Họ được đưa vào rừng và thả ở những chỗ khác nhau, không đội nào biết vị trí của đội nào. Cố Nguyên Hàm biết, tuy vậy chỗ quan sát chỉ huy, họ vẫn biết tình hình các tiểu đội thông qua thiết bị ghi hình làm nhiễu sóng dò đường được cài trong ba lô đã phân phát.
“Trước tiên, tôi muốn nói các vị hiểu vào được đến vòng này ai cũng là tinh anh, nhưng để sống sót mà ra khỏi đây, mỗi người nên dẹp cái tôi của mình xuống một chút. Chỉ huy nói rồi, sống sót, nhưng không để đồng đội nào ở lại mới là chính. Vì vậy, hi vọng hợp tác vui vẻ.” nam số 3 nói
“Hừ, chỉ cần không làm liên lụy đến người ta là tốt rồi.” Số 30 ác ý nâng giọng nhìn Cố Nguyên Hàm
“Số 30, ít nói chút đi.” Số 3 nhướn mày
“Được rồi, tìm đường thôi… Thật là…” Nữ số 15 lên tiếng.
Cố Nguyên Hàm chỉ lẳng lặng nhìn nam số 30. Một anh chàng điển trai đậm chất phú nhị đại. Đại khái là mới 20 tuổi, gia đình hình như cũng làm trong quân đội nên có chút kiêu căng. Người với người, cùng là gia đình quân nhân, tính cách thực sự kém Nam Cung Tiêu.
Cố Nguyên Hàm lại thất thần. Lần này, khác với kiếp trước. Suất cô nhận chính là nẫng tay trên của Nam Cung Tiêu. Con nhà cán bộ có biểu hiện xuất sắc luôn được ưu ái. Nếu để Nam Cung Tiêu biết cô cố ý đi nói chuyện với ông nội Nam Cung, đồng thời liên lạc với bên kia trước ép ông đồng ý, không biết nó giận đến độ nào. Nghĩ đến đây, khóe miệng cô khẽ cong. Lần tới gặp lại, chẳng biết là đến bao giờ.
Tổ chức này có tên là ZIK, chuyên đào tạo lính đặc công làm nhiệm vụ nguy hiểm cấp độ cao. Trong quá trình tuyển chọn, ZIK sẽ nhìn vào không chỉ cách làm mà còn cả tính cách của người được chọn. Sau đó, loại ra thành hai. Một nhóm là hoạt động tập thể, phần lớn sau này giữ chức cao trong quân đội, số ít được tuyển chọn như kiếp trước của cô chính là hoạt động riêng lẻ, nhận việc nằm vùng hay khiến đối tượng chết tự nhiên trong vòng mấy năm không ai biết.
Thành viên của ZIK không giới hạn tuổi tác hay giới tính, chỉ cần có năng lực. Hơn nữa, được chọn vào ZIK không chỉ am hiểu võ thuật, súng ống, điện tử mà còn là người đặc biệt thông minh và nắm bắt tình huống. Vậy nên, ZIK tồn tại chính là tuyệt mật. Khi người kia nhận được điện thoại từ cô, ắt hẳn nên cực kì kinh ngạc rồi.
“Số 3, la bàn hoàn toàn không hoạt động.” Nữ số 15 nói “Thì ra là vậy. Tôi biết ngay làm gì có chuyện đơn giản là dò đường không thôi.” Cô hơi nhỏ giọng oán hận
“Tình hình này vẫn là nên tìm nguồn nước trước thôi.” Số 27 khẽ nâng cặp kính lên nói
“Tốt” số 20 là anh chàng nhỏ tuổi nhất nên không có kinh nhiệm, anh ta hoàn toàn đồng ý
“Vậy mau đi thôi.” Vị nhị thiếu số 30 sốt ruột
Cố Nguyên Hàm không để ý, cởi giày vải bình thường đi vào giày chuyên dụng. Số 15 nhìn thấy, có hơi ngạc nhiên. Nhìn đôi ủng cao su không thấm nước có chút tò mò.
“Tại sao lại đi giày này?”
Cố Nguyên Hàm ngẩng đầu, thấy nam số 3 nhìn mình ánh mắt sâu thẳm, không rõ ý tứ. Cô cố định giày, ngẩng lên.
“Căn cứ vào hiểu biết của tôi, độ ẩm của rừng mưa không phải cao bình thường, cũng rất oi bức. Đi trong này, không đến nửa tháng chắc chắn chưa ra được. Phiền toái không phải ít thường đâu. Chân trường kì ngâm nước, thối rữa, rắc rối sẽ không nhỏ.”
“A, đây là lí do em chuẩn bị ủng đi mưa? Thật tốt, chị cũng lấy.”
ZIK đương nhiên không bạc đãi thành viên. Có điều, hiểu biết để lấy thứ cần thiết hay không còn dựa vào chính mình. Khi chỉ huy đưa ba lô, đồng thời đưa họ vào kho chuẩn bị đồ, giữa muôn vàn đồ đạc tưởng như hữu dụng, lại vô cùng nhiều thứ vô dụng với rừng mưa. Người có hiểu biết, đương nhiên sẽ cầm những thứ hữu dụng.
Cố Nguyên Hàm thấy trong bảy người, chỉ có cô, nữ số 15 và nam số 27 là lấy ủng cao su đi. Bốn người còn lại không có chuẩn bị. Nếu đã là đồng đội, cô cũng không quá mức quá đáng không nhắc nhở họ.
“Mấy người có thể sử dụng loại lá này.” Cố Nguyên Hàm chỉ vào một loại cây lá bản to, xanh mướt “Tác dụng không tồi”
“Tại sao tôi phải nghe lời cô nhỉ?” Nam số 30 cáu kỉnh “Ai biết nhóc con có giở trò không?”
“Tùy anh” Cố Nguyên Hàm nhún vai
Chỉ là nam số 3, số 8 và số 20 rất nhanh thu dọn lá gần đó, còn vị số 30 kia sống chết không nghe lời, tùy anh ta thôi.
“Chúng ta vừa đi vừa đánh dấu đi. Số 8, anh đi sau cùng đoàn. Để số 35 và số 15 đi giữa đi. Cậu cũng đừng có thái độ đó nữa.”
Số 8 dáng người rất thô nhưng khá nhanh nhẹn. Anh đảm nhận đi sau cùng, lặng lẽ như cái bóng. Số 27 nâng cặp kính cận lên, chỉ hướng nam nói.
“Hướng này. Theo chiều của gió thổi, đường này có thể dẫn ra nguồn nước”
Ồ, trong đoàn cũng có người hiểu biết về rừng mưa. Cố Nguyên Hàm thú vị nhìn anh chàng trông như thư sinh này. Quả thật cũng không thấy có lỗi với mắt kính của anh ta.
Không đến nửa giờ, mọi người đã ướt sũng. Sắp vào đông, nhiệt độ khá là lạnh. Đi trong này độ ẩm càng cao, áo mọi người ẩm ướt, lại nhiều áo khiến trọng lượng thêm nặng. Bây giờ mới chỉ là bắt đầu, vị nhị thiếu số 30 đã la oai oái. Cố Nguyên Hàm cười thầm. Giờ còn có sức mà kêu chứ chút nữa thì…
Quả nhiên, đi thêm hai giờ nữa, mọi người cảm thấy không ổn. Hô hấp của mọi người dần trở nên nặng nề, bước chân cũng hơi nặng nhọc. Cố Nguyên Hàm nghĩ đã đến lúc nghỉ để bàn bạc rồi. Quả nhiên, số 3 nói
“Chúng ta dừng lại chút đi”
Số 3 rất không cam lòng. Anh là người lớn tuổi nhất ở đây, bản thân cũng tự nhận mình chín chắn nhất. Anh đã học ở trong trường tất cả các kiến thức rồi, chỉ là thiếu kinh nhiệm thực tiễn. Có điều, những kiến thức và thực tiễn ấy không bao gồm việc đi trong rừng mưa. Trước đây chỉ biết chút xíu. Quả thật quá chủ quan rồi.
“Mọi người ai có kiến thức về rừng mưa mời nói để mọi người chú ý.”
Cuối cùng cũng chịu góp nhặt ý kiến. Cố Nguyên Hàm hơi cười thầm. Rõ ràng con người anh ta có sự tự tin hơi thái quá. Mặc dù nhận chỉ huy, cũng nói đè cái tôi xuống nhưng anh ta là người đầu tiên cảm thấy mình khác biệt. Cũng không thể trách. Trường học bình thường và học viện thực sự quá khác nhau. Họ có thể huấn luyện học sinh chịu gian khổ nhưng một số kiến thức ít ai ngờ sẽ dùng tới thì không để ý.
“Để tôi” Số 27 nâng cặp kính cận “Ngoài kiến thức cơ bản về rừng mưa thì xin cung cấp ọi người, theo tính toán của tôi về địa hình cũng như ngoại cảnh quan sát mấy ngày nay thì đây chính là khu rừng X. Đã vào đến đây, la bàn hay thiết bị dò đường ắt đã bị phá sóng. Chúng ta hiện nay phải đối mặt với không chỉ là sự ẩm ướt khó chịu hay đống nhão nhoét dưới chân mà là lương thực. Tin tôi đi, số lương khô mọi người mang theo giỏi lắm là 3 ngày sẽ bị ẩm mốc. Lửa cũng có nguy cơ không thể đốt vì độ ẩm quá cao….”
Anh ta trình bày rõ ràng, hệt như cái máy được in tư liệu trong đầu. Cố Nguyên Hàm sửng sốt một lúc, rồi như nghĩ ra cái gì đó, chợt giật mình. Đây chính là vị tinh anh Tưởng Nghị, có biệt tài nhìn một lần sẽ không thể quên. Anh ta sau này rất nổi tiếng trong giới chính trị quân sự không chỉ bởi trí thông minh siêu phàm mà còn là người thực sự có năng lực nắm đấm. Thì ra, anh ta cũng tham gia huấn luyện của ZIK.
“Á…”
Cố Nguyên Hàm giật mình nhìn về phía vị phú nhị đại nào đó. Anh ta bỏ đôi giày sũng bùn ra, nước nhỏ xuống. Mới ngâm trong nước bùn ba tiếng, chân anh ta đã trắng bệch. Nhưng đó không phải vấn đề chính, mà là…
“Đỉa hút máu”
Đúng, trên bắp chân anh ta có ba con đỉa đen nhánh, béo mập bám vào. Ngay lập tức số 8 đứng bên cạnh giúp anh ta hất ba con đỉa ra. Máu vẫn chảy. Khuôn mặt vị nhị thiếu nào đó trắng bệch.
“Một lưu ý nữa, đây chính là nơi mấy loại bò sát rắn rết cực phát triển. Chỉ e là khó phòng thôi.”
“Giúp anh ta cầm máu đi”
Số 20 giúp anh ta cầm máu, băng lại. Có vẻ như họ đều mang thuốc sát trùng. Cố Nguyên Hàm mỉm cười. Mới chỉ là bắt đầu, còn chưa biết ai cười ai.
“Nhóc con, cười cái gì? Mày cố ý phải không?”
Cố Nguyên Hàm nhíu mày, rất không thoải mái. Số 30 lại tiếp tục.
“Biểu hiện của mày hiểu rất rõ rừng mưa. Thế nhưng ngay từ đầu tập trung đã không nhắc nhở mọi người. Chắc chắn là cố ý.”
“Số 30, anh thôi đi, đừng chấp trẻ con.” Số 8 lên tiếng ngăn
“Này, anh là đàn ông còn chấp với đứa con nít là sao?” Số 15 cũng bất mãn
“Hừ, mọi người còn bênh. Nhìn biểu hiện của nó xem có phải rõ ràng cố ý không? Ngay từ đầu đã không muốn hợp tác yên ổn.”
“Số 30” số 3 trầm giọng quát
“anh thì là cái thá gì chứ? Cũng nên xem lại không có năng lực hiểu rõ thì đừng dẫn đoàn.”
Cố Nguyên Hàm nhìn nhìn anh ta, ánh mắt thờ ơ. Số 30 căm tức không phải giả. Có điều, anh ta nói hơi quá rồi.
“Tôi cố ý đấy.” Cố Nguyên Hàm cười khẩy “Nói cho cùng tôi nói anh cũng có nghe đâu.”
Đúng là ngay từ đầu hắn đâu có nghe, mà hoàn toàn coi thường đứa con nít là cô đây. Vậy cho hắn nhận vài quả đắng trước thì có gì? Vốn dĩ cô cũng không muốn nhắc nhở mọi người. Chỉ là số 15 đi cùng cô nên có nhắc nhở chút thôi. Số 27 là anh ta có kiến thức. Còn lại, đâu phải trách nhiệm của cô.
Đây vốn dĩ chính là một bài kiểm tra. Để tránh cho việc bỏ lỡ nhân tài, ZIK hoàn toàn sử dụng mọi biện pháp với mọi người. Tin rằng sau việc này, cô vẫn có tư cách hành động một mình mà không phải theo đội nhóm.
“Được rồi, đừng cãi nhau nữa.” Số 27 tháo kính ra lau hơi nước. “Trước khi trời tối, tôi mong chúng ta tìm được chỗ nghỉ. Hiện tại còn 2 tiếng nữa sẽ tắt nắng. Tin rằng mọi người không ai muốn đi tiếp trong đêm đâu.”
Mặt trời rất nhanh sẽ mau lặn. Sau cuộc cãi nhau, khuôn mặt ai cũng nặng nề. Chỉ có Cố Nguyên Hàm khuôn mặt vẫn thật đạm. Cô đương nhiên sẽ không để ý đến vấn đề này.
“Được rồi. nghỉ ở đây thôi. Cũng không vội được.” Nam số 3 lên tiếng
Mọi người cũng không có ý kiến. Mặc dù mới hơn 6 giờ nhưng ở chỗ này đã tối rất nhanh. Mọi người cũng hiểu muốn đi tiếp trong đêm tối ở rừng mưa trong khi chưa hiểu rõ ràng và thích ứng kịp là điều cỡ nào ngu xuẩn. Vì vậy, mọi người tự động kiếm chỗ sạch sẽ mà ngồi.
“Không đánh được lửa.” Số 8 mặt khó chịu mở miệng.
“Không thể nào…” số 15 cũng giật mình “Phải rồi, độ ẩm. Cành cây trong rừng này cũng quá ẩm ướt, không thể đốt.” Cô ta giật mình môt chút “Số 35, em sớm biết điều này phải không?”
Cố Nguyên Hàm gật đầu, tùy ý kiếm đồ ăn trong cặp.
Cô đã xác định, đây chỉ là thử thách dầu tiên với họ. Còn với cô, đơn giản giống như cuộc dã ngoại. Muốn chính thức gia nhập ZIK, thử thách này phải nhanh chóng vượt qua. Nhưng đó là chuyện của cô, vẫn không thể phá hỏng nguyên tắc của ZIK. Vậy nên, theo họ một thời gian, cho họ chịu khổ chán, vẫn nên là cô dẫn đoàn thôi. Cố Nguyên Hàm đầy đủ tự tin về điều này.
Mấy ngày đầu, đơn giản thức ăn có thể là lương khô. Nhưng đến ngày thứ tư, thứ năm là phiền rồi. Có mang nhiều thức ăn nữa cũng sẽ bị mốc. Trong điều kiện này, thức ăn sẽ trở thành vấn đề. Cũng không thể tùy tiện ăn trái cây trong rừng, bởi trái cây ở đây ít nhiều có lượng nhỏ độc tính. Vả lại, trong thời gian dài ăn hoa quả sẽ không có chất. Thứ có thể ăn lại chính là mấy loại bò sát ếch nhái trong rừng. Cô vẫn chưa quên trải nhiệm đó đâu.
Kiếp trước, Cố Nguyên Hàm chật vật hơn nhiều. Cô còn trẻ, cũng không nhiều kinh nhiệm. Vậy nên, trong quá trình này phải gọi là sâu sắc nhất trong trí nhớ của cô. Ẩm ướt, bị rắn cắn, bị đói đến lúc phải ăn tươi nuốt sống. Quả thực không thể nào quên được. Lần đó, suýt chút nữa cô đã bỏ cuộc. Nhưng dần dần cũng sẽ quen. Đội ra sớm nhất cũng mất một tháng rưỡi. Đội của cô cũng mất gần hai tháng mới có thể thoát khỏi đó. Vậy nên, gần hai tháng, cũng đủ để cô quen thuộc rồi.
“Tối nay thay phiên nhau canh gác đi.” Số 3 trầm tư nói “Tôi và số 8 sẽ canh trước. Chút nữa đổi cho số 20 và 30. Số 15, 27 và 35 canh cuối đi.”
Cố Nguyên Hàm khẽ cười. Chỉ sợ trò vui còn ở phía sau kia. Chân chính thử thách, còn muốn ở đêm nay bắt đầu. Hiện tại, vẫn nên tranh thủ chợp mắt chút.
***
Trong căn phòng tổng chỉ huy được lắp đặt những thiết bị tối tân nhất, tổng cộng có 40 camera đang hoạt động. Thoạt nhìn, rất dễ nhận ra trong đó có 35 camera lấy góc độ từ ba lô, quần áo, giày, hay mũ của các thành viên trong tổ đội. Vậy nên, mọi góc nhìn cận cảnh thực sự rất phong phú.
Ngồi sau màn điều khiển có ba người đang nhàn rỗi uống cà phê. Họ nhỏ giọng rì rầm thảo luận gì đó, thỉnh thoảng có tiếng cười khẽ. Thế nhưng, dư quang của họ vẫn liếc nhìn mấy chục camera kia.
“Này, sao lần này lại có một đứa con nít tham gia thế kia?” một người ngạc nhiên chỉ chỉ “Lão Lý này, có phải nhà nước bây giờ càng ngày càng biết cách khai thác tiềm năng không?”
“Người là do lão Chu đưa đến, có vẻ được coi trọng đấy.” Người kia đáp “Ông không biết đâu, tôi ngồi cả buổi đến giờ, cô bé đó khá là nổi bật. Tuy làm việc có vẻ yên lặng, không hòa đồng với mọi người nhưng chắc chắn là nhân tài.”
“Không phải chứ? Con bé mới 15 tuổi đi”
“Hình như vậy. Nghe nói nó chính là người khiêu khích bẻ mã tổ chức mấy ngày trước. Tuy chỉ mở trong 30 giây, nhưng lại khiến ấy tay tinh anh trong tổ máy tức đến xịt khói.”
“Ha ha ha, nói vậy cô bé hẳn tham gia vào đội kĩ thuật chứ? Sao lại tham gia dã chiến?”
“Ông vậy là không biết rồi. Cô bé đó đã để lại lời nhắn và cách thức liên hệ yêu cầu tham gia dã chiến. Lần theo đến địa chỉ, thì ra con cháu quen biết Nam Cung lão tướng quân.”
“Thật sự?” ông ta mở to mắt “Huyền thoại tướng quân Nam Cung Minh? Không phải nói ông chỉ có một đứa cháu trai?”
“Chuyện này nói ra rất dài…”
Cửa bỗng nhiên mở. Mấy người đàn ông đứng lên, cung kính chào “tổng chỉ huy” rồi trở về vị trí. Lát sau, lại có thêm vài người mặc quân phục tiến vào.
“Chuẩn bị xong chưa?” Giọng nói từ tính vang lên trong căn phòng tĩnh lặng như chứa sức nặng ngàn cân
“Báo cáo tổng chỉ huy, đã sẵn sàng. Đội 1 và 5 đi đến 10 giờ, vừa nghỉ ngơi. Đội 2 và 6 đến giờ còn đi tiếp. Đội 3 có mâu thuẫn, vừa tách ra làm đôi. Còn đội 4 và đội 7 chia nhau nghỉ ngơi, đã thay ca 2 rồi.”
“Uhm.” Giọng điệu không nghe ra hỉ giận. “Cứ theo kế hoạch làm đi”
“Rõ”
Tổng chỉ huy là một người đàn ông khoảng hơn 40 tuổi tên Tào Mạnh Quát. Anh tham gia ZIK đã hơn 20 năm về trước, nhờ biểu hiện xuất sắc mà được giữ lại tổ chức, chuyên nhận công việc huấn luyện và tuyển chọn người mới.
Lần này có tổng cộng 34 hạt giống tốt lắm, hắn cũng đã xem qua. Nhưng đến gần ngày bắt đầu, trên tổng cục lại nói có một người mới đến, nói hắn chú ý. Hắn cũng rất tò mò, nhân vật như thế nào lại có thể khiến cho tổng bộ chú ý. Không ngờ người đến lại là một đứa bé gái khoảng 15, 16 tuổi. Nhìn dáng người mảnh khảnh, làn da trắng nõn, rõ ràng là một thiên kim quần là áo lượt, lại muốn chạy đến đây nháo sự. Hắn thực sự nhìn không vừa mắt.
Nhưng mà bên trên ra lệnh, hắn đành gắt gao mà nhìn xem biểu hiện của cô bé. Lúc cô bé đó đến đã là ngày cuối cùng, gần sát giờ tập kết. Mọi người có vẻ cũng cô lập con bé, nhưng thái độ nó không tệ. Cũng không kích động cái gì.
Nhiệm vụ đầu tiên chính là quan sát xem mọi người chọn vật dụng gì tiến vào rừng. Hắn khá ngạc nhiên. Tưởng Nghị người này hắn biết, một con mọt sách chính hiệu. Hiểu biết rộng, tính cách có chút lập dị, lại là con quan. Việc hắn chuẩn bị đồ dùng cần thiết không sai đi. Nhưng cố tình cô bé Cố Nguyên Hàm này sử lấy đồ lại khiến hắn suy nghĩ. Là hiểu rõ hay vẫn là ngây thơ không biết tàn khốc trong rừng? Hắn có hơi muốn cười nhạo.
Nhưng tiến vào rừng mưa nửa ngày, hắn nghĩ hắn sai lầm rồi. Rõ ràng cô bé này hiểu biết nhưng cố tình không nhắc đồng đội. Nếu thái độ này của Tưởng Nghị hắn sẽ hiểu. Nhưng lại trên người Cố Nguyên Hàm hắn có chút nhíu mi. Như vậy có chút… lãnh tình? Sau đó hắn tìm hiểu tài liệu về cô bé. Cấp trên gửi xuống kết quả, hắn lại có chút ngẩn người.
Người giám hộ hiện tại là Nam Cung Minh đại tướng quân. Người này hắn đương nhiên biết, còn cực kì bội phục. Thành tích cực xuất sắc, liên tục nhảy lớp. Năm vừa rồi cha mất, điểm thi tuy không tốt lắm nhưng cũng trong top 10 của trường. Hắn cảm thán. Không nhìn ra cũng có điểm hơn người. Nhưng cô bé như vậy hẳn nên ngồi phòng máy đùa nghịch công văn chứ sao muốn dã chiến với một đám đàn ông. Vì vậy, hắn cảm thấy việc quan tâm hơn một chút tới cô bé cũng không sao.
***
Hơn 1h sáng, rừng mưa.
Cố Nguyên Hàm mở mắt nhìn quanh. Kể từ lúc nghỉ ngơi tới giờ đã là 7 tiếng. đội ngũ số 7 của cô đã thay ca 2. Nhìn số 3 và số 8 không nhúc nhích dựa vào cây, nghỉ cũng không an, cô cũng thấy thông cảm. Nghỉ ở đây đúng là không thể nào dễ chịu được. Nhìn số 20 và số 30 đang nhỏ giọng nói chuyện để nâng cao tinh thần, Cố Nguyên Hàm cũng thấy phấn chấn lên. Tiết mục đặc sắc đến rồi.
“PÍP PÍP PÍP….”
Tất cả tỉnh giấc, cảnh giác nhìn quanh. Tiếng kêu phát ra từ ba lô số 30. Cố Nguyên Hàm nhướn mày. Anh chàng này thực xui xẻo đi.
“Cái gì vậy?” số 3 nhíu mày
“Tôi không biết” Số 30 cũng ngạc nhiên
Đột ngột, tiếng vang trầm thấp của giọng nam vang lên khiến tinh thần mọi người căng ra. Trong tiếng rè rè của âm thanh truyền phát tín hiệu, mọi người tập trung lại.
“Các bạn hiện nay có một nhiệm vụ. Một trong số 7 chiếc cặp của các bạn đang có một quả bom hẹn giờ. Nhiệm vụ là gỡ bom, rất đơn giản phải không? Nhưng mà đừng nghĩ đến việc bỏ quả bom chạy đi nhé, các bạn sẽ để lỡ lời hướng dẫn và nhiệm vụ tiếp theo đấy. Ngàn vạn lần đừng rút quả bom ra khỏi cặp, nó sẽ làm quả bom nổ nhanh hơn đấy. Các bạn hiện còn khoảng 9 phút 10 giây. Chúc may mắn.”
“Chết tiệt, họ gài bom vào cặp tôi.” Số 30 khuôn mặt gắt gỏng.
“Cẩn thận bỏ đồ của anh ra. Quả bom chắc chắn được định vị trước vào trong cặp rồi.”
QUả nhiên bỏ hết đồ ra, có một phần cộm lên. Số 8 dứt khoát lấy dao rạch ba lô ra. Một thiết bị nhỏ đang nhấp nháy, hiển thị còn 8 phút nữa. Mọi người nhíu mày nhìn quả bom cỡ cúc áo.
“Đây là bom BV8, bom điện tử mới nhất trên thị trường. Sức nổ không lớn nhưng khá là hữu dụng. Bề mặt cứng như đá, được làm bằng kim loại siêu bền. Khi nổ, nhờ các mảnh kim loại này mà sức công phá của nó giảm đáng kể.”
“Anh có thể phá không?” Số 3 hỏi
“Có thể. Nhưng vấn đề là phải tháo nắp kim loại ra, có hơi rắc rối.”
“Cần gì?”
“Vỏ này không thể đập bỏ. Va chạm chút nó cũng có thể phát nổ. Chỉ có cách mở khóa chốt của nó thôi.”
“Đây là….”
Vấn đề khóa chốt này chính là quan trọng. Kết cấu khóa của bom BV8 cũng nhỏ xíu. Ở đây ai cũng đã từng học qua bẻ khóa, nhưng đụng chạm tới mấy món đồ mới này thì chưa từng.
“Còn 6 phút, cứ thử đi”
Mọi người căng thẳng nhìn quả bom. Số 27 đi qua số 15, khẽ rút cặp tăm trên đầu cô, đơn giản chọc chọc vào lỗ khóa. Nhưng mà quả bom dường như kêu to hơn và gấp rút hơn. Trong đêm tối của rừng mưa, nghe rõ tiếng tí tách của sương và tiếp “píp píp” gấp gáp.
Hơn ba phút sau, cuối cùng số 27 cũng mở được. Trong đó có mảnh giấy nhỏ. Hắn rút ra. Nhưng được một nửa lại cau mày. Tờ giấy kẹt trong đống dây bom. Chỉ cần động nhẹ cũng có khả năng nổ. Hắn nghiêm túc quay ra phía mọi người, bình tĩnh nói
“Tôi chỉ có thể làm được đến đây. Có hai dây xanh và đỏ, mọi người chọn đi.”
Xanh hay đỏ? Chọn đi.
Năm đó Cố Nguyên Hàm chính là suýt chết bởi cái này. Cặp cô chính là bị bom cài. Mất 8 phút cô mới mở được khóa, còn 1 phút để đưa ra quyết định. Cô chính là suýt bị bom nổ chết. May mà nhanh tay ném cặp đi xa, chỉ bị thương nhẹ. Nhưng đoàn của cô cũng tuyệt tình hơn nhiều. Họ cũng mặc cô không có túi đựng, còn đổ tại cô nên họ không thể làm nhiệm vụ tiếp theo, mất thêm nửa tháng thời gian. Vì vậy, Cố Nguyên Hàm mới hiểu lòng người là như thế nào.
“Xanh” Cố Nguyên Hàm vô thứ nói
“Đỏ” Số 30 nói
Hai người quay sang nhìn nhau. Bắt gặp ánh mắt đối phương, đều bắt gặp tia cố chấp trong đó.
“Tôi chọn đỏ.” Số 3 nói
“Xanh” số 15 đứng về phía Cố Nguyên Hàm
“đỏ” số 20 ngập ngừng
“Xanh” Số 8 cũng nói ra
Số 27 bất đắc dĩ lắc đầu. Nói như vậy cuối cùng vẫn là anh phải chọn.
“Píp píp píp..”
“Còn 30 giây.” Số 27 lên tiếng “Tôi sẽ cắt bừa đấy”
“Chọn màu đỏ đi.” Số 3 lên tiếng “Tôi nghĩ sẽ có chút may mắn”
“Màu xanh” Số 15 cãi “Màu xanh chính là màu hi vọng đó”
Tiếng píp ngày càng gấp gáp, phá lệ rõ ràng trong đêm. Số 27 nhìn nhìn, quả quyết nói.
“Tắt đèn pin đi. Tôi sẽ cắt bừa. Xanh hay đỏ, cắt xong tôi cũng sẽ ném nó đi. Mọi người cẩn thận nhé.”
Tất cả lùi ra sau. Số 20 đang cầm đèn pin cũng thu lại. Trong bóng đêm, tiếng thúc dục của quả bom như đánh thật mạnh vào tim mỗi người. Số 27 lắc lắc cái cặp trên tay, cẩn thận nhìn về phía sau. Xác định mọi người đã ổn định, anh ta dứt khoát cắt đứt một giây, động tác nhanh chóng ném cái túi đi. Sau đó, mọi người nghe tiếng nổ “Bùm”. Tia sáng lóe lên trong đêm khuya phá lệ rực rỡ. Cố Nguyên Hàm có chút ngơ ngẩn.
Xanh hay đỏ, cũng chẳng quan trọng nữa. Rốt cục bom vẫn sẽ nổ.
“Không sao chứ?” số 3 tiến lên hỏi.
“Không có gì.”
Một khắc cuối khi quyết định, anh đã rút nửa mảnh giấy ra.Một nửa tan xác phía xa, cũng không cháy được bao lâu liền tắt. Mọi người tập trung nghiên cứu mảnh giấy, anh lùi ra phía sau.
“Đau không?”
Anh ngẩng lên, thấy Cố Nguyên Hàm đang nhìn mình, cười cười với cô lắc đầu. Lúc nãy khi ném, tay hắn bị cào xước một chút. Mảnh vụn kim loại cũng bắn vào người. Nhìn qua tưởng không sao, nhưng cô bé này quả là tinh mắt.
“Tôi giúp anh”
Hắn chần chừ chút rồi đưa tay qua. Cố Nguyên Hàm xắn tay áo hắn lên. Một mảng đỏ lừ đang chảy máu. Cô thành thục xử lí vết thương. Cả quá trình hai người yên lặng không nói gì.