Kế Hoạch Đè Nam Chủ

Không biết qua bao lâu, Lạc Dư khóe mắt ửng đỏ nằm trên người Lăng Dạ mơ mơ hồ hồ thiếp đi.

"Mèo mướp thúi, ta không muốn làm nhiệm vụ nữa đâu"

Thật mệt, thế giới nào cậu cũng không có khả năng đè lại nam chủ, không làm nữa.

- Lăng Cẩn, thầy là đồ thú đội lốt người.

Lăng Dạ tâm tình không tệ nhưng vừa nghe thấy hai chữ Lăng Cẩn sắc mặt liền trầm xuống, tối tăm không rõ.

- A Dư...

Bàn tay Lăng Dạ chầm chầm vuốt ve những dấu vết mà bản thân để lại trên người Lạc Dư thấp giọng nói:

- A Dư, em quên ta rồi.

Lăng Dạ nhìn chằm chằm vào vết sẹo mờ nhạt trên trán cậu hôn lên nó một cái.

Trong không gian hệ thống.

- /Chuyện gì vậy nè/


Đôi chân mèo ngắn ngủn của 250 không ngừng đi qua đi lại trong không gian, nó không hiểu cái bảng số liệu trước mắt này là như thế nào. Sao lại xuất hiện tận hai Lăng Cẩn? Vậy rốt cuộc thì ai mới là đối tượng của nhiệm vụ chứ.

250 nhìn số liệu giống hệt nhau ở trên màn hình trong suốt chán đến bò lăn bò lộn ra đất.

- /A, phải làm sao đây?/

/Ting, nhiệm vụ hoàn thành/

Đột nhiên âm thanh thông báo vang lên dọa 250 nhảy cẫng, mắt mèo sáng lên cười híp cả mắt.

- /Phụ tuyến, chính tuyến đều hoàn thành rồi, vậy.../

Con mèo nào đó cười hắc hắc chủ động ngắt kết nối với Lạc Dư, kí chủ à, trăm năm sau tôi đến đón cậu nhá.

Nó có chút tò mò không biết lúc kí chủ gặp được hai Lăng Cẩn thì biểu cảm sẽ đặc sắc như thế nào, hai người đó giống nhau như vậy liệu kí chủ ngu ngốc có phân biệt được ai là chồng mình hay không đây.

Một bên khác, Lăng Cẩn thực sự bị vệ sĩ đem về nhà nhốt vào trong phòng đợi ông chủ, bà chủ về xử lí.

- Lăng Viễn, anh mau thả tôi ra, anh chỉ là một con ch* nhà tôi nuôi thôi, sao anh dám trái lời chủ nhân hả, mau thả tôi ra.

Lăng Cẩn tỉnh dậy phát hiện mình đang ở trong căn phòng quen thuộc mà mình đã sinh sống ở đây hơn 20 năm, hắn thực sự không hiểu nổi, hắn chỉ muốn an tĩnh làm một giáo viên, nhưng tại sao ai cũng không chấp nhận.

- Tiểu thiếu gia, cậu ngoan ngoãn một chút, nếu không...

Lăng Viễn ý vị thâm trường nói, hắn ta tốt bụng nhắc nhở:

- Trong nhà hiện tại chỉ có tôi và cậu.

Lăng Cẩn không hiểu lắm, Lăng Viễn này là có ý gì? Trong nhà chỉ có hai người thì làm sao, chẳng lẽ tên vệ sĩ này muốn ăn thịt hắn à?

Lăng Cẩn vô tình đoán đúng nhưng hắn lại không tin, Lăng Viễn là đứa trẻ mồ côi được cha mẹ hắn đưa vào Lăng gia nuôi dưỡng, người này không thể ăn cháo đá bát mà ăn luôn hắn được.

Càng nghĩ Lăng Cẩn càng cảm thấy có lí, lửa giận trong lòng dâng lên ngút trời chống nạnh hét lên.

- Tôi không cần biết, Lăng Viễn, anh còn không thả tôi ra thì đừng trách tại sao tôi lại nói cha mẹ đuổi anh ra khỏi nhà.

Hừ, hắn không tin người này dám trái lệnh, phải biết lương của vệ sĩ Lăng gia rất cao nha, nếu không muốn lưu lạc đầu đường xó chợ thì Lăng Viễn nhất định sẽ thả hắn ra.


- Có nghe thấy không hả???

Thấy không ai trả lời Lăng Cẩn tức giận hét lên, tên này mới bao tuổi mà đã bị nặng tai rồi, tức chết hắn.

- Nè...

Cạch

Lăng Cẩn đang định gọi thêm lần nữa thì cánh cửa phòng mở ra, Lăng Viễn trên người vẫn là bộ tây trang màu đen đó bước vào, cửa cũng bị hắn ta tiện tay khóa trái.

- Anh... anh muốn làm gì? Tôi là chủ nhân của anh đó.

Lăng Viễn mặt không biểu cảm rút thắt lưng của mình ra, nhếch miệng cười.

- Tiểu thiếu gia, đắc tội.

Khóa quần bị cởi bỏ, cái thứ to lớn bên trong dọa Lăng Cẩn tái mặt, lớn, lớn quá.

- Anh không được làm bậy.

Lăng Cẩn trừng mắt, hắn là thiếu gia nhà họ Lăng, từ trước đến giờ chỉ có hắn đè người khác ra mà làm, tên vệ sĩ đáng chết này muốn làm bậy với hắn, hừ, đừng hòng.

- Anh đi chết đi.

Lăng Cẩn giơ nắm đấm, đáy mắt tràn ra tia sáng lạnh lẽo khiến người ta rợn tóc gáy.

- Tiểu thiếu gia, cậu quá tự tin vào năng lực của bản thân rồi.


Lăng Viễn chế giễu cười một tay chế trụ Lăng Cẩn thuận thế đè người lên giường.

- Hôm nay, tôi sẽ giúp ông chủ, bà chủ... dạy dỗ lại cậu.

Lăng Viễn dùng thắt lưng trói hai tay Lăng Cẩn, khóe miệng dương lên một mạt ý cười chậm rãi nói.

- Không, cút... Á a a a.

"..."

Đợi đến khi Lăng Cẩn tỉnh lại thì bên ngoài đã lên điện rồi, hốc mắt hắn chảy xuống hai hàng chất lỏng trong suốt mấp máy môi.

- Không thể như vậy được, tại sao lại là tôi, sao có thể đối xử với tôi như vậy, tôi làm gì sai chứ.

Lăng Cẩn chống đỡ thân thể đầy rẫy những vết xanh tím đi vào nhà tắm. Dòng nước lạnh khiến toàn thân hắn nhịn không được run rẩy, bàn tay xinh đẹp không ngừng cào cấu, muốn đem những dấu vết của Lăng Viễn tẩy hết đi.

- Lăng Viễn, tôi hận anh, tôi sẽ không tha thứ cho anh, không bao giờ.

Lăng Viễn đứng tựa vào cánh cửa phòng tắm đang đóng chặt dùng một tay che mắt.

- Xin lỗi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận