Lăng Viễn khổ sở nhắm mắt lại, Lăng Cẩn, em mãi mãi không biết 5 trước đã sảy ra chuyện gì.
Năm năm trước,
- Tụi mày nằm im cho ông.
Một người đàn ông mặt mày sắt đá giơ cây gậy về phía năm đứa trẻ bốn nam một nữ.
Người đàn ông này chính là một kẻ bắt cóc, vốn dĩ gã chỉ muốn bắt hai anh em nhà Lăng gia thôi nhưng bị ba đứa nhóc con không biết từ đâu chui ra ngăn cản, gã bất đắc dĩ phải đưa cả đám nhóc này đến đây.
Vẻ ngoài của bốn nam hài giống như phiên bản thu nhỏ của Lạc Dư, Lăng Cẩn, Lăng Dạ cùng Lăng Viễn. Tất cả bọn nhỏ đều vô cùng sợ hãi nhìn chằm chằm người đàn ông.
- Lão già thúi, ông muốn làm gì?
Nữ hài trong đó dương nanh vuốt khiến tên đàn ông thô thiển kia tức giận.
- Mày có ngậm miệng lại không hả??
Người đàn ông giơ cây gậy lên, tiểu Lạc Dư vừa thấy vậy liền vội vàng lao lên chắn trước mặt chị mình, giọng nói non nớt mềm mại làm cho trái tim người ta muốn nhũn ra.
- Đừng đánh chị tôi.
- Nhóc con, qua đây.
Người đàn ông vẫy tay, Lạc Dư muốn đi qua những bị mấy đứa trẻ khác cản lại.
- Lão già chết tiệt, nếu ông dám làm gì bọn tôi thì đừng mong lấy được một xu.
Lăng Dạ trầm giọng nói, hắn cùng Lăng Viễn và Lạc Nhan năm nay đều đã 17 tuổi, Lăng Cẩn 15 tuổi, chỉ có Lạc Dư là nhỏ tuổi nhất trong cả đám.
Lăng Dạ trầm mặt, nếu không phải lão già này sử dụng thuốc mê thì bọn chúng còn lâu mới bị bắt.
- Hừ, uy hi*p ta? Mấy đứa nhóc các ngươi cũng thật to gan.
Người đàn ông đó không do dự phóng roi về mấy đứa nhỏ, đám đàn em đứng một bên cũng không có ý định ngăn cản, mặc kệ mấy đứa nhóc vị thành niên bị đánh tới tớp.
Người đàn ông càng đánh càng thấy không đủ, gã vươn tay cầm lấy chai rượu trên bàn đập về đứa lớn nhất, cũng chính là Lăng Dạ.
- Hừ, thằng này nói to nhất, lão tử xử lí ngươi trước.
'CHOANG'
Trán tiểu Lạc Dư chảy xuống một dòng chất lỏng ấm nóng, cậu vươn tay lên chạm vào nó ngơ ngác nhìn Lăng Dạ.
- Lăng Dạ, em chảy máu, đau lắm.
Trái tim Lăng Dạ thắt lại, toàn thân run rẩy dùng tay chặn lại vết thương trên trán cậu.
- Tên ngốc, sao em lại ngốc như vậy hả.
Lăng Dạ thấp giọng mắng nhiếc, Lạc Dư chu chu môi, tầm nhìn trước mắt có chút mơ hồ những vẫn muốn làm nũng.
- Em mới không ngốc, anh ngốc thì có.
Lạc Dư ngất đi, Lăng Cẩn vừa nhìn thấy máu sắc mặt liền trắng bệch bám chặt lấy Lăng Viễn nức nở.
- A Viễn, máu, thật nhiều máu, ta sợ.
Lăng Cẩn đối với máu có một sự sợ hãi nhất định, trong đầu hắn chỉ còn lại một mảnh đỏ rực, hắn dần mất kiểm soát lâm vào hoảng loạn muốn chạy trốn nhưng rất may là Lăng Viễn phản ứng kịp thời vội vàng kéo hắn ôm vào lòng.
- Đừng sợ, có anh ở đây.
Lăng Viễn cũng 17 tuổi, hai năm trước hắn ta đã phát giác ra tình cảm của mình đối với Lăng Cẩn không còn đơn thuần là tình anh em nữa.
Lăng Viễn, hắn ta đã yêu người con trai thích cáu kỉnh này mất rồi.
Không lâu sau hai nhà Lạc - Lăng đã tìm đến, Lạc Dư được đưa vào bệnh viện, Lăng Cẩn bị dọa đến đầu óc không được minh mẫn, bác sĩ khó khăn lắm mới giúp hắn bình tĩnh lại được.
Nhưng dù vậy tình trạng cũng không khả quan lắm, cuối cùng Lăng gia đành phải mời người tiến hành thôi miên.
Lăng Cẩn mất đi kí ức, tất cả mọi người hắn đều nhớ, thậm chí một chi tiết nhỏ cũng không quên. Nhưng cố tình Lăng Cẩn lại quên mất Lăng Viễn, đối với hắn ta càng ngày càng trở nên xa lạ.
Lăng Viễn đã nhẫn 5 năm rồi, hắn ta nhịn không được nữa.
Rõ ràng hắn ta yêu Lăng Cẩn như vậy, tại sao em ấy lại quên duy nhất một mình hắn chứ.
Lăng Viễn dựa vào cửa đột nhiên nhớ ra. Lăng Cẩn đúng ra còn quên một nhà bốn người Lạc gia nữa, ha, Lăng Cẩn ơi Lăng Cẩn, người quên hết những người không chung huyết thống với mình sao? Lọc cũng thật giỏi.
Còn Lạc Dư, đứa nhỏ này tuy không mất đi kí ức nhưng trong đầu đến bây giờ vẫn còn máu tụ, tất cả những thứ khiến cậu ám ảnh theo thời gian liền đi vào quên lãng.
- Thật trớ trêu.
Người hắn và Lăng Dạ yêu đều quên mất hai người bọn họ, tim của anh trai Lăng Cẩn chắc cũng không tốt hơn Lăng Viễn hắn là bao đi.
Lăng Viễn không nghĩ tiếp nữa mà mở cửa đi xuống lầu chủ động xin nghỉ việc. Lăng Cẩn hận hắn, hắn còn ở đây làm gì nữa, chỉ khiến bản thân thêm đau lòng thôi.
Đợi đến khi Lăng Cẩn xuống nhà thì Lăng Viễn đã rời đi.
- Mẹ, Lăng Viễn đi đâu rồi.
Lăng Cẩn nghi hoặc nhìn xung quanh, mọi lần chỉ cần hắn xuất hiện thì Lăng Viễn đều có mặt, sao hôm nay không thấy, chột dạ?
- À, A Viễn nghỉ việc rồi.
Mẹ Lăng hơi tiếc nuối nói, dù gì Lăng Viễn là được họ nhận nuôi, giờ nó tìm được cha mẹ ruột rồi, họ sao có thể giữ nó lại chứ.
- Nghỉ việc?
Sắc mặt Lăng Cẩn trầm xuống, trong lòng âm thầm hừ lạnh, giỏi lắm, dám chạy. Lăng Viễn, đừng để tôi bắt được anh... nếu không đừng trách Lăng Cẩn này vô tình.
Một bên khác,
- Lạc Dư, mau mở cửa.
Lăng Dạ đứng ngoài cửa phòng Lạc Dư ra sức đập cửa.
- Sau này đừng đến tìm tôi nữa.
Lạc Dư nhàn nhạt đuổi người, nhiệm vụ hoàn thành rồi, cậu còn cần một người chán ghét mình làm gì chứ.
- Mở cửa.
- Không.
Lăng Dạ sầm mặt, tàn nhẫn nói:
- Em mà không mở là tôi phá cửa vào đó.
Lạc Dư không thèm để ý, cậu sợ quá đi, hừ hừ.
"Rầm"
Lạc Dư giật bắn mình ngơ ngác quay đầu nhìn lại, phá được thật? Đùa gì vậy, cửa này nhà cậu cũng đâu phải đồ dởm chứ.
- Chậc.
Lăng Dạ xắn tay áo, đáy mắt u ám:
- Dám làm trái lệnh, A Dư... hôm nay em chết chắc.