Khúc dạo đầu của tập đầu tiên ‘Đào thoát rừng sâu’ là một đoạn giảng thuật, trên màn hình là cảnh rừng mưa nhiệt đới được nhìn xuống từ trên cao, trong tầm mắt chỉ toàn rừng rừng lớp lớp táng cây, dưới ánh mặt trời vàng rực mang theo loại khí tức nguy hiểm mơ hồ.
“Thời điểm tiểu đội 13 thuộc đại đội B5 chúng tôi nhận nhiệm vụ, chỉ biết phải vượt biên truy bắt một đám quân gián điệp đã bị nhiễm chất độc, nhưng thật không ngờ lại lọt vào khu rừng xinh đẹp như vậy. Ánh nắng chiếu lên lá cây xanh thẳm, khiến cả khu rừng tựa như được mạ vàng. Khi chúng tôi tiến vào rừng, lập tức bị một hỗn hợp khí ẩm ướt rửa nát tanh mùi máu bao trùm lấy cơ thể, tôi thậm chí có thể ngửi được mùi hương của quả cây dầu.”
“Mỗi người chúng tôi đều hết sức hưng phấn. Đây là lần đầu tiên chúng tôi đặt chân đến rừng mưa nhiệt đới thật sự.”
“Nhưng mà niềm hưng phấn này không duy trì được bao lâu. Chúng tôi cẩn thận đi dưới lùm cây khoảng nửa giờ, đội trưởng liền phát hiện dưới một gốc cây khô khổng lồ có mìn định hướng. Đây là con đường đám quân bị nhiễm chất độc từng đi qua rồi chiến đấu ngay tại đây. Trên mặt đất phủ đầy đầu đạn, cùng với vết máu lưu lại do cơ thể bị nghiền nát.”
Đoạn thuyết minh này được phát ra từ giọng nói diễn cảm của Vệ Hồng. Trong phim, tạo hình của Vệ Hồng khác xa với hình tượng công tử nhà giàu trong ‘Tình yêu thiên sứ’ lẫn hình tượng cảnh sát thâm tình kiên nghị trong ‘Tử đấu’; Dựa theo khiếu thẩm mỹ của Dung Khanh Khanh, cả đội đều đeo kính viền vàng, nhìn kĩ chính là làn da màu đồng bị quay dưới ánh mặt trời cùng thân thủ điêu luyện gọn gàng, giữa khí khái nam nhân lại có một loại khí tức nho nhã ôn nhu của thành phần trí thức.
Đa số lời thuyết minh giảng thuật trong phim đều là Vệ Hồng đảm nhiệm. Tiếng phổ thông của hắn rất chuẩn xác rõ ràng, âm sắc trầm ổn, có lực xuyên thấu, khi phát ra lại có một loại cảm giác tang thương nhàn nhạt, không hề giống một diễn viên chỉ mới hai mươi tuổi. Sau khi chuyên gia ghi âm nghe hắn thuyết minh thì ngạc nhiên nhìn hắn: “Âm sắc của cậu không tệ nha! Có ý định phát triển theo hướng ca sĩ không?”
Vệ Hồng lắc đầu: “Tôi chỉ muốn tập trung làm diễn viên cho tốt.”
“Rất nhiều diễn viên đều tập trung cho lĩnh vực ca hát, bởi vì nó không cản trở việc đóng phim. Tuy rằng phát hành đĩa nhạc không kiếm được nhiều tiền, nhưng sau khi biểu diễn, hình tượng phát ngôn linh tinh đều có thể đem đến cho cậu một số tiền khổng lồ.” Chuyên gia ghi âm nhún vai, “Anh bạn, thấy cậu một lòng đóng phim như vậy, trừ khi có thể luyện thành lão tiền bối vô địch, còn không rất khó dựa vào tiền thù lao để phát tài a.”
Nói tới tiền bạc, Vệ Hồng dừng một chút: “Không sao, số tiền này cũng đủ dùng rồi.”
“Cậu không muốn tìm bạn gái trong giới nghệ thuật ư?”
Vệ Hồng nở nụ cười: “Không cần, người yêu của tôi không yêu cầu tôi thứ gì hết.”
