Kế Hoạch Đè Nam Chủ

Lạc Nhan tức muốn nổ phổi, lão nương đây từ trước đến giờ còn chưa gặp phải trường hợp nào nó vô liêm sỉ đến cái mức độ này, tức chết mất.

- Hừ.

Đáy mắt Lạc Nhan lóe tia sáng lạnh, dưới chân dẫm mạnh tốc độ xe lập tức bạo tăng vượt lên trên xe của Lăng Dạ.

- Hắc, ông đây còn lâu mới sợ, A Dư, bám chặt.

Lạc Dư còn chưa kịp phản ứng thì xe đã lao nhanh về phía trước suýt chút nữa thì đâm vào chiếc xe đang muốn chặn họ lại.

KÉT!!?!

Ôi mẹ ơi!!!

Trên trán Lạc Dư mồ hôi lạnh chảy dòng dòng, vừa cảm thấy có chút sợ hãi lại vừa cảm thấy kích thích, hộc, tim cậu đập nhanh quá.

Lạc Dư chạm vào ngực trái của mình mắt cong cong, trò này không tệ, lần sau cậu còn muốn chơi nữa.

- M* ki*p, Lăng Dạ, cậu muốn chết thì cũng đừng kéo theo em trai bà, tức chết bà đây rồi.

Lạc Nhan bị tràng cảnh vừa rồi dọa tái mặt, thằng cha này rõ ràng là muốn chết, nếu không phải cô ấy phanh kịp...

- Đáng chết.

Chiếc xe Lạc Nhan đang điều khiển xém chút nữa thì bị lật may mắn tay lái của cô ấy khá là chắc kịp thời bắt lái đem xe trở lại quỹ đạo.

- Hộc hộc.

Lạc Nhan tụt lại đằng sau, Lăng Dạ liếc mắt nhìn qua gương chiếu hậu khóe miệng nhếch lên một vòng cung yêu dị, chị dâu, chị là nữ nhân nên tốt nhất ngoan ngoãn ở nhà giúp chồng dạy con đi, đừng nên chơi mấy cái trò nguy hiểm đến tính mạng này. Dù gì... chị cũng đấu không lại em rể đâu.

Lạc Nhan sắc mặt âm trầm nhìn chiếc xe đang dần bỏ xa mình, bàn tay đặt trên vô lăng hơi run rẩy cứng ngắc. Cô, là đang sợ, rất sợ, lâu lắm rồi cô không đấu với Lăng Dạ, không ngờ kĩ thuật lái xe của thằng này tiến bộ nhiều như vậy.

- Lăng Dạ, lần này cậu thắng, lần sau nhất định không đơn giản như thế nữa đâu. Em trai tôi tạm thời để nó ở chỗ cậu, sớm muộn lão nương cũng tới cướp nó về.

Lăng Dạ lái xe đưa Lạc Dư tới thằng nhà mình, nụ cười trên môi anh ta vẫn như cũ hoàn toàn không bị trận đối đầu với chị vợ vừa rồi dọa sợ.

- A Dư, đi, vào nhà thôi.

Lạc Dư nhìn căn nhà xa hoa trước mặt có chút do dự, đây là nhà của Lăng Dạ đi? Cậu không muốn ở nhà của người khác.

- Lăng Dạ, đưa tôi về nhà được không, tôi...

Lăng Dạ mở cửa xoa xoa mái tóc màu nâu nhạt mềm mại của cậu ôn nhu nói:

- Sau này đây sẽ là nhà của em, em phải tập làm quen đi.

Anh ta vươn tay nhấc bổng cậu lên ôm người đi vào nhà, người làm đang quét dọn trong sân vừa thấy đại thiếu gia nhà mình liền cúi đầu chào hỏi.

- Đại thiếu gia, ngài về rồi.

Lăng Dạ không để ý đến bọn họ mà ôm Lạc Dư đi thẳng vào trong mang cậu đến phòng của mình ở lầu hai.

- Ha, A Dư, là em à.

Lăng Cẩn đúng lúc từ trong phòng bước ra, trên mặt hắn lộ ra nụ cười như có như không. Lạc Dư quay đầu nhìn hắn từ trên xuống dưới một lượt không để ý mấy lời trêu tức của hắn mà kì quái nói:

- Thầy, thầy mất ngủ?

Mắt sắp biến thành con gấu trúc nhỏ rồi kìa, chẳng đẹp chút nào. Khóe môi hơi nhếch lên của Lăng Cẩn cứng lại nhưng rất nhanh liền khôi phục lại như cũ nhún vai.

- Dạo này nữ sinh làm phiền nhiều quá nên ban đêm ngủ không được, sao vậy? Ghen?

Lạc Dư bĩu môi khinh thường hừ một tiếng, Lăng Dạ thấy quay đầu liếc em trai mình một cái rồi nói với cậu:

- Đừng để ý đến nó, nó đang nhớ người tình, mất ngủ là chuyện bình thường.

Lăng Dạ âm thầm nghĩ, chỉ có thằng ngu này mới không nhận ra giới tính thật của mình thôi, còn đuổi người tình của mình đi, ha hả, ngu hết chỗ nói.

- Anh, anh đừng nói linh tinh.

Lăng Cẩn ấp a ấp úng không biết phải phản bác như thế nào, hắn làm gì có người tình chứ, nữ sinh trong trường nhiều như vậy còn chưa có ai lọt vào mắt hắn đâu, hừ.

- Ha, vậy sao.

Châm mày Lăng Dạ hơi nhướng lên ý vị không rõ, anh ta đặt Lạc Dư xuống đi về phía em trai mình vỗ vỗ vai nó.

- Em rất thông minh, mọi linh vực đều đạt hạng nhất, nhưng... mặt tình cảm của em thật là còn hơn cả con bò, ngốc y như nhau.

- Anh nói gì hả??

Lăng Cẩn tức giận gầm lên, dám nói hắn ngu như bò, được lắm Lăng Dạ, anh cứ đợi đấy cho tôi.

- Nói gì thì em tự mình hiểu.

Lăng Dạ quay người kéo Lạc Dư vào trong phòng đóng cửa không để ý đến thằng em trai ngu xuẩn kia của mình nữa.

- A Dư...

Người nào đó vừa vào phòng liền bắt đầu không an phận, ma chảo thò ra ngang nhiên giữa thanh thiên bạch nhật du tẩu trên người Lạc Dư hết nhéo rồi lại xoa.

- Em mềm quá, anh muốn.

Lăng Dạ ghé sát vào tai Lạc Dư vừa nói vừa phả khí nóng khiến cậu mặt đỏ tía tai.

- Đừng làm bậy, bây giờ đang là ban ngày đó.

- Thì sao?

Lăng Dạ nhếch môi cười ha hả, ban ngày hay ban đêm chẳng phải đều như nhau sao, chỉ cần anh ta muốn, lúc nào cũng có thể làm được.

- Anh còn miếng liêm sỉ nào không vậy?

- Không, nếu liên sỉ giúp anh câu được vợ, giúp anh được ăn thịt thì nó chắc chắn còn nhiều lắm, nhưng, sự thật là nó không giúp được gì nha.

Lăng Dạ đang muốn tiến thêm một bước đè Lạc Dư ra ăn thì bị âm thanh khủng bố bên ngoài truyền đến dọa khiến cho cậu em của người nào đó lập tức ỉu xìu, mềm oặt.

- Thằng cha mất dịch kia, mau chả em trai lại cho lão nương!!!??!!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui