nhích, Vệ Quân không thể mở mắt ra nhìn xem người đó là ai. Nhưng mùi hương trên cơ thể người này hắn đã nhớ kĩ, chua chua ngọt ngọt, lần sau nếu người này còn đến hắn nhất định sẽ nhận ra.

Hiển nhiên Vệ Quân không biết người này chính là thị vệ thân cận bên cạnh mình, Lạc Dư lúc trước trên người không có mùi ngọt ngào như vậy.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận