Lạc Dư đờ đẫn ngồi xuống chỗ mình trong đầu vẫn không ngừng vang lên chuông cảnh báo, trong hai người này rốt cuộc... cậu đã ngủ với ai?
Cậu ngẩng đầu lên hết nhìn Lăng Dạ rồi lại nhìn Lăng Cẩn, khí chất cũng giống nhau như vậy.
- ...
Lạc Dư nhức hết cả đầu, cậu không phân biệt được ai vào với ai hết. Lăng Cẩn thản nhiên đi đến ngồi bên cạnh cậu nhàn nhạt cười.
- Sao vậy?
- Không, không sao.
Lăng Dạ ngồi đối diện nhìn hai người mắt đi mày lại tức đến nghiến răng, thằng em trai này của anh thật biết tận dụng cơ hội.
Hai bậc phụ huynh không để ý đến mấy đứa nhỏ nhà mình, Lạc Nhan huých tay Lăng Dạ hất mặt nhìn hai người đang "tình tứ" cười trên nỗi đau của kẻ khác.
- Không lên giành? Cẩn thận em trai cậu cướp mất vợ tương lai nha.
Lăng Dạ trừng Lạc Nhan một cái rồi cầm li rượu đứng lên đưa về phía cha mẹ Lạc.
- Dì Lạc, chú Lạc, cảm ơn hai người hôm qua đã chứa chấp con một đêm, con mời hai người một li.
Vừa uống Lăng Dạ còn thâm ý liếc Lạc Dư một cái quả nhiên thấy được sự rối rắm sâu trong đôi mắt Lạc Dư. Ha, lúc trước A Dư có thể phân biệt được hai người họ nhưng giờ em ấy...
- A Dư, anh mời em một li được chứ.
Lăng Dạ giơ li rượu trong tay về phía Lạc Dư nhưng bị em trai của anh cố ý ngăn cản. Trên mặt Lăng Cẩn nở một nụ cười như có như không cầm li rượu lên phản đối:
- Em ấy còn nhỏ, không nên uống rượu, để em uống thay đi.
Nhiệt độ xung quanh hạ thấp, Lạc Dư rụt rụt cổ nhích người dán sát vào mẹ Lạc thấp giọng:
- Mẹ, con về trước được không.
Mẹ Lạc cố nhịn cười ra hiệu cho Lạc Dư không được rời khỏi rồi quay đầu tiếp tục tán gẫu với mẹ Lăng. Ý tứ của bà rất rõ ràng, chuyện của con thì con tự giải quyết đi, đừng có suốt ngày chỉ biết chạy trốn.
- Hừ.
Lạc Dư bất mãn hừ lạnh một tiếng quay người đi đến ngồi bên cạnh chị gái ngang nhiên cướp thức ăn trong bát chị bỏ vào miệng ăn.
- Ừm, đồ của chị vẫn là ngon nhất.
Mắt cậu cong cong khiến hai người con trai đang đấu mắt hồi phục tinh thần, Lăng Dạ ngồi xuống ghế gắp đồ ăn bỏ vào bát Lạc Dư.
- Ăn rau đi, đừng chỉ biết ăn mỗi thịt, nó không tốt cho sức khỏe đâu.
Lăng Cẩn muốn chống đối, hắn gặp một chiếc đùi gà rán bỏ vào bát cậu cười nói:
- Ăn thịt cũng không phải không tốt, A Dư, em cứ ăn đi.
Lạc Dư cúi gằm mặt dùng đũa chọc thức ăn trong bát, làm ơn đừng để ý đến cậu nữa có được không, tôi với các người đâu có quen thân.
"..."
Khó khăn lắm mới ăn xong một bữa cơm, Lạc Dư gấp không chịu nổi kéo tay mẹ Lạc lên xe về nhà trong ánh mắt muốn "giết người" của hai anh em họ Lăng.
- Ha ha ha.
Lạc Nhan ngồi trong xe nhịn không được ôm bụng cười ngã ngửa.
- Chị còn cười được.
Lạc Dư sầm mặt, hừ, nữ nhân thúi, em không thèm chơi với chị nữa. Lạc Nhan nhịn cười dịch người lại gần thò tay nhéo nhéo má cậu.
- Đừng giận nữa mà, lần này chị về là để đón em đi đó.
Đón đi? Đi đâu?
Lạc Dư quay đầu lại nhìn Lạc Nhan chớp mắt không hiểu, nói:
- Em ở đây rất tốt, không muốn đi đâu hết.
Lạc Nhan dường như đã đoán trước được em trai mình sẽ nói vậy, cô ấy ghé sát vào tai Lạc Dư thì thầm.
- Em muốn ở lại để hai tên nhà họ Lăng kia hành? Phải biết hai tên đó rất giống nhau, em mà không cẩn thận là không phân biệt được đâu là Lăng Cẩn, đâu là Lăng Dạ đâu.
Dừng một chút Lạc Nhan lại cười hắc hắc:
- Chồng mình còn không phân biệt được, ha, cẩn thận đêm tân hôn vào nhầm phòng ngủ nhầm người nha.
Trán Lạc Dư chảy xuống ba vạch đen, nếu cậu cùng một trong hai tên kia kết hôn thì cái loại chuyện này không phải là không thể xảy ra.
- Đi, em đi là được chứ gì.
Đôi mắt hẹp dài cong cong, Lạc Nhan vỗ vai cậu tán thành. Cô ấy đảo mắt giảo hoạt cười, hừ, Lăng Dạ ơi Lăng Dạ, để tôi xem cậu làm sao cướp được em trai của tôi.
Nói là làm, chưa tới ba ngày Lạc Nhan đã làm xong mọi thủ tục chuẩn bih đưa em trai xuất ngoại. Đợi đến khi Lăng Dạ biết chuyện thì hai người đã đang ở sân bay rồi.
- Em nhìn gì vậy?
Lạc Nhan thấy em trai mình thi thoảng lạ quay đầu nhìn đằng sau, chậc, đúng là sức mạnh của tình yêu.
- Đi đi.
Cô ấy vội vàng kéo Lạc Dư đi mua vé máy bay, nhanh một chút, giờ này chắc Lăng Dạ cũng phát hiện ra rồi không nhanh lên lỡ bị bắt lại thì sao.
Lăng Dạ rất nhanh đã chạy tới sân bay, sắc mặt anh ta âm thầm như nước thầm mắng, Lạc Nhan, cô dám đưa vợ của lão tử đi, giỏi lắm, đừng để lão tử bắt được hai người.
Không lâu sau Lăng Dạ đã tìm thấy Lạc Dư, anh ta sụ mặt đi tới túm áo cậu.
- A Dư.
- Hả???
Lạc Dư giật mình quay đầu, cậu nhìn khuôn mặt sị ra, mắt lấp lánh lệ quang của Lăng Dạ đột nhiên muốn cười.
- Nói.
- Em đi không thèm nói với anh một câu, anh đau lòng lắm đó.
Môi Lăng Dạ trề ra, lão bà cùng tình nhân bỏ trốn, phải làm thế nào đây.
- Ừm...
- Nhóc con, sắp đến giờ rồi, đi thôi.
Lạc Nhan chạy tới vươn tay kéo Lạc Dư đi, í? Cô ấy hình như vừa nhìn thấy tên đáng ghét Lăng Dạ thì phải.
Lạc Nhan cứng ngắc cúi đầu nhìn xuống dưới chân Lạc Dư.
- Lăng Dạ, cậu làm cái gì vậy?
Lăng Dạ ôm chặt chân Lạc Dư trợn mắt nhìn cô ấy, trong lòng càng giận hét lên:
- Cô muốn đưa vợ tôi đi đâu? Tôi không cho phép, vợ tôi phải ở nhà với chồng của em ấy, cô muốn chia rẽ hai chúng tôi. Đừng hòng. CÚT.
- ...