Hai năm trôi qua, Ninh gia càng lúc càng lớn mạnh. Ninh Vĩ Tịnh trở thành doanh nhân trẻ đắt giá cùng lối kinh doanh táo bạo khiến đối thủ phải nể sợ, dù vậy kể từ lúc Ninh phu nhân rơi xuống biển mất tích thì bên cạnh anh cũng chẳng xuất hiện thêm bất kì bóng hồng nào. Chỉ cần có người nhăm nhe đến vị trí đó thì đều nhận lấy kết cuộc không mấy tốt đẹp, thậm chí còn được dịp chứng kiến sự tàn nhẫn luôn bị anh giấu kín.
Tất cả sự ôn như đều chỉ dành cho một người duy nhất đã vĩnh viễn rời khỏi thế giới này.
Vĩ Tịnh cách tuần sẽ cùng đội cứu hộ dạo một vòng quanh biển. Anh đinh ninh rằng không tìm thấy xác Hân Nghiên đồng nghĩa cô vẫn chưa chết. Nhưng vào một ngày, điều làm anh sụp đổ chính là họ tìm thấy xác của Trạch Dương mắc vào mấy tảng đá nên không thể trôi dạt vào bờ. Mọi người khuyên can anh rằng hãy buông bỏ, nhưng người ra đi là vợ con của anh chứ nào phải của họ.
Tin tức của Vĩ Tịnh cách ngày sẽ tràn lan trên các mặt báo, không phải là thâu tóm thị trường thì cũng là chung tình tìm kiếm người vợ chung chăn gối.
“Anh ấy… thật kiên trì…”
Người phụ nữ tắt báo mạng xuống, đặt máy tính bảng lên bàn rồi hướng ánh mắt xa xăm về phía biển. Cô chính là Lâm Hân Nghiên, người được tìm kiếm khắp nơi. Cô vẫn chưa chết.
“Mẹ ơi!”
Phía đằng sau, giọng nói non nớt của bé trai vang lên khiến Hân Nghiên đang chìm trong suy tư phải mỉm cười dịu dàng. Cô đón lấy cậu bé, ôm chặt vào trong người.
“Nay đi chơi với chú Cảnh có vui không?”
“Dạ vui, ba đưa con đi nhiều nơi lắm.” Cậu bé xoa xoa mặt mẹ mình, liên tục kể những địa điểm ra.
“Ba?” Cô nhíu mày, đồng thời ở phía sau nghe tiếng ho khan nhắc nhở của người đàn ông khác.
“Nhóc con, đừng nói bậy.” Khắc Cảnh bước lại, thuận tiện ngồi xuống đối diện cô.
Vĩ Nhiên bĩu môi, chẳng có chút gì sợ sệt trước uy thế của Khắc Cảnh mà ôm lấy cổ Hân Nghiên. Ban nãy hai chú cháu dắt nhau đi chơi, nào ngờ lại bị một đám khách du lịch toàn phụ nữ đến bắt chuyện. Họ đu bám không buông đến mức Vĩ Nhiên tự nhận bản thân là con của Khắc Cảnh thì họ mới luyến tiếc rời khỏi nơi đó.
Hân Nghiên nhìn một lớn một trẻ đấu khẩu thì không khỏi buồn cười. Hai năm trước, cô không chết, chỉ giả vờ tạo cảnh tượng hi sinh thay cho Vĩ Tịnh. Thật chất, cô một phần nhờ đến hệ thống bảo hộ đứa bé trong bụng, một phần khác xin sự giúp đỡ của bà lão ở bệnh viện. Mà bà chính là bà ngoại của một trong các ông trùm hắc đạo Khắc Cảnh.
Hân Nghiên nhanh chóng được thế lực của Khắc Cảnh kéo lên thuyền khác. Họ chẳng đoái hoài đến sự gào thét của Trạch Dương mà sẵn sàng khởi động máy. Từ đó, cô sống ẩn mình ở Khắc gia, làm cháu nuôi của bà lão và em gái nuôi của Khắc Cảnh. Mấy tháng sau, cô thành công hạ sinh Ninh Vĩ Nhiên.
Hân Nghiên không dám đụng vào tấm thẻ tài khoản chung và của riêng cô, lo sợ việc cô giả chết sẽ bị lộ tẩy. May mắn mỗi tháng cô đều nhận được một trăm triệu tiền hảo cảm từ Vĩ Tịnh. Vì thế, cô mở ra một khu nghỉ dưỡng nhỏ gần bờ biển, vừa muốn giúp bản thân có chỗ thoải mái vui chơi cùng bé con, cũng vừa ôn lại kỉ niệm.
Mỗi tối, Hân Nghiên sẽ ngẩng đầu nhìn bầu trời, nói không nhớ Vĩ Tịnh Là giả, nhưng cô lại không dám quay về vì cô biết cô sẽ phải đi theo tình tiết của cốt truyện và trở thành một người đến cô còn cảm thấy xa lạ. Có điều cô chẳng nhận được bất kì tin tức nào về mối quan hệ giữa anh và Uyển Đình. Chuyê𝓃 t𝙧a𝓃g đọc t𝙧uyệ𝓃 ( 𝑻 Ru𝑀𝑻R𝐔𝓨𝐄N.𝓥𝓃 )
Vĩ Nhiên được bảo mẫu dẫn đi ăn xế, chỉ còn mình Hân Nghiên và Khắc Cảnh ngồi lại. Cả hai đã từng được bà lão gắn kết nhưng chính họ biết họ không có hứng thú với nhau, vì thế Khắc Cảnh vẫn một mực xem cô là em gái đáng yêu cần được bảo vệ.
“Đã nhớ nhung người ta như thế mà sao lại cứng đầu không chịu quay về?” Khắc Cảnh rõ ràng đã nhìn thấy mỗi buổi chiều Hân Nghiên sẽ ngồi ngắm bờ biển, chốc chốc sẽ lướt xem tin tức của Vĩ Tịnh.
“… Từ khi nào mà anh lại nhiều chuyện như thế?” Cô bĩu môi, chẳng muốn trả lời câu hỏi này.
“Dù em có đánh trống lảng thì cũng chỉ chứng minh em hèn nhát.” Khắc Cảnh nở nụ cười chọc tức.
“Người không có mảnh tình vắt vai như anh thì hiểu cái gì chứ.” Cô đáp lại, bắt đầu lấy việc khiến Khắc Cảnh có thể khổ sở ra để trả đũa.
“Cái con bé độc ác này.” Khắc Cảnh nghiến răng nghiến lợi, sau đó lại nhếch miệng: “Mà không sao, hôm nay anh có món quà dành cho em đó.”