Chuyên gia ghi âm ngạc nhiên nhìn hắn. Trong giới nghệ thuật, rất nhiều người đều e ngại nói đến chuyện tình cảm cá nhân, cho dù đã có bạn gái hoặc đã kết hôn, đều nghĩ ra biện pháp che giấu.
Thế mà người diễn viên mới trước sau giữ mình trong sạch, chưa từng truyền ra bất cứ scandal gì lại không e dè nói mình đã có người yêu, hơn nữa khi nói vẻ mặt rất hạnh phúc vui vẻ, vô cùng bình thản, xem ra tình cảm rất sâu đậm.
Chuyên gia ghi âm nhất thời không biết nói sao, chỉ đành vỗ vỗ vai hắn: “Thôi bỏ đi, tự cậu thấy tốt là được rồi. Anh bạn, tôi chúc phúc cho cậu.”
Kỳ thật, giọng nói của Vệ Hồng là do Đoàn Hàn Chi đặc biệt mời người bạn chuyên về thanh nhạc đến dạy bảo. Người được Đoàn Hàn Chi mời, tuyệt đối phải là bậc tiền bối trong lĩnh vực chuyên môn, lúc huấn luyện đương nhiên cũng khác thường. Lúc ấy, người bạn kia còn tưởng rằng giọng nói của Vệ Hồng có vấn đề, hết sức nghi hoặc hỏi “Vệ tiên sinh nói quốc ngữ rất tốt, tại sao còn phải luyện tập?”
Đoàn Hàn Chi nghiêm túc nói: “Tuy hiện tại Vệ tiên sinh là diễn viên, nhưng sau này có khả năng sẽ phát triển ở những lĩnh vực đa dạng khác cần đến thanh nhạc. Vì suy nghĩ cho tương lai của hắn, tôi cảm thấy một giọng nam trầm từ tính sẽ đối với hắn có lợi về sau.”
Người bạn kia cảm động nói: “Đạo diễn Đoàn thực sự rất quan tâm cho hình tượng diễn viên.”
Đoàn Hàn Chi khiêm tốn phẩy tay: “Quá khen quá khen.”
Vệ Hồng ngồi nghe bên cạnh, vẻ mặt hắc tuyến.
Chân tướng sự việc là tối hôm đó trong lúc kích tình nồng nhiệt, Đoàn Hàn Chi đột nhiên đẩy hắn ra, sau đó vô hạn vênh váo xấu xa liếc hắn: “Vệ Hồng, tiếng rên rỉ của cậu nghe nhàm chán quá.”
Vệ Hồng bị đánh gãy lúc đang cao trào, thống khổ ôm Đoàn Hàn Chi: “Anh ấy nha, sẽ chết người đó… Tại sao muốn tôi phải rên rỉ chứ? Rõ ràng là anh rên rỉ mới phù hợp tình huống bình thường…”
Dưới ánh mắt lãnh khốc của Đoàn Hàn Chi, thanh âm Vệ Hồng càng ngày càng nhỏ, hơi thở càng lúc càng yếu ớt, cuối cùng rốt cuộc ngoan ngoãn câm nín.
Tối đó, Đoàn Hàn Chi phóng thích trong bồn tắm lớn ba lần. Kế tiếp, Vệ Hồng không thể ngủ yên trên giường.
Ngày hôm sau, Đoàn Hàn Chi mời chuyên gia thanh nhạc đến, hơn nữa còn cay nghiệt cảnh cáo Vệ Hồng: “Trước khi luyện được tiếng rên rỉ tiêu hồn, đừng mong leo lên giường của lão tử! Nhớ kỹ cho lão tử đấy!”
Và đây là nguyên nhân chân chính giúpn Vệ Hồng được đọc lời thuyết minh cho ‘Đào thoát rừng sâu’.
Vệ Hồng quyết định không nói cho ai khác.
……
Tập đầu tiên ‘Đào thoát rừng sâu’ thu được phản ứng không tốt lắm.
Thời điểm trình chiếu không nhiều người xem, bản thân phim truyền hình đề tài quân đội lại càng không được chú ý. Sau khi đài truyền hình phát ra phiếu khảo sát lượng người xem, so với các chương trình tương đương chỉ được chưa tới 0.3%.
Trên dưới đoàn phim chẳng ai thấy bất ngờ, ngay cả Dung Khanh Khanh cũng không có chút thất vọng nào — nàng rất vui vẻ khi thấy phim mình quay được trình chiếu. Hôm chiếu tập đầu tiên, nàng đã gọi điện thoại mời rất nhiều vị tiểu thư khuê các khác đến xem cùng, đối với tỉ suất người xem không cao nàng không có nửa điểm kinh ngạc.
Thế nhưng Vệ Hồng lại có chút phẫn nộ.
Bộ phim đầu tiên do hắn đóng vai chính là phim bom tấn, đạo diễn lừng danh chế tác lừng danh, công chiếu khắp trong ngoài nước, dư luận phòng vé cái gì đều có hết, còn được đề cử giải thưởng điện ảnh danh giá. Bộ phim thứ hai dù chỉ là phim thần tượng, nhưng vẫn thịnh hành khắp đại giang nam bắc, mê đảo hàng ngàn hàng vạn cô gái, tỉ suất người xem cao ngất, rồi còn giúp hắn dành được danh hiệu diễn viên mới xuất sắc nhất trong năm.
Nhưng mà bộ phim này, tác phẩm tâm huyết khiến hắn phải trả giá bằng rất nhiều thời gian, tinh lực, đặc biệt đi tập thể hình, phơi nắng cho đen da, còn bị thương nữa… lại hoàn toàn thất bại, khiến hắn chịu đả kích rất lớn.
Tuy rằng trước lúc trình chiếu đã biết sẽ không thu hút lắm, nhưng thời điểm kết quả chân chính hiện ra trước mắt, Vệ Hồng vẫn nhịn không được buồn bã. Tối hôm đó, mọi người đều uống rượu ăn mừng, chỉ có hắn một mình cầm chai bia, một mình đi ra ngoài ban công, đối mặt với bóng đêm lặng lẽ hút thuốc.
Di động đột nhiên vang lên, là số điện thoại từ Mỹ, Đoàn Hàn Chi.
“Cậu đang làm gì thế?” Giọng nói của Đoàn Hàn Chi vẫn nhàn nhạt thản nhiên, tựa như không hề quan tâm: “Hồi sáng tôi có xem bộ phim mới của cậu, là trợ lý tìm DVD giúp tôi. Không tệ a, diễn xuất tốt hơn so với tôi tưởng tượng.”
Vệ Hồng im lặng lắng nghe, sau đó đem chai bia một hơi uống cạn, rồi tiện tay ném xuống đất, phát ra thanh âm loảng xoảng sắc bén.
“Cậu đang uống rượu giải sầu?” Đoàn Hàn Chi đã nghe được thanh âm đó.
“Ân.” Vệ Hồng dựa lưng vào tường, chậm rãi ngồi gục xuống.
“Tại sao? Bộ phim mới trình chiếu khiến cậu mất hứng?”
Vệ Hồng không biết nên trả lời thế nào.
Hắn có thể nói với Đoàn Hàn Chi sao? Tỉ suất người xem của bộ phim mới không tốt, mà hắn lại thật lòng cảm thấy bản thân đã trả giá rất nhiều, thế nhưng không được kết quả tương ứng? Hắn có thể nói với Đoàn Hàn Chi sao? Hắn hiện tại đang nghi ngờ thành tích trước kia của mình, hắn cảm thấy hắn có thể chỉ là nghệ sĩ mới được đạo diễn lừng danh và chế tác lừng danh lăng-xê, được người hâm mộ tung hô vô tội vạ nên mới thuộc về phái thực lực, hắn nghi ngờ chính mình kỳ thực không nắm vững kỹ thuật diễn xuất, trước kia đứng trên mây cao, tràn ngập cảm giác tự tin cùng tín nhiệm, kỳ thật có khả năng chỉ là do hắn tự mình ảo tưởng mà thôi!
Vệ Hồng có khó xử của Vệ Hồng, cho nên hắn lựa chọn im lặng.
Từ đầu dây bên kia, theo tiếng âm tít tít kéo dài của dòng điện, thanh âm Đoàn Hàn Chi vang lên, bình tĩnh đến bất ngờ: “Vệ Hồng, tỉ suất người xem của bộ phim mới có phải không tốt hay không?”
Vệ Hồng vẫn im lặng.
“Hơn 0.5% nhỉ?” Đoàn Hàn Chi dừng một chút, “Chắc là hơn, có người bạn trong nước nói với tôi là khoảng 0.5%.”
“…”
“So với tôi tốt hơn nhiều. Bộ phim truyền hình đầu tiên tôi quay, tỉ suất người xem từ khi bắt đầu đến khi kết thúc chưa bao giờ đạt tới 0.5%, cao nhất chỉ có không chấm bốn mươi mấy. Bất quá, suốt thời gian trình chiếu chẳng ai mắng tôi, đến ngày cuối cùng, bọn họ đều nói: ‘Đạo diễn Đoàn, anh không cần thương tâm, anh vẫn tiếp tục quay phim nhé’.”
Vệ Hồng cúi đầu, nức nở một tiếng.
“Phim truyền hình chính là như vậy, mỗi năm đều có rất nhiều phim được trình chiếu, tỉ suất người xem thấp, diễn viên hạng hai hạng ba, không có chút xíu gì gọi là nhân văn, chỉ toàn để lăng-xê diễn viên mới hoặc lăng-xê tiểu tình nhân mà đầu tư ra thôi. Loại phim ấy tràn ngập thị trường trong nước, ý tưởng không có, nội dung không có, chỉ biết quảng cáo rầm rộ, ngay cả xem để giết thời gian còn cảm thấy lãng phí.” Đoàn Hàn Chi chậm rãi thở dài, “Bất quá, nếu như thị trường phim truyền hình đã bị tàn phá như thế, tại sao mọi người còn kiên trì quay phim? Là vì cái gì?”
Y dừng lại một chút, thanh âm vẫn bình thản: “–Bởi vì còn có những người giống các cậu, ý tưởng đàng hoàng, nghiêm túc muốn quay ra một bộ phim.”
Đây là lần đầu tiên Vệ Hồng nghe được từ miệng Đoàn Hàn Chi lời đánh giá hoàn toàn không mang theo ý tứ chế nhạo hàm xúc, trong nhất thời hắn thế nhưng không cách nào nhận ra bản thân có phải hay không đang gặp ảo giác.
“Cậu từng xem bộ phim điện ảnh đầu tiên của tôi chưa?”
“…Chưa.”
“Đúng vậy, đã nhiều năm lắm rồi, bây giờ ngay cả DVD cũng chưa chắc tìm được. Tôi còn nhớ, kịch bản bộ phim đó phỏng theo thời niên thiếu của bản thân tôi, hết sức khó hiểu, bối cảnh tràn ngập hắc ám, hình ảnh kèm phong cách kiến trúc gothic, ngay cả lời thoại của nhân vật cũng đơn giản tối đa. Cuối cùng chết sạch. Tôi thật sự là toàn tâm toàn ý quay nó, xử lý hậu kỳ vô cùng tỉ mỉ, dù chỉ một chi tiết nhỏ xíu không hài lòng cũng phải quay lại, kia có thể xem như bộ phim tôi đầu tư tâm huyết nhiều nhất trong suốt bao nhiêu năm. Bất quá, đáng tiếc là, hoàn toàn ế khách.”
“Cái gì?”
“Ế thảm hại.” Đoàn Hàn Chi dừng một chút, “Chỉ thu về được 50% tiền vốn. Không tạo nên bất cứ tiếng vang nào, rất nhiều người ngay cả chửi mắng cũng không thèm làm.”
“…”
“Quay phim chính là như vậy, không đơn thuần là thủ đoạn kiếm tiền của nhà đầu tư, nó còn là một loại nghệ thuật biểu diễn. Nếu cậu đã có hứng thú cùng yêu thích với nó, vậy mỗi giờ mỗi phút cậu đều phải chuẩn bị trả giá đắt cho tình yêu của mình. Ế khách, bị la mắng, không thu hồi được tiền vốn, tỉ suất người xem thấp… mấy chuyện này quả thực cậu phải cố chịu đựng. Nhưng ngoài mấy chuyện này, chẳng lẽ cậu không thu hoạch được thứ gì khác sao!? Cậu không thu hoạch được kinh nghiệm khi quay phim!? Cậu không thu hoạch được tình đoàn kết khi cả tập thể cùng nhau cố gắng cho mục tiêu chung!? Cậu không thu hoạch được cảm giác thành tựu khi phim trình chiếu!? Quan trọng nhất là khi cậu thông qua diễn xuất mà biểu đạt ra cảm xúc nội tâm, cảm tưởng, lĩnh hội, cậu không có cảm giác vui sướng khi chứng minh giá trị bản thân sao?”
Vệ Hồng ngây ngốc lắng nghe, ngay cả hô hấp cũng quên mất… Giống như có một luồng sức mạnh phá tung tảng đá nặng nề trong lòng hắn, mở ra con đường ngập tràn ánh sáng, khiến hắn hoa mắt chóng mặt, không mở mắt ra nổi.
Đoàn Hàn Chi trầm tĩnh nói: “Vệ Hồng.”
“…Vâng!”
“Cậu thấy tôi có nổi danh không?”
“Có, đương nhiên là có a!”
“Để tôi nói cho cậu biết.” Đoàn Hàn Chi nói, “Tôi có thể được xem là đạo diễn lừng danh, có thành tựu, nhưng thành tựu này không phải hình dung tôi đã quay bao nhiêu bộ phim, kinh doanh phòng vé lời bao nhiêu, thu về bao nhiêu lợi nhuận, khuấy động thị trường gì gì đó, mà là hình dung tôi – Đoàn Hàn Chi, từng thông qua những bộ phim ấy biểu đạt tôi thân là một công dân có chút ý niệm, có chút cảm ngộ, hơn nữa tôi còn thành công dùng loại ý niệm này ảnh hưởng đến khán giả của tôi. Điện ảnh chỉ là một loại thủ đoạn, và diễn xuất cũng là một cách biểu hiện thủ đoạn, mục đích cuối cùng của chúng không phải lợi nhuận hay doanh thu ở phòng vé, mà là thông qua diễn xuất cậu thể hiện được cái gì, cậu thu hoạch được cái gì!? Chỉ cần cậu không cảm thấy thất vọng về bản thân, tức là cậu đã thành công.”
…….
Tối đó, đoàn phim chơi đùa đến tận khuya, vì thế liền thuê luôn mấy căn phòng khách sạn. Vệ Hồng tuy uống không ít rượu, nhưng người khác đều ôm gối ngáy đến rung trời, chỉ có hắn là nằm trên giường, không hề buồn ngủ.
Hắn một lần lại một lần hồi tưởng những lời nói của Đoàn Hàn Chi, lăn qua lộn lại, rất lâu vẫn không thể chìm vào giấc ngủ.
“Vệ Hồng, cậu là một diễn viên tương đối có thiên phú, cũng rất cố gắng, chịu được cô đơn chịu được nghèo khó. Hoàn cảnh như vậy rất thích hợp để cậu kiên trì thể hiện chính mình. Cho dù nhất thời không thể nổi tiếng, trong lòng Đoàn Hàn Chi tôi, cậu vẫn là diễn viên tuyệt vời nhất.”
Trong lòng Đoàn Hàn Chi tôi…
Vệ Hồng xoay người, ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu lên mặt đất, hiện ra nét cười khó mà che giấu trên miệng hắn.
Cút con mẹ nó đi tỉ suất người xem, cút con mẹ nó đi văn tế tiến quân ca!
Loại sinh vật nam nhân này, chỉ cần có được ánh mắt sùng bái của lão bà thì đã đủ để sống sót!
*****
‘Đào thoát rừng sâu’ rất nhanh đã phát hành ca khúc chủ đề, trong đó Vệ Hồng phụ trách hát đệm cho OST*. OST này hết sức đặc biệt, một đám người chưa từng được huấn luyện thanh nhạc dưới sự dẫn dắt của chuyên gia ghi âm, tận tình gào rống hết sức bình sinh, bảy giọng thì có đến sáu giọng không biết điều tiết, có anh bạn đến khúc cao trào, thiếu chút nữa nhảy lên mặt bàn rống lên điệu tín thiên du**.
*OST: Original soundtrack.
**điệu tín thiên du: dân ca vùng Thiểm Bắc, Trung Quốc.
Chuyên gia ghi âm kinh hãi, run rẩy nói với Dung Khanh Khanh: “Cô thật sự muốn đem thứ này làm ca khúc chủ đề!?”
Dung Khanh Khanh nghiêm túc gật đầu.
“Sẽ… sẽ chết người đó… nhất định sẽ…”
Dung Khanh Khanh chỉ chỉ tựa đề.
Ca khúc chủ đề tên gọi ‘Không nơi sợ hãi’.
……
Không thể ngờ được chính là, cái ca khúc chủ đề nói sao đi nữa cũng có điểm giỡn mặt này thế nhưng lại vô cùng được hoan nghênh, sau khi phim chiếu đến tập ba, lượt người tìm kiếm ‘Không nơi sợ hãi’ trên mạng nhiều tới mức khiến Vệ Hồng phải nghi ngờ là đồ giả. Rất nhiều người sôi nổi bày tỏ trên diễn đàn: “Phi thường nam tính!” “Rất kinh khủng, nhưng cũng rất đã nghiền!” “Tuy không hài hòa lắm, nhưng nghe đến lần thứ hai, thế nhưng phi thường có hương vị! Tôi đi tải MP3 về đây!”
Lại có người hâm mộ hào hứng nhắn như vầy: “Tôi mua đĩa hát để trong xe, kết quả thời điểm nghe trên đường cao tốc, nghe đến nỗi lòng tôi sôi sục, thiếu chút nữa chạy quá tốc độ! Mấy người bạn của tôi muốn nổi tiếng trong ký túc xá cũng chọn bài hát này để thể hiện! Đây không phải chứng minh cảnh giới tối cao ư!?”
Một câu hai câu lạc giọng mới là sai sót, nhưng mười câu có đến chín câu thì không còn là lạc giọng nữa! Đó chính là phong cách! Là cảnh giới! Là một kiểu giai điệu tinh thần!”
Vệ Hồng liều mạng vỗ máy tính, cười điên dại: “Ngay cả… ngay cả mấy thứ vớ vẩn của chúng ta… cũng có thể gọi là phong cách… Rõ ràng là hét bể cuống họng mà, ha ha ha…”
Đột nhiên, cửa phòng “Rầm!” một tiếng bị người ta đá tung. Dung Khanh Khanh dẫm mạnh bước chân trên đôi giày cao gót mười hai phân: “Các đồng chí! Tôi có một tin tức không thể tưởng tượng nổi muốn báo cho mọi người! Mọi người tuyệt đối tuyệt đối tuyệt đối không đoán được chuyện gì xảy ra đâu!”
“Năm 2012 thế giới sẽ bị hủy diệt?” Đại ca phụ trách hậu kỳ hỏi.
“Quỹ đạo mặt trời sẽ ngừng lại, khắp thế giới toàn UFO* lớn nhỏ?” Nam diễn viên chính hỏi.
*UFO: unidentified flying object (vật thể bay không xác định aka đĩa bay)
“Cô muốn đem tiền thù lao của tất cả chúng tôi tăng thêm 20%?” Vệ Hồng hỏi.
Bị chai nước khoáng từ bốn phương tám hướng ném tới, Vệ Hồng kêu gào: “Chuyện không có khả năng xảy ra thì không cần nói, lãng phí thời gian!”
Mọi người nhất trí phẫn nộ lên án hắn.
“Sức tưởng tượng của các người quá nhạt nhẽo, mới tốt nghiệp lớp sáu tiểu học sao?” Dung Khanh Khanh khinh bỉ liếc nhìn bọn họ một cái, chậm rãi giẫm một chân lên ghế, một tay chống nạnh một tay siết chặt nắm đấm, đột nhiên một bên giơ chân lên một bên lớn tiếng hét chói tai: “–Tỉ suất người xem tập ba bộ phim của chúng ta đột phá mốc năm điểm! A a a tôi thật sự không thể tin được!! Ai tới nói cho lão nương đây không phải sự thật đi a a a a a a–!!”