Tử Kỳ lần nữa bị đuổi khỏi Lâm gia vì la ó đòi công bằng, xém chút nữa đã động tay động chân với Lâm ba và cả Hân Nghiên. Anh ta ngã xuống đất, nhìn bảo vệ che chắn cho ba và em gái mình mà không ngừng căm tức.
“Em chưa từng có ý định muốn cướp của anh bất kỳ thứ gì. Điều em luôn muốn chính là ở bên chồng em làm một người vợ hiền. Nhưng cũng do anh tự đẩy tương lai mình vào tâm tối hơn.” Cô khoanh tay, thẳng thừng chê trách.
Vĩ Tịnh ôm lấy vai của Hân Nghiên trấn an, sau đó quay sang nhắc nhở Tử Kỳ:
“Hợp tác cùng đối thủ để giành dự án lớn với người nhà. Anh nghĩ khi được lợi thì Tạ thiếu kia sẽ thật sự cho anh những gì anh ta hứa sao? Chỉ có anh nhẹ dạ cả tin mà thôi.”
Tử Kỳ nghiến răng: “Im đi, tôi sẽ khiến các người sáng mắt ra. Đợi ở đó mà hối hận đi.”
Tử Kỳ nhanh chóng chạy khỏi Lâm gia khiến Lâm ba không khỏi đau lòng. Hân Nghiên cũng khó chịu không thôi nhưng chỉ biết ém xuống mà an ủi Lâm ba. May mắn hôm nay Lâm mẹ bận việc, nếu bà có mặt ở đây thì chắc đã khóc hết nước mắt.
Hân Nghiên và Vĩ Tịnh vẫn còn tiếp tục giành dự án phát triển giao diện và lồng tiếng trò chơi nên lần nữa quay về công ty. Đến khi cô rời khỏi phòng thu âm lại chẳng thấy anh ở đó nữa.
“Chủ tịch bảo muốn ra ngoài mua chút đồ uống cho phu nhân.”
Nhân viên lên tiếng, thuật lại lời ban nãy của anh.
Hân Nghiên gật đầu cảm ơn, sau đó cũng bước ra ngoài để tìm Vĩ Tịnh. Nào ngờ còn chưa đi được bao xa thì đã thấy anh đang cùng Uyển Đình đứng chung một chỗ. Ánh nắng hắt từ cửa sổ khiến khung cảnh trước mắt thêm chói lóa một cách chán ghét. Quả thật tác giả đã sắp xếp cho họ trông vô cùng hợp mắt, một người chủ tịch cao cao tại thượng, một cô gái nhà nghèo quật cường.
Hân Nghiên không ra mặt, thậm chí nép sang một bên mà tò mò cuộc đối thoại của hai người. Ai mà đi ngang thì chắc sẽ liên tưởng bộ dáng của cô hệt như rình trộm chồng ngoại tình.
“Tiểu thư Hân Nghiên đã dành được dự án. Em đến để chúc mừng.” Uyển Đình vén tóc ra sau, ánh mắt lấp lánh nụ cười ngại ngùng.
Vĩ Tịnh chẳng có biểu cảm gì khác ngoài sự nghi hoặc. Anh không nói bất cứ lời nào, chỉ muốn cầm nước uống về với vợ gấp, có lẽ cô đang khát lắm lại còn dễ đau họng.
“Tôi nhận lời thay vợ tôi. Không có việc gì thì cô về đi.”
Vĩ Tịnh định quay người rời đi thì cánh tay đột ngột bị Uyển Đình giữ lấy. Ở đằng xa, Hân Nghiên nắm chặt cạnh tường, người đàn ông của cô mà lại bị cô gái khác đụng chạm đến, thật đáng giận.
“Em không có ý gì đâu, chỉ là muốn giúp anh lấy được dự án mà thôi. Em muốn trả ơn… Nếu không có tin nhắn của em thì có lẽ tiểu thư Hân Nghiên sẽ…”
Hân Nghiên hừ một tiếng trong âm thầm, thì ra nữ chính đến đây để kể công. Nếu là người đàn ông khác thì chắc đã nhận một ơn này rồi, sau đó sẽ day dưa không ngớt. Nếu Vĩ Tịnh không xử lý đàng hoàng, cô chắc chắn sẽ không cho anh chạm vào mình nữa.
Vĩ Tịnh giật tay mình ra khỏi tay của Uyển Đình ngay lập tức, thậm chí còn chùi vào góc áo với vẻ chán ghét. Điều đó khiến cho nữ chính nguyên tác lập tức ươn ướt nước mắt.
“Tôi đã bảo rồi, ngày hôm đó người giúp cô không phải tôi. Với lại dù không có tin nhắn của cô thì vợ tôi cũng sẽ dư bản lĩnh để lấy dự án về. Còn nữa, gọi vợ tôi là Ninh phu nhân, cô nhớ cho rõ ba từ này.”
Hân Nghiên âm thầm giơ ngón cái, không hổ là chồng của cô, đánh trà xanh rất mát tay. Cô âm thầm đi trước, bấy nhiêu đây đã đủ khiến cô yên tâm về việc Vĩ Tịnh sẽ không bị nữ chính nguyên tác mê hoặc.
Vĩ Tịnh cũng nhanh chóng rời đi, muốn mang nước về cho cô vợ nhỏ lẹ lẹ. Vì thế không hề để ý đến ở phía sau, Uyển Đình siết chặt bàn tay, ánh mắt bỗng chẳng còn dáng vẻ hiền từ đáng thương vốn nên được thiết lập cho nữ chính nguyên tác nữa.
Vĩ Tịnh định về phòng thu âm, nào ngờ lại nhận được tin nhắn của Hân Nghiên kêu anh đến phòng chủ tịch. Anh chẳng chút phiền toái nào mà vui vẻ đổi hướng, được ở riêng với vợ tất nhiên sẽ vui hơn khi có thêm nhiều người khác.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cách Một Khoảng Sân
2. Những Năm Tháng Tôi Bồi Dưỡng Bá Tổng
3. Nhóc Thanh Mai
4. Anh Trai Em Gái - Mộc Đầu Khai Hoa
=====================================
“Anh mua nước về cho em nè.”
Vĩ Tịnh bước vào, còn chưa kịp hớn hở thì đã thấy Hân Nghiên ngồi ở ghế chủ tịch, khuôn mặt tối sầm đáng sợ.
“Khóa cửa lại.”
Cô nhẹ giọng nói, đợi đến khi nghe được tiếng cạch thì mới ngoắc ngón tay về phía anh. Lần này đến lượt cô dạy dỗ anh lại.