Đợi đến khi Lạc Dư quay trở lại tìm thì đã thấy con mèo nhà mình vô cùng không có tiền đồ nằm co ro một góc tránh xa Vệ Quân.
- Xin lỗi, tôi quay lại để lấy mèo.
Vệ Quân không phản ứng, Lạc Dư biết vì hắn bị thương nên mới như vậy, nhưng mà hắn cứ nằm im, làm sống lưng cậu có chút... Lạnh.
Lạc Dư tiến tới ôm 250 rời đi, mèo mướp thúi bộ dạng sống không còn gì luyến tiếc, mếu máo:
- Kí chủ, sau này cậu không được quên bổn bảo bảo nữa đâu đó, bổn bảo bảo mà còn ở một mình với tên người không ra người quỷ không ra quỷ đó nữa sớm muộn cũng bị hắn dọa rớt tim ra ngoài, huhu.
Móng vuốt bám chặt lấy áo của Lạc Dư.
- Biết rồi, biết rồi mà.
Cậu cũng sợ lắm chứ, lúc đầu cậu muốn khôi phục diện mạo cho nam chủ trước, nhưng nghĩ lại tên cẩu hoàng đế kia tính cảnh giác rất cao, cậu sợ gã phát hiện ra cái gì đó không đúng, chưa đến thời khắc quyết định đã xử tử nam chủ.
Nam chủ mà chết thì nhiệm vụ của cậu không những thất bại, mà ngay cả thế giới này cũng không giữ được, sụp đổ trong nháy mắt.
- Trong vòng nửa năm liệu có kịp để chữa trị cả nội thương lẫn ngoại thương không đây.
Mí mắt díp lại với nhau, Lạc Dư dụi mắt ôm theo mèo mướp thúi trở về phủ riêng của thái tử.
Nơi này tuy nói là xây dựng để cho thái tử, nhưng Vệ Doanh lại không hay ở lại nơi này, toàn ở trong đông cung.
Cậu từng nghe nói, ở nơi đó hình như nơi đó có thể chứng minh được địa vị của thái tử thì phải, nơi này a... Chậc, là dành riêng cho đám thuộc hạ của Vệ Doanh.
- Đi đâu về vậy?
Lạc Dư đang định trèo tường vào thì bị một người bắt gặp, cậu cười gượng.
- Ừm, lúc ta đi ngang qua chỗ này thì nghe thấy tiếng mèo kêu, ta ra ngoài xem nó.
Nói xong còn đưa con mèo vẫn còn đang run như cầy sấy ở trong lòng.
- Ồ.
Lính canh gác thấy con mèo đang run rẩy trong lòng cậu thì cũng không còn nghi ngờ gì nữa, gật đầu.
- Vậy mau trở về phòng đi.
Lạc Dư gật đầu nhảy xuống bên dưới ngang nhiên trở về phòng của mình.
- Con mèo nhà ngươi diễn thật giỏi, bái phục.
250 khóc không ra nước mắt, diễn cái quái gì chứ, nó đến giờ vẫn còn chưa hết sợ đối với cái tên nam chủ kia kìa.
Nhưng khó khăn lắm mới được kí chủ khen, nó làm sao dám nói ra sự thật chứ. Mặt mèo cười còn khó coi hơn khóc, 250 nhỏ giọng làm nũng:
- Chủ nhân, bổn bảo bảo buồn ngủ rồi.
Lạc Dư hơi bất ngờ, con mèo này hôm nay ngoan đột xuất, có chuyện gì với nó à.
- Ừm, trời cũng không còn sớm nữa, đi ngủ thôi.
Lạc Dư ôm 250 trong lòng, y phục trên người cũng không buồn thay trèo lên giường ngủ một mạch đến sáng.
Ánh nắng thông qua khe cửa sổ chiếu vào, tiếng chim hót cùng những âm thanh do tì nữ nói chuyện phát ra đánh thức Lạc Dư.
- Ưm.
Cậu ngồi dậy tiện tay lay lay con mèo mướp thúi đang ngủ như chết bên cạnh.
- Mèo mướp thúi, trời sáng rồi, dậy.
250 mở mắt ra, đôi mắt mèo trong veo hoàn toàn không có một tia mơ màng lúc mới tỉnh ngủ.
Mèo mướp thúi dụi mắt, nó là hệ thống, giấc ngủ của bọn nó khác với con người, bọn nó ngủ là tắt máy, đóng băng trạng thái hoạt động để nghỉ ngơi, lúc chủ nhân gọi thì lại được kích hoạt trở lại.
- Dậy đi, chúng ta ra ngoài trộm đồ.
250 còn chưa hiểu gì đã bị Lạc Dư lôi xềnh xệch dậy ôm đi.
Lạc Dư đi trên đường cứ thấy kẻ nào giàu nứt đổ vách, hay đám công tử thế gia người đầy mùi tiền là đi về phía người đó, làm bộ tình cờ lướt qua tiện tay lấy luôn túi tiền trên thắt lưng của kẻ đó.
250 ở trong không gian nhìn đến ngây người, nó ấp úng:
- /Kí chủ, cậu học được mấy chiêu này ở đâu vậy?/
Nó với kí chủ lúc nào cũng như hình với bóng, sao nó không biết kia chủ có thiên phú trong mảng này a.
Lạc Dư nhếch môi cười gian:
"Ta đâu có học, đây là nghề của nguyên chủ mà."
Không một ai biết được trước khi nguyên chủ vào quân doanh lại là một tên chuyên đi móc túi người ta để sống qua ngày, cái này cũng là lúc tiếp thu kí ức của nguyên chủ cậu cũng mới biết được, tên này giấu thật sự rất kĩ, đến nỗi không một ai biết cậu ta là ai.
Lạc Dư vui vẻ, ban ngày cậu đi nối lại nghiệp cũ của nguyên chủ, kiếm tiền đi mua thuốc cùng đồ bổ.
Ban đêm thì cậu lại đến Vệ Phủ, ép tên cứng đầu xấu xí nào đó hết uống canh lại uống thuốc, làm cho Vệ Quân vừa nghe thấy tiếng động liền hơi co người lại, nhưng hắn không hề phát giác ra cơ thể mình có dị động.
Lạc Dư chú ý tới Vệ Quân đã bắt đầu có thể động đậy được một ngón tay, thân thể cũng làm ra phản ứng của một người bình thường, môi thỉnh thoảng có thể nhếch lên hoặc xệ xuống được rồi. Chỉ là bộ dạng đó của hắn có hơi... Chỉ hơi buồn cười thôi.
- Lạc, thái tử muốn gặp ngươi.
Cậu vừa hồi phủ Vệ Doanh đã cho người tìm đến, không lẽ người này đã phát giác ra cái gì.