Kế Hoạch Dưỡng Thành Hôn


Bạch Oánh Bạch Hương đi theo Liễu Mạn Nguyệt trở về phòng, Bạch Oánh kinh ngạc nhìn Liễu Mạn Nguyệt mấy lần, những ý nghĩ ở trong đầu còn không có hiểu, đã nghe nàng phân phó: “Thu thập một ít xiêm y, ăn mặc xuất cung các chủng loại không thu hút …, của Hoàng Thượng và ta , còn ăn mặc của các ngươi nữa đều phải thu thập. Ta nhớ được bên trong phòng kia đều để, lúc này Tử Tiểu Châu Tử, Tiểu An Tử cũng không ở, chỉ có thể chính mình động thủ. Bên cạnh một ít đồ vật đáng giá đều không cần, chớ ham những thứ kia.”
Trên đầu mình có mang trâm Kim trâm ngọc, may mà mình khi đi tới để không khiến mọi người chú ý, mang theo dùng cũng là tầm thường nhất, chính là đột nhiên xuất cung, đem đi cầm cũng không quá thu hút. Hoàng Thượng vừa nói trên sườn núi kia có ngân phiếu bạc như vậy chắc đủ, một lát đi lúc trèo tới mang theo là được.
Bạch Oánh vừa thu thập, vừa nhìn về phía Liễu Mạn Nguyệt, thấy nàng chỉ bình tĩnh đứng ở bên cửa sổ, khuôn mặt mộc nhìn bên ngoài, chân mày nhíu lại, không chút nào kinh hoảng, trong lòng không khỏi kinh ngạc. Hầu hạ gần một năm rồi, cứ nghĩ đã nhìn thấu nhìn hiểu ngài ấy, vậy mà, mình rõ ràng vẫn không rõ!
Những chuyện này chỉ sợ cô gái tầm thường sao có thể làm được ? Nếu đổi là người khác, chỉ sợ lúc này đều đã sợ chóang váng rồi! Cũng khó trách có thể vào mắt Hoàng Thượng a.
Đồ thu thập thỏa đáng, đã nghe phía dưới loạn thành một đoàn, Liễu Mạn Nguyệt đứng lên, mấy bước đi tới cửa, đã nghe thấy phía dưới Tôn Đắc Long thanh âm đều thay đổi hô Hoàng Thượng, trong lòng căng thẳng, cũng không để ý điều gì, nhấc chân đã đi xuống Lầu.
Người nọ nằm ở trên mặt đất, trên lưng, trên người đều là máu, hai mắt nhắm, sắc mặt trắng bệch một mảnh. Liễu Mạn Nguyệt chỉ cảm thấy Tâm càng ngày càng trầm xuống, hai chân như nhũn ra, gượng chống mới đi tới bên cạnh hắn, ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm hắn.
Dường như cảm giác có người đến, Hoàng Thượng vốn đã nửa hôn mê, lúc này lại khẽ mở mắt ra, trước mặt người nọ mặt như hoa đào, lúc này nửa phần nụ cười đều không có,lại cảm thấy vừa xa lạ vừa quen thuộc, muốn đưa tay sờ sờ, lại chạm phải một vật.
Một cái nhỏ tay nắm lấy tay của mình, giống như xưa nay mềm mại không xương, trong tai chỉ nghe thấy thanh âm quen thuộc vang ở bên tai.
“Tình hình bên ngoài ra sao? Thế nhưng có sát nhân tiến vào?”
Triệu thống lĩnh lại sửng sốt, vốn thấy nàng xuống, hộ vệ chỉ dám cúi đầu, không dám nhìn về phía nàng, lúc này thấy hỏi vội vàng đáp: “Lửa này nổi lên không thích hợp, có sát nhân tiến vào, chẳng qua là ở cách xa rồi, đều ở vườn bên ngoài vây bắt, sợ là. . . . . .”
“Từ con đường bí mật đi.” Liễu Mạn Nguyệt cảm thấy trong thanh âm khẽ phát run, ngoại nhân không chút nào nghe không hiểu, lúc này nàng nói chuyện không chút do dự, “Người chia làm mấy bộ phận, trong cung có thể có chỗ giấu người?”
“Có!” Triệu thống lĩnh vội nói, “Các nơi đều có, chẳng qua là người bình thường không biết, cũng là một ít phòng tối, trong lòng đất, cũng không sợ lửa đốt!”
“Vậy thì tốt rồi, bọn họ dám đến, đích thị là có chỗ dựa vào, thay đổi triều đại cũng không đến nỗi, đã có hai người sắp sinh ra đấy, nhất định sẽ không thật sự đem người trong cung giết sạch sẽ.” Liễu Mạn Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, “Gọi những kẻ xưa nay tầm thường ở lại trong cung, lại phái hai người đi bên kia, lại bảo đám tiểu thái giám, ma ma trốn đi, phía sau chứa cái gì cũng không biết, nếu muốn bọn họ vào kinh, liền vào kinh. Chúng ta từ con đường bí mật đi, phía trên sườn núi Lâm Tuyệt Nhai.”
“Bên trên sườn núi?” Liên Triệu thống lĩnh cũng không biết con đường bí mật ở trên sườn núi kia. Xưa nay chỉ cho rằng Hoàng Thượng thích nơi đó, mới thường xuyên đi qua.
“Con đường bí mật trên sườn núi có lối đi từ vườn, chúng ta từ nơi kia đi ra ngoài.” Dứt lời, vừa quay đầu, hướng về phía Tôn Đắc Long hỏi, “Tôn công công, đồ đã chuẩn bị tốt chưa?”
“Tốt lắm! Tốt lắm!” Một đám đại nam nhân. . . . . . Hơn nữa một đám nửa nam nhân, lại bị nàng một cô gái ôn nhu yếu ớt nói đến sửng sốt, lúc này Tôn Đắc Long mới phục hồi tinh thần lại, vội vàng đáp.
“Đi thôi.” Dứt lời, Liễu Mạn Nguyệt lại cúi thấp đầu, nhìn về phía Hoàng Thượng đầu thấp xuống dần, dán tại bên tai của hắn thấp giọng nói, “Chàng cũng biết, thói quen của thiếp là không sợ chết, nếu chàng dám đi, thiếp liền dám cùng!”
Mí mắt khẽ run lên, bàn tay to bị nàng cầm trong tay run lên hai cái, người liền ngủ mê man.
Trong vườn chung quanh lửa cháy, lối cửa vào của con đường bí mật lại không bị liên lụy. Giống như Thu Thủy các cách khá xa như vậy, cùng những cây cối bốn phía bên cạnh mình kia, ngay cả đốt cũng không đốt tới.
Những cái cửa vào này phần lớn đều xây ở xung quanh núi giả, cây cối ở xung quanh bị đốt hết sạch, nhưng thật sự lại không chạm đến bọn chúng được.
Một nhómchừng hai mươi người, từ trong con đường bí mật vội vã mà đi, lại không có nửa tiếng nói chuyện, chỉ thỉnh thoảng nghe phía trên lửa cháy rào rạt, nghe tiếp thỉnh thoảng có tiếng kêu thảm thiết, càng khiến cho trong lòng mọi người như có tảng đá lớn chặn lại.
Sườn núi Lâm Tuyệt Nhai, xưa nay rất ít có người tới đây. Mấy năm trước, bởi vì nơi này có người chết, có lúc có hộ vệ cố ý tuần tra ở chỗ này, ngược lại so với bên cạnh nơi này khó khiến người tiếp cận hơn. Nếu không, tìm chỗ ẩn nấp ở trong viên, thì người trong Các sẽ tới nơi này rồi.
Lúc này, liền hiện ra nơi này là chỗ tốt.
Triệu thống lĩnh cõng Hoàng Thượng trên lưng, mấy thiếp thân thái giám che chở, lại có mấy thân thủ tốt nhất hộ vệ, che chở Liễu Mạn Nguyệt, đồng loạt lên sườn núi.
Đình ở trên sườn núi tuy nhỏ, vẫn còn có thể chứa nổi những người này .
Liễu Mạn Nguyệt chỉ vào nơi có thể mở ra cửa, gọi người lôi ra, mấy hộ vệ tìm ra con đường bí mật, lại thu thập xiêm y tài vật, mọi người lúc này mới thở phào nhẹ nhõm —— chỗ này thật sự có thể thoát thân.
Mặc dù dưới sự che chở của mấy người Triệu thống lĩnh cũng có thể giết ra con đường đi, nhưng khó tránh khỏi có thương vong, lúc này có con đường bí mật thoát thân này ngược lại vô cùng tiện lợi.
Chặt đứt cầu treo vào mật đạo, đoàn người loạng choạng đi xuống một cái thang dốc đứng. Liễu Mạn Nguyệt vẫn còn lo lắng, dưới vách này chính là nước, nếu trong con đường bí mật có nước nên làm gì cho tốt? Nhóm người mình hoàn hảo, nhiều nhất chỉ bị bệnh một hồi, nhưng trên người Hoàng Thượng còn có vết thương, gặp phải nước, chỉ sợ gặp nguy hiểm.
Nhưng đến dưới mới phát hiện, đường kia nghiêng nghiêng vòng vo cong cong, cũng không biết là đi đến chỗ quặt, lại nửa điểm nước cũng không có, chỉ lạnh hơn một ít, giống như đi qua trong núi.
Đi ước chừng hai canh giờ, lúc này mới đến đích, đẩy cửa ra, mọi người đến trong một gian phòng.
Bên ngoài chợt truyền đến động tĩnh, khiến trong lòng mọi người vừa mới buông lỏng, lại nhấc lên.
Đại môn mở ra, thấy người nọ ở cửa, Triệu thống lĩnh cùng người nọ đều ngẩn người —— Vương thái y.
Chỗ biệt viện này, chính là biệt viện của Vương thái y ở bên cạnh Hạc Lâm Viên. So với những nhà của những quan to trong triều tuy nhỏ chút ít, nhưng cũng đầy đủ mọi thứ, chính là tiên đế ban tặng.
“Vừa mới thấy lửa cháy vườn bên kia, liền sợ gặp chuyện không may, nghĩ đến những kẻ lòng muông dạ thú . . . . . .” Vương thái y thở dài, quay đầu nhìn về phía phòng an trí cho Hoàng Thượng kia.
“Lối vào kia mặc dù ít người đi, nhưng chỉ sợ bọn họ chờ sau khi diệt lửa tra tìm, nếu như theo con đường bí mật kia đi ra ngoài. . . . . .” Triệu thống lĩnh vừa nói, cau mày, quay đầu nhìn về phía Vương thái y.
Hai người đều là trong lòng phát khổ, nhất thời không biết nên làm như thế nào cho tốt.
“Có thể nên thỉnh giáo vị kia?” Tôn Đắc Long ở một bên chợt chen miệng nói.
“Vị kia?” Hai người đều sửng sốt, nhìn về phía ông ta.
“Liễu.” hướng về phía phòng Hoàng Thượng ở nắm chắc gật đầu, Tôn Đắc Long thấp giọng nói.
“Nàng?” Vương thái y sửng sốt, một cô gái, có thể ra cái chủ ýgì?
“Có lẽ có chút biện pháp?” Triệu thống lĩnh cũng lĩnh hội ý tứ của hắn, Liễu mỹ nhân kia xưa nay cũng không lộ diện, nhưng hôm nay bộ dáng kia, cũng khiến cho lòng người kinh hãi.
Cách bình phong ngồi ở phía sau, Liễu Mạn Nguyệt cảm giác được thân thể vô cùng nhức mỏi, chỉ muốn tìm một chỗ ngủ một giấc cho tốt. Nhưng lúc này không phải là lúc nàng ngủ? Xưa nay ngủ nhiều như vậy, lúc này nàng cũng nên lao động lao động.
“Mấy vị đại nhân có biết, Hoàng Thượng xưa nay còn dựa vào những đại nhân nào?”
Nghe thấy lời của bọn họ, Liễu Mạn Nguyệt hỏi ngược lại một câu như vậy, khiến cho Vương thái y và Triệu thống lĩnh đều nhíu mày.
Triệu thống lĩnh suy nghĩ một chút, nói: “Đặng Tư Đặng đại nhân gần đây được Hoàng Thượng trọng dụng một chút.”
Liễu Mạn Nguyệt rũ mắt xuống: “Đặng đại nhân mặc dù được Hoàng Thượng sở dụng, cũng chỉ là quan văn, lúc này Hạc Lâm Viên Nhi bốc cháy, sợ là muốn dựa vào đại nhân có thể mang binh, chẳng qua là trong tay có binh, nhưng sợ. . . . . .”
Ý của nàng mấy người đều hiểu, nhưng điều này được nói ra từ trong miệng một nữ tử, vẫn khiến cho lòng người kinh ngạc không ngừng.
Tiểu Châu Tử đứng thẳng một bênchợt ngẩng đầu lên, nói: “Mấy ngày trước đây Hoàng Thượng dùng diều hâu đem Hổ Phù gửi đi ra ngoài, sợ là đang điều binh khiển tướng?”
Liễu Mạn Nguyệt nhíu mày, nhớ tới chuyện tiểu hoàng đế ở sườn núi phóng diều hâu, gửi Hổ Phù đi ra ngoài, nói vậy để xác nhận chuyện mấy ngày trước đây người nước Hồ âm thầm ẩn núp vào lãnh thổ? Có lẽ chuyện điều động những người này, Hoàng Thượng ngược lại có thể dựa vào chăng?
“Diều hâu? Chẳng lẽ là ở bên Đông Bắc? !” Triệu thống lĩnh hai mắt sáng ngời, làm như nhớ ra cái gì đó.
“Đông Bắc?” Liễu Mạn Nguyệt sửng sốt , nghi hoặc nói, “Triệu đại nhân có biết cái gì?”
Triệu thống lĩnh suy nghĩ một chút, Liễu mỹ nhân này xưa nay cùng Hoàng Thượng gần gũi nhất, hôm nay lại chỉ một mình nàng theo ở bên cạnh Hoàng Thượng, mặc dù mình nhìn thấy không có làm sao cả, nhưng cũng nghe qua một ít, tự biết Hoàng Thượng mang nàng cùng cô gái bên cạnh không giống. Sau ngày hôm nay, lập hậu tuy khó, thế nhưng phi vị sợ là trốn không thoát.
Nghĩ xong, trong lòng ổn định lại, mới nói: “Thần chỉ biết, đại nội rất nhiều ám vệ, người hầu cận Hoàng Thượng, đều là do phía bắc dạy dỗ tốt rồi xếp vào, vốn là người thân tín của Hoàng Thượng, chỉ là đến tột cùng là người phương nào? Gặp đại sự đi tìm, đi liên lạc như thế nào thần lại cũng không biết được. . . . . .”
Liễu Mạn Nguyệt nhíu mày, trong bụng nghi ngờ, nói vậy đích thị là ám thủ ban đầu lão hoàng đế để lại cho nhi tử sao? Nếu không này trước sói sau hổ . . . . . . Hơn nữa trước kia có thể đem Tiên các bới móc một hồi, không có điểm thủ đoạn này là không thể , chẳng qua là phải như thế nào tiếp ứng, cũng là vấn đề lớn đây.
Người đang suy nghĩ, vừa định mở miệng hướng Tiểu Châu Tử hỏi thăm —— hắn theo ở bên cạnh Hoàng Thượng từ khi còn bé đến nay, chắc hẳn nên biết những thứ này, liền nghe bên ngoài có gia đinh báo lại —— có người tới thăm hỏi.
Trong lòng mọi người đều chấn động, chẳng lẻ đã bị tìm tới cửa? !
Nghĩ lại, liền biết đáp án không phải như thế. Mọi người mặc dù đến quý phủ Vương thái y, nhưng lúc đến là từ con đường bí mật mà tới, bên ngoài làm sao nhìn thấy đi ra ngoài? Chính là đuổi theo , cũng phải đi ra ngoài bằng con đường bí mật mới được, nào biết con đường bí mật thông đến nơi này? Trong Hạc Lâm Viên Nhi hơn nửa đêm bốc cháy, nói vậy xa xa gần gần các đại thần đều nhìn thấy, lúc này tới đây, không chừng là người Vương thái y quen biết đi tới trao đổi chuyện này.
Vương thái y trong lòng nghĩ thông suốt, muốn cáo lỗi Liễu Mạn Nguyệt, nhưng nhất thời còn chưa nghĩ ra phải như thế nào, liền nghe Liễu Mạn Nguyệt nói: “Vương đại nhân có khách, liền xin hãy đi trước xem sao, nơi này một chốc còn không có chuyện gì đáng ngại.”
Vương thái y thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đứng dậy cáo lỗi đi ra cửa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui