Kế Hoạch Dưỡng Thành Hôn


Vị trí thai nhi của Hoàng Hậu không ổn định, suýt nữa đẻ non, may mà thái y kịp thời chạy tới, cũng không có xảy ra điều không may.
Mà kể từ lần đó, Hoàng Hậu nơi đó hiển nhiên bị dọa gần chết, lại không gặp phi tần hậu cung, mỗi ngày cố thủ ở trong Tâm Phương Các, dưỡng thai an thần, ngay cả cửa chính cũng không bước ra .
Thái Hậubị bệnh, nằm lên giường liền không thể đi xuống được, mùi vị của dược chất* – rời đi điện Hòa Di thật xa mà vẫn có thể ngửi thấy. Phi tần đi qua thỉnh an,Thái Hậu cũng không gặp, ngoại trừ Chu phi, thì không có nghe nói người nào khác tiến vào phòng ngủ của Thái Hậu nữa.
Dược chất: dịch thuốc dạng lỏng
Kể từ đó, chỗ Hoàng Hậu không cần phải đi, chỗ Thái Hậu không triệu kiến, chỗ Hoàng Thượng lại càng chưa từng triệu kiến người vào ban ngày, cuộc sống của đám phi tần thoái mái hơn nhiều lắm, mỗi ngày ở trong vườn đi dạo một chút, trôi qua rất tự tại.
Mà vị trí thai nhi của Hoàng Hậu không ổn định, hơn nữa vị Phương lương nhân trước kia cũng bị động thai khí, khiến cho đám phi tần trong lòng rất an tâm, giữ vững tinh thần mong đợi có thể hầu hạ Hoàng Thượng vài lần nữa, lại hận không thể đi qua đá hai cước trên bụng hai người kia.
Có thể bởi vì công việc triều chính trước mắt nhiều lắm, nên liên tiếp mấy ngày, ít triệu kiến. Nhưng Liễu mỹ nhân trước kia không lớn thu hút, mấy ngày nay đã được gọi ba lần.
Nếu mỗi ngày đều chọn phi tần thị tẩm, thì nàng này một tháng mới được gọi ba lần, cũng không làm người khác quá chú ý, nhưng mà tại sao cũng không gọi người khác một lần, nên lập tức nàng bị chú ý tới.
Chẳng qua là vì mấy ngày nay không cần phải đi đến chỗ Hoàng Hậu thỉnh an, mọi người không có cớ nhìn xem, cũng không biết nàng đây là thật sự được sủng ái hay vẫn là sủng ái giả.
Nghe nói Hoàng Hậu dưỡng thai, không cần chúng phi tần đi qua thỉnh an, trong Hoa Hoàn Phường Tống phi khẽ thở dài, thấp giọng nói câu: “Đáng tiếc rồi. . . . . .”
Lời này ý tứ mặc dù khó hiểu, nhưng lại khiến cho thân thể của Lý Tài ở bên cạnh hầu hạ rét lạnh ba phần, vội vàng lui về sau nửa bước ——
Lâm tuyệt nhai, Hoàng Thượng đứng ở đình bên cạnh, nhìn diều hâu kia càng bay càng xa, có chút thất thần.
Trong tay Liễu Mạn Nguyệt cầm cái áo choàng, đi tới bên cạnh hắn, nhẹ nhàng khoác lên trên vai hắn.
“Khá Lạnh?” Xoay người, nắm tay nàng, mang nàng trở lại bàn nhỏ bên cạnh.
“Mới tháng chín, ở bên trong đình này lại đốt bốn năm chậu than nhỏ, làm sao có thể lạnh?” Xoay đầu lại hướng hắn cười cười,theo hắn ngồi lên trên thảm.
“Mấy ngày nay còn hoảng hốt?”
Nụ cười trên mặt Liễu Mạn Nguyệt cứng lại, nhất thời không biết trả lời như thế nào.
Thấy nàng như thế, Hoàng Thượng vỗ vỗ mu bàn tay của nàng, ngẩng đầu có chút thất thần, chợt nở nụ cười: “Không riêng gì nàng, ngay cả trẫm đều có chút lo lắng.”
“Hoàng Thượng cũng lo lắng?”Liễu Mạn Nguyệt kinh ngạc giương mắt, khó hiểu nhìn hắn.
“Hai ngày này nhận được Ám báo*, nói là nhìn thấy đội nhân mã lớn đãđược cải trang không biết từ nơi nào đến, âm thầm đi về phía kinh thành.”
Ám báo: tin tức ngầm, bí mật
“Nhân mã? !”Liễu Mạn Nguyệt sửng sốt, kinh ngạc cao giọng hỏi.Trong Các mặc dù vẫn âm thầm quản thúc triều đình, nhưng từ trước đến giờ không thích công khai, lại càng không vui lòng chạy đến đằng trước công khai quản lý. Chắc hẳn tâm tư của bọn họ đích thị là cùng một loại với mình, đằng trước chính là cái bia ngắm, lợi ích vĩnh viễn giấu ở phía sau liền có thể sống yên ổn, bọn họ sao có thể có động tác như thế?
Hoàng Thượng khẽ lắc đầu, ánh mắt híp lại: “Không biết đường đi nhân mã kia, trẫm chỉ sợ là. . . . . . Có người cấu kết với người của Hồ Quốc.”
“Vậy Hoàng Thượng có biện pháp ứng phó không?” trong lòng Liễu Mạn Nguyệt khẩn trương, chẳng lẽ là có người muốn dẫn hổ đối phó sói?Biện pháp đần như vậy rõ ràng có người sai khiến? !
Hoàng Thượng khẽ nhíu lông mày: “Vừa rồi chẳng phải đem biện pháp kia thả ra rồi sao?” Nói xong, sở trường ở phía sau.
Hướng về phía sau đầu mở nửa cửa sổ nhìn lại, Liễu Mạn Nguyệt trong lòng sáng ngời, hắn đích thị là tìm cách điều binh đi, mà Hồ Quốc ở Tây Bắc xa xôi, muốn đánh tới trong kinh, dù đường đi không gặp trở ngại sẽ phải chạy mất mấy tháng đấy! Thế nhưng trên đường thành luỹ, thôn xóm rất nhiều, bọn họ lại muốn âm thầm đi đường vòng, làm sao có thể chạy đến nhanh như vậy?
“Mấy ngày nay có chuyện gì mới mẻ.” Dứt lời, Hoàng Thượng ngồi sau bàn nhỏ, thuận miệng hướng về Tiểu Châu Tử hỏi, Liễu Mạn Nguyệt ngồi bên cạnh hắn, nhìn hắn cầm lấy bút đại viết chữ to.
Tiểu Châu Tử vội vàng vừa cười vừa nói: “Chỉ nghe nói, có người cách cửa lớn rất xa nhìn Hoàng Hậu nương nương một cái, hình như mấy ngày nay nôn oẹ rất lợi hại, người càng ngày càng gầy gò, trước kia còn không cảm thấy, nay rất xa nhìn lên a, chỉ nhìn thấy cặp mắt to kia, mặt nhỏ cũng nhìn không ra rồi nha.”
Chỉ có mắt không có mặt. . . . . .Bộ dáng này không biết như thế nào a?Liễu Mạn Nguyệt không nhịn được che miệng cười ra tiếng.Hoàng Thượng đưa mắt thoáng nhìn về phía nàng một cái, thấy nàng cười ra tiếng, lúc này mới ngẩng đầu hướngvề phía Tiểu Châu Tửnhìn lại: “Còn gì nữa không?”
Mấy ngày nay tâm tư của Liễu Mạn Nguyệt rất nặng nề, nếu giống như trước kia hay nói đùa, an nhàn, thì hắn cần gì ra biện pháp như vậy, mỗi ngày gọi bọnTiểu Châu Tử hỏi thăm một ít chuyện mới mẻ, nói cho nàng nghe, thu được nụ cười của giai nhân, cũng dựng sào thấy bóng*.
Dựng sào thấy bóng: dựng sào dưới ánh nắng mặt trời có thể thấy ngay bóng của cây sào thẳng hay nghiêng => hiệu quả nhanh chóng, tốt hay xấu đều phơi bầy ra.
Chúng phi tần hậu cung bị Hoàng thượng giễu cợt , nếu như các nàng biết rồi, còn không biết sẽ có mấy cái muốn đi đâm đầu xuống hồ?
Tiểu Châu Tử vội vàng vừa cười vừa nói: “Nghe nói hôm qua Ngọc tần mời thái y đi qua xem mạch, sau khi thái y đi, nàng đập vỡ ba bốn bình hoa, cái khay, thiếp thân cung nữ hầu hạ đau lòng đến nỗi vò vò khăn tay, nói là chỉ dựa hết vào theo quy định thì trợ cấp của Ngọc tần cũng không đủ bù vào.”
Có lẽ Ngọc tần kia thật sự là một người không dễ có thai, dưa chuột giả thì không cần phải nói, ngay cả Các chủ dùng thuốc rồi đến dưa chuột thật, cũng không thể cho nàng chút mầm móng đi ra ngoài. Đã một tháng trôi qua, mời thái y bốn năm lần, lại không nghe thấy một chút tiếng động.
Sau khi nói mấy câu sau, Hoàng Thượng liền cho Tiểu Châu Tử lui xuống, chuyện chê cười trong nhà cũng không thể nói suốt ngày, phải ngừng một chút rồi mới nói là tốt nhất ——
Gió mùa thu thổi vèo vèo, mắt thấy thời gian này sắp vào tháng mười, trong vườn tất cả đều khô héo, nhánh cây từ trên xuống dưới khô vàng lưa thưa, tiếng gẫy vụn vang thành một mảnh, theo gió thu bồng bềnh đung đưa , vài trang giấy bay toán loạn.
Hoàng Hậu ở Tâm Phương Các dưỡng thai đã sang tháng kế tiếp rồi, vừa vặn ngày hôm đó là sinh nhật của Thái phi, lại nói những người này ở tại trong kinh, lúc ấy không được tiên đế sủng ái cũng thôi, nhưng hết lần này tới lần khác , vị này chính là muội muội ruột thịt của đương kim Thái Hậu, sinh nhật này làm sao có thể không bày ra được?
Đám Cung phi lâu rồi không có tụ tập ở một chỗ, nên lần này rối rít trang điểm ăn mặc, lễ mừng sinh nhậttự mình chuẩn bị tốt, chỉ chờ ở trước mặt đống xương tàn này ( ý nói trước mặt Thái phi ) có chút mặt mũi.
Còn nữa, Hoàng Thượng gần đây ít chọn người đi hầu hạ, có thể lộ ra một mặt hoặc nửa mặt dù sao làm choHoàng Thượng nhớ tới chút ít cũng là tốt.
Công việc trên triều đình trước kia, đám cung phi phía dưới biết đến rất ít, chính vì biết hiếm thấy mặt Hoàng Thượng, cũng thổi không được gió bên gối, …mấy nữ nhân này ai còn sẽ đi để ý tới chuyện đằng trước? Chỉ mong đợi mình có thể được Hoàng Thượng chọn mấy lần, có được nhi tử mới là lẽ phải.
Oanh oanh yến yến ngồi một phòng, Thái phi sắc mặt rất tốt, một đôi mắt hẹp dài ở trong đám phi tần quét trái phải mấy lần, cười dài nói: “Hoàng Hậu, Thái Hậu nơi đó sợ là muốn tối nay rồi, chúng ta vui mừng trước, ai kêu các nàng tới muộn đây?”
Hai vị kia, một vị tuổi lớn rồi, những ngày gần đây bệnh nặng tới là không may đấy, một vị khác có thai, hành động không tiện, lại thêm tật nhức đầu, làm sao có thể tới sớm đây?Hôm nay có thể tới, là đã cho Chu Thái phi mặt mũi vô cùng lớn.
Phía dưới kia cũng là hơn một tháng không gặp- Phương lương nhân cúi thấp đầu ngồi ở chỗ đó, trên thân thể còn không có nhìn ra cái gì , chẳng qua là hành động quá mức cẩn thận, ngay cả ăn, uống, cũng đều muốn cung nữ bên cạnh hầu hạ thử qua mới dám cho nàng động. Quá lạnh không được, quá nóng không được, quá ngọt không được, quá cay cũng không được, người bên cạnh nhìn lại vừa hâm mộ vừa bực bội.
Chỉ là trong bụng thêm khối thịt, liền thành bộ dáng giống như bảo bối vậy.
