Lăng Cẩn cười lạnh, cái tên điên này lại muốn làm gì nữa.
- Anh yêu học sinh của em?
Lăng Dạ nheo mắt cười, yêu? Chưa đến mức đó đâu, nhưng anh có hứng thú với người tên Lạc Dư này, còn đêm đó nữa. Nếu không phải trời vừa sáng anh có việc bận phải đi thì còn lâu mới thả thằng em mất dịch này của mình về để thay thế vị trí.
Lăng Dạ nhìn Lăng Cẩn híp mắt, lạnh giọng nói:
- Em không có nói linh tinh cái gì với con mèo nhỏ đó chứ?
Nghe lời chất vấn của anh trai Lăng Cẩn có chút chột dạ, hắn không thích đàn ông, sáng hôm đó hắn vứt cho Lạc Dư một sấp tiền, còn đặt mình vào vị trí của anh trai, diễn hơi sâu một chút, muốn... đem người của anh trai làm.
- Không có, em và thằng nhóc đó chẳng có quan hệ gì hết, anh biết em không có hứng thú với đàn ông mà.
Đúng vậy, hắn còn chưa làm gì hết, hắn chỉ là giả dạng anh trai sỉ nhục tên học sinh kia của mình xíu xíu thôi, chắc Lạc Dư không thực sự giận đâu ha.
Lăng Cẩn có chút không chắc chắn, sao hắn không hiểu được ánh mắt chán ghét kia của Lạc Dư đối với mình chứ, liệu cậu ta có nói cái gì vớ vẩn với anh trai không đây.
Lăng Cẩn xoắn xuýt không biết phải mở lời như thế nào, hắn và anh trai là song sinh cùng trứng, giữa hai người không chỉ vẻ ngoài giống mà ngay cả cách đi đứng, biểu cảm khuôn mặt cũng giống nhau nên... Ầy.
- Anh, em...
- Từ giờ em không cần phải đến đây dạy học nữa, anh dạy thay em, còn em thì ngoan ngoãn về nhà với cha mẹ đi.
Lăng Dạ chỉnh lại tay áo giọng nói vô cùng chắc nịch không cho ai phản đối, đây có thể nói là một trong những điểm khác biệt nho nhỏ giữa hai người.
- Nhưng em không muốn.
Lăng Cẩn bỏ xuống lớp mặt nạ ngụy trang của mình biến thành một đứa nhóc, từ nhỏ đến lớn hắn được cha mẹ cùng anh trai sủng quen rồi.
Hắn á, chỉ cần mở miệng nói ra thứ mình thích thì y rằng sáng hôm sau thứ đó liền đặt trước mặt hắn, hắn muốn làm gì thì làm, ngay cả công ty hắn cũng không cần phải quản lí. Anh trai không thể đối xử với hắn như vậy được, hắn muốn mách mẹ.
- Anh...
- Câm miệng, các ngươi đưa tiểu thiếu gia về cho ta.
Lăng Dạ không cho phép Lăng Cẩn làm trái lệnh mình nhếch miệng ra lệnh cho vệ sĩ kéo người đi.
- Không, em không muốn...
Lăng Cẩn muốn hét lên để thu hút sự chú ý của Lạc Dư bên ngoài nhưng lập tức bị vệ sĩ bịp kín miệng tiện tay đánh ngất hắn.
- Tiểu thiếu gia, trở về tôi sẽ chuộc tội với ngài.
Lăng Dạ bước ra khỏi nhà vệ sinh, anh ta nhìn người đang ngồi chồm hổm trên mặt đất có chút buồn cười.
- Đi thôi.
Trước khi gặp Lăng Cẩn anh đã cho người điều tra hết tất cả mọi chuyện, hừ, đứa em trai kia của anh thật to gan, dám vu khống cho A Dư quay cóp, sớm muộn anh cũng phải dạy cho thằng nhóc đó một bài học.
- Ồ.
Lạc Dư quả nhiên nhận không ra người trước mặt đã thay đổi thành người khác, chán nản đứng dậy.
- Ơ.
Lăng Dạ đột ngột cúi đầu xuống môi chạm môi với Lạc Dư, anh ta vươn lưỡi đảo một vòng quanh viền môi của cậu cười cười:
- Em thật ngọt.
Lạc Dư ngẩn ngơ không biết phải nói gì, đáy mắt cậu có chút mơ màng, nụ hôn này, cảm giác... thật quen thuộc.
Lăng Dạ tách ra, Lạc Dư hoàn hồn đôi mắt đen nhánh ngơ ngác nhìn anh ta.
- Tôi...
- Đi thôi.
Lăng Dạ nắm lấy tay Lạc Dư kéo cậu vào trong phòng hiệu trưởng.
- Lạc Dư, em quay bài?
Hiệu trưởng dùng ánh mắt sắc bén nhìn Lạc Dư, cậu chẹp miệng cũng không có bị thứ này ảnh hưởng nhưng khi vừa định lên tiếng đính chính thì Lăng Dạ đứng ra chắn trước mặt cậu.
- Chỗ tôi có một thứ rất hay muốn cho ngài xem.
Dưới cái nhìn của hai người Lăng Dạ lấy ra máy tính kết nối với một chiếc camera ẩn, vốn dĩ thứ này chỉ dùng để ngắm Lạc Dư, ai ngờ lúc này nó lại có tác dụng lớn như vậy.
- Được rồi.
Màn hình máy tính hiện lên toàn cảnh lớp học, ba người ngồi xuống ghế không nói câu nào yên lặng xem.
3 tiếng sau,
- Lạc Dư, em về trước đi, tôi nhất định tìm ra người đã hãm hại em.
Lạc Dư không hiểu, cậu còn chưa làm gì mà, Lăng Cẩn, người này sao lại giúp cậu? Hắn rõ ràng đối với cậu chỉ có chán ghét không hề có loại tình cảm nào khác, cái này...
- /Nhiệm vụ phụ tuyến: Hoàn thành/
Lạc Dư mơ hồ bị Lăng Dạ kéo đi, đợi đến lúc cậu phản ứng lại thì mình đã ở trong phòng riêng của giáo viên, "cạch" một tiếng cửa chính bị khóa lại.
- ...
Tình cảnh này có chút... quen quen.
- Thầy, thầy khóa cửa lại là có ý gì?
Lăng Dạ không trả lời đi đến kéo rèm cửa xuống, trong phòng lập tức tối om, anh ta tiện tay bật đèn phòng lên.
- Làm gì? Ha, tôi đã giúp em một đại ân lớn như vậy, không lấy thứ gì thì thật có lỗi với bản thân nha.
Lạc Dư sắc mặt không được tốt lắm nhìn người bắt đầu cởi đồ, tên bienthai này, nói không thích đàn ông đều là giả, không thích sao chỗ đó lại phồng lên, còn lớn như vậy hả??
- Ngoan, qua đây.
Lăng Dạ gương mặt toát ra sự hoang dã ngồi xuống ghế phất tay. Lạc Dư cắn răng nghĩ nghĩ rồi nói:
- Tôi muốn nằm trên.
Lăng Dạ nhướng mày, bật cười ha hả:
- Được thôi.
Anh ta vỗ vỗ túp lều bên dưới chiếc quần âu của mình đáy mắt có chút tối tăm ra lệnh:
- Trước hết dùng miệng lấy người anh em của thầy ra trước, rồi dùng miệng... hầu hạ nó đi.