Kế Hoạch Dưỡng Thành Hôn


“Hoàng Thượng đang bên trong xe nghỉ ngơi, các vị tướng quân cực khổ, xin trước rời khỏi trước, tìm chỗ nghỉ ngơi tạm rồi lại bàn bạc sau.”
Người bên cạnh không biết, hai vị dẫn đầu kia lại nghe Tôn Quý nói, biết Hoàng Thượngtrong lúc chạy ra khỏi cung thân trúng chủy thủ, lúc này còn không có tỉnh lại. Liễu Mạn Nguyệt nói vậy có vẻ là vì ổn định lòng quân, đưa mắt nhìn lướt qua về phía Liễu Mạn Nguyệt, thấy trên nngười nàng mặc váy vải bông màu xanh, đầu đội mũ có màn che, mặc dù nhìn không thấy bộ dáng, nhưng cả người đoan đoan chính chính đứng ở đó, không chút xúc động.
Tôn tướng quân kia nghe lệnh đứng dậy, hướng về sau truyền lệnh, mọi người trong quân nghỉ ngơi tại chỗ.
An trí tướng lĩnh trong quân xong, Tôn tướng quân kia mới mang theo người nọ bên cạnh cùng nhau hướng xe ngựa đi tới. Lúc người cúi đầu còn không biểu hiện cái gì, lúc này vừa ngẩng đầu lên, Liễu Mạn Nguyệt mới sững sờ phát hiện ra, Tôn tướng quân cùng người bên cạnh kia giống nhau như đúc? Chỉ là tướng mạo của Tôn tướng quân uy nghiêm hơn một chút, đôi môi môi mím thật chặt, mang trên mặt vẻ mặt lạnh thấu xương, mà người bên cạnh mang trên mặt nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt tò mò hướng về phía Liễu Mạn Nguyệt cũng đang đánh giá mình không trốn tránh.
Hai người này không chỉ có bộ dáng giống nhau, mà lại vẫn có ba phần lớn lên giống. . . . . . Tiểu hoàng đế?
Trong lúc đang ngây người, đã nghe người nói: “Hoàng huynh đâu?”
Hoàng huynh? !
Lại sửng sờ một chút, hoàng huynh? Hoàng Thượng còn có. . . . . .Huynh đệ?
Nếu như đổi lại hoàng đế khác, có mấy người huynh đệ rất bình thường. Nhưng tiểu hoàng đế ngay cả tỷ muội cũng không có, nơi nào đến được”Huynh đệ” ? Năm đó lúc chiến loạn, nguyên bản hoàng đế ở trong kinh bỏ mình, một số huynh đệ tỷ muội đều mất ở phía Đông, Nam Nhị vương ra tay. Phía Tây Định Vương đánh vào trong kinh, lại cùng Nhị vương này chinh chiến nhiều năm, sau này Nhị vương nửa huyết mạch cũng không có lưu. Về phần Nghiêm vương phía Bắc kia lại càng không phải nói ngay trước lúc chiến loạn đã chết, lại là đoạt tay áo, phi cũng không cưới, làm sao lưu lại huyết mạch?
Liễu Mạn Nguyệt sửng sốt, ngay cả Triệu thống lĩnh và Vương thái y cũng ngây ngẩn cả người, chuyện chính sự này bọn họ so với Liễu Mạn Nguyệt rõ ràng hơn một ít, tất nhiên biết hoàng đế làm gì có huynh đệ? Nhưng hai ngườinày. . . . . .Chẳng lẽ gọi sai rồi?Gọi chính là”Hoàng huynh” hay sao ?
Tôn Quý tiến lên phía trước một bước, hướng về phía mọi người nói: “Hai vị này chính là tiểu chủ nhân nhà ta.”
Tiểu chủ nhân? Cho nên Tôn Quý họ Tôn. . . . . .
“Không biết hai vị cùng Hoàng Thượng là?”Liễu Mạn Nguyệt mở miệng, nói ra nghi ngờ trong lòng đám đông.
Tôn tướng quân kia khẽ khom người: “Tại hạ là Tôn Tú Cập con của Nghiêm vương, vị này là bào đệ Tôn Tú Thanh, chúng ta phụng mệnh phụ thân, vào Đại Hằng giúp Hoàng Thượng thanh trừ nội loạn.”
Long Dương Vương gia kia lại có nhi tử? !Mà. . . . . . Nhìn tuổi của hai người này, hình như xấp xỉ với tiểu hoàng đế, nói cách khác, lúc hai người bọn họ mới sinh ra, sợ chiến loạn như vậy sẽ chết. . . . . . Chẳng lẽ, giả chết ? !
Trong lòng giật mình một hồi, chả trách a, chỉ sợ Long Dương vương kia cũng giả chết như thế, cũng là Vương gia kia ngụy trang, cũng đúng, thiên hạ này không phải người nào cũng muốn ngồi. Không muốn ngồi thì tránh ra khỏi vòng chiến loạn, tránh ra Đại Hằng cũng là bình thường, chỉ đừng gây chướng mắt người ngồi lên ngôi vị hoàng đế, thì sẽ không có người đi tìm bọn họgây chuyện.
Hơi gật đầu, vị Vương gia này rốt cuộc nghĩ như thế nào, phải hình dung chuyện này như thế nào, lúc này Liễu Mạn Nguyệt đều không có tâm tư đi quản, cứng rắn nói: “Cực khổ hai vị ngàn dặm bôn ba. . . . . .”
Đã nghe phía sau trên xe nói: “Chủ tử, Hoàng Thượng tỉnh!”
Trong lòng chấn động mạnh, người đang tại chỗ liền lung lay hai cái, khiến cho Tiểu An Tử ở một bên bị hù dọa kêu to một tiếng, định muốn giơ tay lên đi đỡ, chỉ thấy nàng quay người lại lảo đảo chui vào trong xe.
Bên ngoài hai vị tướng quân của Tôn gia sững sờ một chút, thật sự cũng không để ý bộ dạng thất thố của nàng, chờ ở ngoài xe.
Nghe động tĩnh bên trong mặc dù có cô gái đáp lời, mặc dù là cung nữ, rốt cuộc nam nữ thụ thụ bất thân, lúc này đi vào cũng không dễ dàng. Vẫn là đợi các nàng tránh ra rồi lại đi vào ra mắt tiểu hoàng đế cho thỏa đáng.
Bên trong người nọ chân mày nhíu chặt, sắc mặt tái nhợt, ánh mắt chỉ khẽ mở ra. Thấy rèm giật giật, lúc này mới theo làn váy vải bông màu xanh từ từ nhìn lên, không đợi hắn nhìn rõ ràng người nào, người nọ thoáng cái ngồi chồm hỗm xuống, hai tay gắt gao vòng quanh mình, chỉ cảm thấy nàng kia mềm như không xương trên người khẽ run rẩy.
“Không. . . . . .Sợ. . . . . .” Trên đầu nàng mang mũ có màn che, cái cằm nhìn từ dưới lúc ẩn lúc hiện, tay giật giật, muốn đi vỗ vỗ đầu vai của nàng, nhưng một nửa điểm khí lực cũng không có, chỉ có thể dùng hết hơi phát ra hai chữ.
“Nhanh chóng dưỡng tốt thân thể, thiếp liền không sợ.” Trong giọng nói mang theo chút yếu ớt, Liễu Mạn Nguyệt hít mũi một cái, lúc này mới từ từ định thần lại, vội nói, “Bên ngoài có hai vị tướng quân, nói là con của Nghiêm vương, họ Tôn . . . . . .” Tôn, Công Tôn. . . . . . Cũng có thể không phải là người nhà của Hoàng Thượng?Bất quá choàng tấm áo lót mà thôi, “Hoàng Thượng cần phải nhìn mặt một chút?” Nếu là chuyện bên ngoài càng tốt, nghe nói hai vị kia tới đây hỗ trợ, lúc này đã không thể coi như là người Đại Hằng, làm sao có thể tới chậm?
Hoàng Thượng khẽ chớp mắt, chậm rãi gật đầu: “Nàng vất vả rồi . . . . .”
Vất vả. . . . . .dù vất vả, so với việc trơ mắt nhìn người đi thì tốt hơn.
Nhìn hắn một cái thật sâu, thấy trên mặt hắn trừ màu trắng bệch kia không có sắc mặt nào khác, càng không phải là ý hồi quang phản chiếu, lúc này mới nới lỏng tâm tư, liền muốn đứng dậy.
Vừa khẽ động, đầu cũng choáng váng, chân cũng mỏi nhữ, suýt nữa ngã ngửa về phía sau đầu. Bên kia Bạch Oánh nhanh tay, vội vươn tay đỡ lấy, cùng với Bạch Hương, một trái một phải đỡ nàng đi ra ngoài.
“Vừa mới thất lễ, mong rằng hai vị tướng quân tha lỗi, Hoàng Thượng đã tỉnh lại, ở bên trong chờ hai vị.” Khẽ nói tiếng xin lỗi, hai Bạch liền vịn Liễu Mạn Nguyệt hướng cỗ xe ngựa của nữ quyến Vương gia bên kia đi tới.
Liên tiếp giằng co gần mười ngày, Liễu Mạn Nguyệt ngay cả giấc ngủ ngon cũng không ngủ qua. Lúc này tiểu hoàng đế coi như tỉnh, nàng vào xe của Vương gia, người liền ngủ mê đi, ngủ một giấc, liền trọn vẹn ngủ hai ngày.
Trên xe kia có đám Tiểu Châu Tử, Tiểu An Tử mấy người quen hầu hạ, bên này có Bạch Hương Bạch Oánh chiếu cố, đại quân bên ngoài nhận được thánh lệnh của Hoàng Thượng, đi về phía tây hai dặm, xây dựng cơ sở tạm thời nghỉ ngơi lấy lại sức.
Nghỉ ngơi là thân thể của tiểu hoàng đế nghỉ ngời, và đám người mệt mỏi Liễu Mạn Nguyệt, những tráng niên hán tử trong quân đội kia làm gì phải dùng tới nghỉ ngơi? Chỉ ở bố trí ổn thỏa bốn phía, liền mỗi ngày thao luyện cộng thêm thăm dò tình trạng trong kinh.
Lại là bảy tám trôi qua, Liễu Mạn Nguyệt nghỉ ngơi đã đủ, tiểu hoàng đế bên kia tinh thần cũng đủ, lại tiếp tục nghe một chút tin tức quan trọng.
Thái Hậu Thái phi đều mất trong trận hỏa hoạn kia, không thể cứu ra. Người trốn ra được lúc này đã trở về kinh thành, lúc này trong kinh đã phát quốc tang, nói hoàng đế băng hà, mất trong trận hỏa hoạn, may mà trong bụng Hoàng Hậu và Phương lương nhân đều có con nối dòng, thái y bắt mạch, nói trong bụng Hoàng Hậuhẳn là bé trai, lúc này mới ổn định lòng dân.
Trong triều trên dưới, mặc dù không ai nói rõ, nhưng đều ngầm nói: tiểu hoàng đế không còn, trời muốn người, người —— liền mất.
… này cũng là tin tức người bình thường có thể nghe ngóng, thế nhưng một chút tin tức khác không phải là mọi người đều biết.
Hôm đó trong Hạc Lâm viên, có ít cung phi sống đi ra, Tống phi mặc dù đi ra, thế nhưng trên mặt, trên người bị bỏng một mảng lớn, dung mạo đã hủy, người cũng điên điên khùng khùng.
Người nhà Tống đại nhân muốn thấy nữ nhi nhà mình, lại bị Lưu gia tìm mọi cách ngăn trở, dưới cơn nóng giận, thừa dịp người Lưu gia còn không có vào kinh, liền khóa cửa thành, chỉ nói muốn tạo phản, cùng Lưu gia đấu. Không quá hai ngày, bị người Lưu gia mang theo quân đội trên khuôn mặt có sống mũi cao sâu giết lại, Tống đại nhân bị xếp vào tội danh tạo phản, bị trực tiếp ném vào đại lao, treo cổ tự vẫn, Tống phi cũng bị đưa đến trong lãnh cung hưởng phúc yên tĩnh.
Họ hàng trong nhà bị đày đi lưu vong, những môn khách phụ thuộc vào Tống gia giống như chim thú tan rã, còn lại những người không thoát thân được, chỉ có thể cùng nhau chịu chết.
Lưu gia bởi vì có một Hoàng Hậu chờ sinh, nhất thời như mặt trời ban trưa, Hoàng Hậu không có thể sinh ra nhi tử, thì Phương lương nhân kia cũng có thai, nàng ta cũng có thể sinh ra nam tử, nói vậy cũng có thể bị Lưu gia gây khó dễ. Trong ngoài hoàng cung, đều bị Lưu gia cầm giữ, mặc dù cũng có người không phục, nhưng phần lớn đều cúi đầu tránh họa, ngay cả đám người Đặng Tư trước kia được hoàng đế trọng dụng, lúc này cũng bị triệt đến cùng, ngay cả cơ hội cầm quyền cuối cùng hoàn toàn không có, chỉ có thể tránh ở trong nhà, thỉnh thoảng cùng bạn tốt trí thức gặp gỡ, cũng không có người dám trao đổi chuyện đại sự trong triều.
“Hoàng Thượng chuẩn bị khi nào hồi kinh?” Trong tay cầm thuốc mỡ, ở trên miệng vết thương trên lưng của hắn cẩn thận thoa, Liễu Mạn Nguyệt nhẹ giọng hỏi.
“Để cho bọn họ ầm ĩ, ầm ĩ đủ rồi, thanh lọc đủ rồi. . . . . .” Hoàng Thượng để lộ nửa người trên nằm sấp ở trong xe, vốn nhắm hai mắt, chịu đựng đau nhói trên lưng, lúc này hai mắt mạnh mẽ mở ra, cười lạnh một tiếng, “Lúc đó trẫm trở về dọn dẹp!”
Tay hơi dừng một chút, Liễu Mạn Nguyệt đưa mắt nói: “Hoàng Thượng không sợ bọn họ làm hỏng những chuyện này?”
Hoàng Thượng cười nhạt, nghiêngmặt, nhìn về phía nàng: “Sợ cái gì? Biết vì sao lúc này trẫm không vội vàng động thủ không?”
“Không phải bởi vì thương thế sao?” Cầm trong tay thuốc mỡ bôi xong, lại đem miếng vải tới, bảo hắn đứng dậy, cẩn thận băng bó lại cho hắn.
“Thương thế sợ cái gì?”Hoàng Thượng lắc đầu, mặc dù trên môi, trên mặt vẫn chưa có huyết sắc gì, nhưng lúc này tinh thần đã tốt rất nhiều, “Bọn họ người đang trong kinh, lúc này hẳn là vội vã dọn dẹp kẻ thù chính trị, mà kẻ thù chính trị của bọn họ . . . . . . Ha hả, chính là một ít người xưa nay không nghe sai bảo, hai bên cũng không phải là vật gì tốt. Chờ bọn hắn đánh đủ rồi, ầm ĩ đủ rồi, trẫm lại trở về đem bọn họ thanh lý đi ra ngoài, không phải là tiện lợi cho trẫm sao?”
“Nhưng Hoàng Thượng không sợ bọn họ thuận tay đem một số cá nhân đắc dụng của ngài thanh lý sao?”
Nghe nàng hỏi như thế, Hoàng Thượng cười giơ tay lên ở trên mũi của nàng nhéo một cái: “Mấy ngày trước đây sau khi trẫm tỉnh lại liền truyền tin cho đám người Đặng Tư, bảo bọn hắn đàng hoàng an phận, chớ chọc cho phiền toái, mấy ngày nay giữ được tánh mạng, giữ được học viện chính là một cái công lớn.” Vừa nói, lại cau mày, cọ lấy từng chút một, lại bảo Liễu Mạn Nguyệt vịn nằm xuống trên chăn đệm, “Bọn họ vô sự, trẫm liền không sợ, trong triều trên dưới đã sớm nát bét, nếu muốn thu thập, làm sao có thể một chốc thu thập được? Nếu như động, cũng sợ bọn họ vì vậy kết đảng bức vua thoái vị. Lúc này cũng đúng lúc, trẫm mặc dù trúng một đao, nhưng trúng đao này lại tốt! Trong tay bọn họ không có binh quyền, Ngự Lâm quân cũng chỉ bởi vì tìm không ra trẫm mới tạm thời nghe lệnh y, trong tay trẫm Hổ Phù ngọc tỷ đều ở, người vừa lại không có chuyện gì, mà còn có đại quân đi theo. . . . . . Hừ hừ.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui