Hông hung hăng thúc lên, Lạc Dư còn chưa kịp thích ứng đã bị hắn tàn nhẫn đâm chọc.
- Hức, Vệ Quân, đau, ta đau quá, ta không muốn làm nữa.
Hai cánh tay bị buộc chặt quàng lấy cổ Lạc Dư siết lấy không cho cậu ngồi dậy, dưới thân ra sức thúc lên, tuy tư thế này có chút mệt nhưng bằng mọi cách Vệ Quân hắn nhất định phải làm chết tên phản bội này.
- Ha hả, ngươi không phải là mê thân thể này của bổn tướng sao, nói, có phải lúc còn ở quân doanh ngươi đã âm thầm ý d*m với bổn tướng rồi không.
Bên dưới đau nhức khiến hai hàng lông mày của Lạc Dư nhíu chặt lại, cắn răng nhẫn nhịn.
- Hửm??? Sao không r*n nữa, mau kêu to lên cho ta, ta muốn cho những người bên ngoài thấy ngươi bị bổn tướng thân thể không vẹn toàn th** nát.
Bạch bạch
Trước mắt có chút mơ hồ không rõ, nội lực của Vệ Quân theo thời gian cũng đã khôi phục được một phần ba.
- Hừ.
Hai tay dùng lực, Vệ Quân giựt đứt sợi dây đang trói buộc hai tay mình rồi lại kéo đứt sợi dây cố định hai chân.
Soạt
Hắn quay người áp Lạc Dư xuống dưới.
- Đồ damdang, ta muốn làm chết ngươi.
Mắt Vệ Quân biến đỏ không có kĩ thuật mà chỉ biết dùng hết sức đâm Lạc Dư đến phát đau.
- Ư, hức, Vệ Quân, đồ xấu xa nhà ngươi, bông hoa của ta sắp bị làm hỏng rồi.
- Hừ, hỏng? Tiểu damdang nhà ngươi sao lại hỏng được chứ, cái l* nh* này vẫn còn mềm với co dãn lắm đây này.
- Ưm, nhưng đau lắm.
Mắt Lạc Dư sóng sánh ánh nước, nhưng Vệ Quân không nhìn thấy, mà dù có thấy thì cũng không có ý định tha cho cậu.
- Ngoan nào.
- Ư~
“...”
Lạc Dư bị Vệ Quân hành suốt một đêm đến tận tờ mờ sáng hôm sau mới dừng lại.
- Ừm.
Vệ Quân nằm xuống bên cạnh vươn tay kéo Lạc Dư vào lòng vùi đầu vào hõm cổ của cậu nhắm mắt lại ngủ.
Một kẻ phản bội, Vệ Quân hắn đáng ra không nên mất phòng bị như vậy mới đúng.
Nhưng...
Vệ Quân không muốn nghĩ nữa, hắn hình như có tình cảm với Lạc Dư rồi, đợi đến khi hắn hoàn toàn hồi phục nhất định sẽ giữ người lại bên cạnh mình, nếu dám phản kháng... Hắn, sẽ nhốt người lại, mãi mãi chỉ có thể nhìn một mình hắn.
Mặt trời lên cao, ánh sáng thông qua khe cửa chiếu dọi khắp căn phòng đánh thức Lạc Dư.
- ?
Đầu óc vẫn còn trong trạng thái mơ mơ hồ hồ, Lạc Dư hất cái cánh tay nặng trịch trên người ra ngồi dậy.
Đúng lúc này,
- /Ting, nhiệm vụ chính tuyến: Hoàn thành/
Tiếng thông báo vang lên, Lạc Dư lúc này mới nhớ ra những chuyện đã làm đêm qua.
Hít!!
Bên dưới truyền đến cơn đau, khóe mắt Lạc Dư đỏ lên suýt nữa thì bật khóc.
- Vệ Quân, ngươi là đồ không có lương tâm.
Những câu mà Vệ Quân đêm hôm qua đã nói cậu không hề nhớ được dù chỉ một chữ, lúc đó cậu, cậu... Cậu bị hắn làm vừa đau lại vừa thích, làm gì có thời gian để ý đến hắn đã nói cái gì chứ.
Chính vì vậy mà cậu cũng không biết Vệ Quân đã nhìn thấy gương mặt thật của mình vẫn ngơ ngơ tin rằng mình giấu rất giỏi.
"Mèo mướp thúi, thuốc ta đưa ngươi giữ đâu?"
Lời cậu vừa dứt trên tay liền xuất hiện một bọc thuốc. Lạc Dư lấy tờ giấy đã ghi rõ cách sử dụng đặt lên đầu giường rồi đỡ eo đứng dậy đi ra ngoài.
- /Kí chủ, nhiệm vụ chính tuyến hoàn thành rồi, cậu muốn làm nhiệm vụ phụ tuyến luôn không?/
Lạc Dư nhăn mặt nhăn mũi, vừa đi vừa mặc đồ vào.
"Tạm thời ta còn chưa muốn làm, đợi chơi chán rồi hẵng tính."
Cậu vừa đi được một đoạn thì Lục Yên Nhiên thình lình xuất hiện mắt đối mắt với Lạc Dư.
- ...
"Mèo mướp thúi, ta phải nói gì với nàng ta đây."
Không lẽ ta nói, Lục cô nương, ta đã đè lão công của cô ra ăn sạch rồi?
250:-/.../ Hỏi nó làm gì, ai bắt kí chủ dậy muộn, giờ nam phụ đối mặt với bán nữ chính, chậc, có trò vui rồi đây.
- Ngươi là kẻ nào? Sao lại vào phòng của Vệ ca ca.
Lục Yên Nhiên sắc mặt tối tăm khác hẳn bộ dáng bán manh, khả ái lúc ở cùng với sư phụ và Vệ Quân.
- Ta là thuộc hạ trung thành của Vệ Quân, còn ngươi, tiếp cận chủ nhân của ta có mục đích gì?
Lạc Dư khoanh tay, bộ dạng hiên ngang của cậu khiến Lục Yên Nhiên có chút xấu hổ giống như chính bản thân nàng mới là người danh không chính ngôn không thuận ở bên Vệ Quân vậy.
- Ta, ta là bằng hữu của ngài ấy, ta... Sư phụ ta giúp ngài ấy trị thương.
Khóe miệng Lạc Dư hơi co giật, ả nữ nhân này đúng là hết chỗ nói mà, cậu chỉ bốc phét có một câu mà nàng ta cái gì cũng phun ra hết, không sợ cậu là gian tế thái tử phái đến à?
- Ồ, vậy sao.
Lạc Dư chẳng buồn nói với nữ nhân chỉ được khuôn mặt này nữa.
- Không có gì vậy tôi đi đây.
Nói chuyện với một người ngu xuẩn như Lục Yên Nhiên đúng là một sự sỉ nhục.
- Ấy, khoan đã, ta có chuyện muốn hỏi.
Lục Yên Nhiên chạy đến chặn đường, mặt nàng ta đỏ ửng, mắt lấp lánh lệ quang.
- Vị ca ca này, huynh có thể nói cho ta biết sở thích của Vệ ca ca để ta tiện chăm sóc ngài ấy không?
- ...