Thái Hậu,Hoàng Hậu không có tới đây, mọi người phía dưới ngược lại lại thoải mái, bên kia Tống phi tiếp lời của Chu Thái phi, hai người cười cười nói nói. Cung nữ hầu hạ bên cạnhTống phi đã đổi người, vốn là Trân Nhi, lúc này ngồi ở phía sau Tống phi, mặc dù đã là tài tử, cũng không quên thân thế lúc trước, nàng vẫn mỗi ngày hầu hạ ở bên cạnh Tống phi, một chút bổn phận cũng không dám đánh mất.
Ngồi bên cạch Liễu Mạn Nguyệt chính là Vương Phương Nghi, từ hôm Lăng Ba Viên xảy ra chuyện, nàng liền đổi chỗ ở, vườn kia đã bị niêm phong, mấy ngày nay lại không ai có thể đi vào đó, mọi người ở nơi trốn tránh chỉ sợ không vội, làm sao còn dám đi phía trước tập hợp?
Ngọc tần ngồi ngay ngắn ở dưới Tống phi cách đó không xa, ánh mắt nhìn về phía Liễu Mạn Nguyệt, cười như không cười cảm thán: “Mấy ngày nay, muội muội đã vất vả rồi.”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều lấy ánh mắt giống như xem cuộc vui nhìn về phía Liễu Mạn Nguyệt,lại cố nén cười nhìn Ngọc tần.
Liễu Mạn Nguyệt nhíu lông mày, nghiêng đầu: “Ngọc tần tỷ tỷ muốn nói chuyện gì với thiếp?”
Nàng một bộ mờ mịt không biết, thấy vậy Ngọc tần nghiến răng kèn kẹt, liền hừ một tiếng: “Muốn nói, muội muội hầu hạ nhiều như vậy, như thế nào cũng nên phong lên một vị, cho tới bây giờ còn không có động tĩnh. . . . . .Chẳng lẽ là Hoàng Thượng nhiều việc, bề bộn đã quên a?”
Liễu Mạn Nguyệt buông thõng ánh mắt, trên mặt giống như than thở lại như không phải than thở, chỉ nói: “Hoàng Thượng bận rộn đương nhiên cũng là quốc gia đại sự, làm sao có thể vì chuyện nhỏ này mà để tâm đây?”
Lời này giống như một đoàn bông mềm mại, cũng không biết nàng không tức giận, hay vẫn hồn nhiên không biết, Ngọc tần lông mày nhíu chặt, oán khí trên mặt càng ngày càng đen, nhưng trong lúc nhất thời cũng không biết nên nói cái gì để trả lại cơn tức này .
Liễu Mạn Nguyệt này mặc dù đi đến Thính Vũ Các tuy nhiều, nhưng rốt cuộc cũng không nghe thấy bụng có tin tức, mọi người bất quá đánh giá hai bên một chút, liền đem ánh mắt nhìn chằm chằm trên người Phương lương nhân, hận không thể đem bụng nhìn chằm chằm ra lỗ thủng , xem một chút bên trong nhân thịt rốt cuộc chứa cái gì.
Bị nhiều người nhìn chằm chằm, mặc dù Phương lương nhân vẫn cúi đầu, nhưng ánh mắt chung quanh bắn tới khiến cho nàng trốn không có nơi trốn, giấu không có nơi giấu , đang suy nghĩ, cần phải tìm cớ tránh trở về trước? Nhưng ngày hôm nay là sinh nhật của Chu Thái phi, nếu như nàng cứ đi như vậy, không chừng sẽ bị vị này trách cứ a!
Mà Hoàng Thượng lúc này còn không có tới, mình tuy nói có thai, nhưng Hoàng Thượng cũng không có đi thăm một lần, càng không sai người đi qua hỏi, nếu không tiết lộ, có lẽ hắn sẽ quên mình làm sao lại sinh? Rốt cuộc không phải là Hoàng Hậu, lại càng không phải trong nhà có chỗ dựa như mấy nàng kia, trừ khi sinh được con trai, nếu không nơi nào còn có thể vào được mắt của hắn?
Trong đầu đang tê dại hỗn loạn, đã nghe thấy người bên ngoài báo, Hoàng Hậu nương nương đến.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui