Tôi chính thức bước chân vào thế giới của học sinh tiểu học.
Tôi không nhớ rõ kiếp trước mình đã trôi qua tiểu học như thế nào. Tôi chưa từng có bạn thân hồi tiểu học. Hơn nữa, kiếp này, tôi đã định vượt cấp, vậy nên tôi càng không có lí do thân quen với một lũ trẻ con như vậy.
“Ba à, con không thích học lớp 1 đâu.” Tôi nhăn mặt “Các bạn quá ồn ào.”
Sau ba ngày đầu, tôi thực sự không chịu nổi nữa. Bọn trẻ con thực sự chưa ý thức được việc học, vẫn còn vương không khí mẫu giáo khiến tôi không chịu nổi. Tôi muốn nhảy lớp.
“Vậy thì nghỉ học nhé.” Ba tôi cười “năm sau đi chưa muộn”
“Không đâu.” Tôi lắc đầu “Con muốn nhảy lớp. Ừ, tốt nhất là lên lớp 3 đi”
Ba nhìn tôi như quái vật, rồi lắc đầu cười
“Học tập phải có bài bản và nền tảng, sao lại muốn lên lớp trước rồi.”
“Con đảm bảo sẽ học tốt” Tôi thề thốt “Sách giáo khoa con đã tự học được. Trước đó con và tiểu Tiêu được ông nội Nam Cung dạy học đó.”
Điều này tôi không nói láo. Tiểu Tiêu là đứa nhỏ cuồng học không thua kém ai. Hôm đó sang thấy nó ngồi luyện chữ, tôi còn cười nhạo nó cầm bút chì như cầm bút lông viết thư pháp, dạy mãi không sửa. Vậy mà hôm sau nó đã nghiêm chỉnh từ tư thế đến nét chữ. Cứng cáp, hữu lực, tựa như con người nó vậy. Năng lực của nó không tồi chút nào. Vậy là tôi nói tôi cũng muốn học. Đương nhiên, về khoản nhớ thì nó không tốt bằng tôi. Ai nói tôi sống hết một kiếp người, học trước nó một kiếp chứ. Cu cậu có vẻ bị đả kích không nhỏ, càng cố gắng hơn.
“Vậy cứ học hết học kì 1 đi. Kì thi học kì toàn khối ba sẽ nhờ người sắp xếp cho con thi thử. Nếu được, có thể nhảy lớp.” Ba tôi suy nghĩ chút rồi nói
“Vâng, con gái đảm bảo không làm bẽ mặt cha.” Tôi nhảy cẫng lên
***
“Này tiểu Tiêu, chị sắp lên lớp 3 đấy.” Tôi hào hứng khoe
“Không phải lớp 1 rồi đến lớp 2 sao?” Nó không thèm nâng mí mắt, vẫn dán vào quyển sách, tay viết lia lịa
“Chị đây đương nhiên là phải nhảy lớp.” Tôi không cho là đúng “Thiên tài sẽ không dùng mấy năm đầu thừa thãi này để chơi trò trẻ con. Tiểu Tiêu, em nói đúng không?”
“Tự đại” Nó hừ lạnh
“Chị nói này Tiêu bảo bối, em thật không đáng yêu. Chị đây chính là có quyền được tự đại đấy. Còn em, tính cách như ông cụ non vậy. Con gái sẽ không ai thích đâu.” Tôi bĩu môi
Nó dừng tay, ngước mắt lên nhìn tôi chằm chằm. Không hiểu sao tôi lại thấy ánh mắt đấy rất áp lực, liền hơi co người lại, ngúng nguẩy quay mặt hếch lên.
“Học đi. Chị đây sẽ chứng minh cho nhóc chị có quyền kiêu ngạo.”
Tôi đứng dậy đi luôn. Thật là…. Ngay đến đứa trẻ cũng có thể cười nhạo tôi sao? Sẽ không. Tôi đây sẽ chứng minh rằng tiểu học chỉ là cấp bậc nhỏ xíu. Từ đó, tôi lại chăm chỉ học tập, ôn lại các dạng bài của lớp 2, lớp 3, thậm chí hết tiểu học. Tôi nghĩ tôi thừa sức lên thẳng cấp 3. Nhưng mà vẫn nên khiêm tốn thì hơn.
Hết kì 1, nghiễm nhiên tôi đứng nhất lớp. Tôi tham dự kì thi toàn khối 3, cũng đứng nhất. Sau đó, tôi chuyển luôn lên lớp 3.
Tôi hào hứng chạy đến nhà ông nội Nam Cung để khoe tiểu Tiêu. Thật lâu không có thấy nó, cũng thấy nhớ. Hình như nó cao lên 1 chút. Trước đây nó đứng đến vai tôi, giờ lên được đến gần tai. Tôi cao hứng đưa nó tờ giấy báo vào lớp. Nó lại chẳng thèm liếc đến một cái.
“A, tiểu Hàm, nghe nói cháu học nhảy lớp. Kì thi vừa rồi còn đứng nhất khối lớp 3.”
“Vâng” Tôi hào hứng khoe “Ông xem này”
“Ừ, giỏi lắm.” Ông nội Nam Cung cười “Tiểu Tiêu học kì tới cũng vào lớp 1 đó.”
“Thật sao?” Tôi ngạc nhiên “Vậy tiểu Tiêu có theo kịp các bạn không?” tôi lo lắng
“Ha ha ha, không kịp thì học lại 1 năm.” Ông không sao cả cười “Dù gì thằng bé vẫn còn nhỏ tuổi.”
“Ông yên tâm. Cháu sẽ đốc thúc và quản lí nó thật tốt.” Tôi vỗ ngực đảm bảo “Sẽ không ai có thể bắt nạt tiểu Tiêu đâu.”
“Ha ha ha… Vậy ông giao tiểu Tiêu cho cháu.”
Hì hì, không ngờ nó cũng muốn đi học rồi. Tôi nhìn về phía nó, phát hiện nó cũng đang liếc nhìn mình. Gặp ánh mắt của tôi, nó cụp xuống, giả vờ viết bài. Nhưng lỗ tai lại hơi đỏ một cách khả nghi.
Ai nói Nam Cung Tiêu không đáng yêu nào.
***
Học kì 2 học lớp 3, tôi có thêm nhiệm vụ đón Nam Cung Tiêu. Tôi đến lớp, nhưng tâm hồn cũng trôi tuột đằng nào. Ngày đầu vào lớp, mấy bạn nhỏ này nhìn tôi với đủ mọi ánh mắt. Tò mò có, kinh nghi có, chán ghét có. Tôi ngồi cạnh cậu bạn lớp trưởng đáng yêu vô cùng.
Tiết toán, tôi làm toán cấp hai. Tiết văn, tôi ngồi đọc sách cấp hai. Giờ phụ khỏi nói, ngồi ôn luyện tiếng anh cấp 4. Cậu bạn lớp trưởng tên Quân Hàm lúc đầu còn rất có tinh thần trách nhiệm nhắc nhở. Nhưng xét thấy không có tác dụng thì quay sang mách cô. Trẻ con thật đáng yêu. Không giải quyết được có người lớn chống lưng. Cậu bạn bé nhỏ này cũng vậy. Trước khi tôi vào lớp, cậu bé chính là người đứng đầu. Nhưng tôi lại làm đảo lộn thế giới của cậu ta khiến cậu ta khó chịu. Khi biết người đứng nhất khối kém mình đến mấy tuổi, cậu đã bị đả kích nghiêm trọng. Không những thế, trong giờ học mà toàn ngồi làm việc riêng, điểm cuối năm vẫn cao tuyệt đối như tôi khiến cậu chịu không nổi, càng ra sức học tập. Khu vực xung quanh chỗ tôi đều thế cả. Thật là tuổi trẻ nhiệt huyết.
Tôi xuống lớp Nam Cung Tiêu. Nó vẫn chưa tan. Nó ngồi bàn đầu góc trong cùng, cạnh một thằng bé khác. Có vẻ như nó cũng không hòa đồng mấy. Tan lớp, mấy cô bé còn bám lấy nó. Nam Cung Tiêu bây giờ cũng không lùn mấy, nhưng đứng với mấy bé gái hơn tuổi vẫn có phần kém hơn. Nó nhíu mày, vẻ mặt không kiên nhẫn được nữa, tôi mới khúc khích cười chạy ra gọi nó.
Học được nửa học kì 2, nhưng mà nó vẫn không quen với bất cứ bạn nào. Cô giáo phàn nàn với ông nội Nam Cung, ông cũng chỉ cười khổ. Thằng nhóc này ấy à, không phải tự kỉ thường đâu. Tôi thấy nó bài xích tất cả phụ nữ đến gần nó, kể cả trẻ con. Đương nhiên trừ tôi. Còn đàn ông, những người kém nó nó cũng không bao giờ thèm quan tâm. Tính cách này thực đáng đánh đòn đấy. Cụ thể là đã có hành động thực sự.
Hôm đó tan học, tôi xuống không thấy thằng bé đâu. Một con nhóc tóc hai bên lo lắng nói rằng nó bị vài bạn nam kéo ra vườn sau rồi. Tôi lo lắng chạy biến. Lo lắng không phải cho nó, mà ấy thằng nhóc kia. Rủi mà Nam Cung Tiêu không biết nặng nhẹ, đánh con nhà người ta tàn phế thì phiền.
“Tao cảnh cáo mày tránh xa Ý Nhi ra. Bạn ấy là của tao.”
Bi kịch gì xảy ra? Có ba đứa nhóc lùn lùn và hai cậu nhóc cao đứng vây quanh tiểu Tiêu bé nhỏ của tôi. Đây có lẽ là tình huống kinh điển vì tình cảm. Trẻ con tuổi này thật táo tợn.
Nam Cung Tiêu chẳng buồn nhìn nó, quay mặt đi. Thằng bé kia bị không để ý, tức giận giơ nắm đấm lên.
“Dừng lại.”
Tôi cá là Nam Cung Tiêu vừa có sát khí nổi lên nên mới ra tay ngăn thằng nhóc kia. Đứng ở đây, Nam Cung Tiêu là lùn nhất, sau đó đến tôi. Mấy bạn nhỏ kia cao hơn nhiều, có bạn cao hơn tôi cả cái đầu.
“Mấy người ỷ lớn hiếp nhỏ, ỷ đông hiếp ít thế là sao? Đây chính là tinh thần thầy cô dạy mấy bạn?” Tôi chống nạnh đứng trước mặt Nam Cung Tiêu, che nó ở đằng sau.
“Bạn học Cố.” Có một cậu bạn học cùng lớp 1 cũ của tôi ngạc nhiên “Đây là chuyện của con trai, con gái không cần xen vào.”
“Cái gì là chuyện của con trai các cậu?” Tôi cao giọng “Bạn học Nguyên, tôi nói cho bạn biết. Tôi còn chưa cảnh cáo bạn học Ý Nhi kia tránh xa Nam Cung nhà tôi ra đấy. Bạn đây là ý gì? Nếu không phải Ý Nhi con gái, cứ bám dính lấy Nam Cung nhà tôi nữa tôi sẽ là người đầu tiên đứng ra hỏi tội đấy. Hôm nay các cậu khởi binh vấn tội như thế là sao?”
Mấy đứa nhỏ bị khí thế của tôi đè bẹp, có chút ngượng ngùng. Cậu bạn kia còn không phục, định nói gì đó.
“Bạn học này… Nói vậy cậu phải nói Nam Cung tránh xa Ý Nhi của tớ ra. Chuyện này coi như bỏ qua.”
“Cái gì mà Nam Cung nhà tôi phải tránh xa. Là cô bạn kia mới đúng. Nam Cung Tiêu là của tôi. Nếu cô bạn kia còn léng phéng tới gần, tôi không đảm bảo sẽ làm cho bạn ấy yên đâu.” Tôi rất khí thế mà tuyên bố.
Sự việc cứ vậy kết thúc. Trước khi đi, tôi còn quay sang, thở dài
“Quân Hàm, cậu làm tôi thất vọng.” Không ngờ người như hắn cũng tham gia trò này.
“Tớ….”
“Đi thôi tiểu Tiêu.”
Nam Cung Tiêu đi qua, liếc mắt nhìn bạn nhỏ Quân Hàm đang ấp úng muốn giải thích. Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên nụ cười nhạt không dễ thấy, chạy lên cạnh Cố Nguyên Hàm.
Hắn tự nhiên nắm lấy bàn tay cô, cũng không thèm quay lại nhìn đằng sau.
“Lam nhan họa thủy a, lam nhan họa thủy…” Tôi lầm bầm “Tiểu Tiêu, nói đi, em có ý gì với cô bé Ý Nhi kia không, chị đây sẽ tác thành.”
Nhìn hắn nhíu mày thành một đường thẳng, tôi bật cười nhéo má nó. Ôi, Nam Cung Tiêu bé nhỏ sớm có tố chất họa thủy như vậy, bảo tôi làm sao đây? Tính cách nó như thế này, đắc tội người ta có ngày chết không hiểu tại sao. Nhiều lúc, chính trực quá mức không phải là tốt.
“Tôi không biết ai là Ý Nhi.” Cuối cùng hắn nói một câu như vậy.
Tôi ngạc nhiên, rồi bi thương nhìn hắn. Reo rắc nợ đào hoa rồi không biết rốt cục mình có bao nhiêu cái hoa đào là một việc rất xấu. Thở dài một hơi, lại nắm lấy tay nhỏ của nó bước về.
Thời gian qua, nó cũng không bài xích việc tôi nắm tay hay bẹo má nữa. Thậm chí có lúc tự động nắm tay tôi. Nam Cung Tiêu tuổi còn nhỏ nhưng đã rõ tố chất ghẹo nguyệt trêu hoa rồi. Mắt sắc mày kiếm, mũi cao da trắng. Tôi rất là ghen tị với nó. Trong khi tôi chỉ cần ra nắng sẽ đen thì nó phơi cả ngày vẫn trắng. Thật sự đả kích con người ta mà.
***
Nhìn bàn tay nhỏ bé của nàng nắm lấy bàn tay lớn của hắn, trong lòng hắn có chút khó chịu.
Kể từ khi học tập đến nay, hắn vẫn luôn thua nàng. Thua về tuổi, thua cả về trí tuệ. Nàng nói nàng có quyền kiêu ngạo, đúng vậy. Nàng học rất giỏi. Trong khi hắn chật vật thay đổi thói quen cầm bút lông thành bút chì thì nàng có thể nhìn một lần là viết được chữ. Nét chữ rõ ràng liền mạch, xinh đẹp khiến hắn phải giật mình. Vì vậy, hắn càng cố gắng hơn nữa.
Hắn cũng muốn đi học. Sau đó, hắn cũng vào lớp một. Nhưng mà nàng đã nhảy cóc lên lớp 3, hắn lại cố gắng gấp bội. Nàng kể chuyện cho hắn việc nàng ngồi cạnh một nam hài đáng yêu ra sao, rồi nàng cũng trêu ghẹo người ta thế nào khiến hắn nhíu mày. Nữ hài tử sao có thể yêu sớm thế được! Nàng còn vẹo má nam hài kia sao? Đây không phải là nói hắn không phải người duy nhất nàng thân cận sao?
Hắn bỗng khó chịu với xã hội cởi mở như thế này.
Vì vậy, hắn tình nguyện cho nàng véo má hắn, chứ không muốn nàng véo má nam hài khác. Tình nguyện kéo tay nàng nắm lấy chứ không muốn bàn tay kia lọt vào bàn tay khác.
Hắn nghĩ tâm tình mình như người cha sợ con gái lớn chạy mất vậy. Ừ, chính là như thế. Nếu không muốn chạy, phải giữ thật chắc.
Sau đó, có chuyện xảy ra, hắn bị một lũ trẻ vây vào khởi binh vấn tội.
Buồn cười là hắn nhận ra nam hài ngồi cạnh nàng kia đi qua. Tên nhóc kia có ý ngăn cản, nhưng nàng lại hiểu nhầm hắn cùng một phe với bọn trẻ kia.
Cũng tốt, cứ để nàng hiểu nhầm đi. Cho nàng ít tiếp xúc với nam hài kia một chút.
Nhìn nàng hùng hùng hổ hổ tuyên bố “Nam Cung nhà tôi” khiến hắn không khỏi nhếch miệng cười. Nàng là sợ hắn ra tay khiến bọn trẻ kia thương nặng thôi, không phải sao? Nhưng mà nhìn nàng hung dữ với bọn họ, cũng có chút đáng yêu.
Được rồi, tình phụ tử của hắn gần đây có phải quá mạnh mẽ không? Nàng vẫn là một nữ hài. Con gái chính là để yêu, để sủng. Mặc kệ nàng vô pháp vô thiên ra sao, nhưng nàng làm đều vì hắn. Nghĩ vậy hắn có chút vui mừng.
Chỉ duy nhất một việc, hắn không gọi nàng là chị. Buồn cười. Cứ nghĩ đến việc phải gọi một đứa trẻ là chị, hắn lại không thoải mái. Không tại sao cả, chỉ là như vậy hắn lại vẫn thấp hơn nàng một thứ bậc.
Tiểu Tiêu, ừ, nghe nhiều cũng quen. Nữ hài nên năng động hào sảng một tí cũng tốt. Hắn khẽ cười. Ý cười tràn đến đáy mắt. Nhưng mà người kia, còn đang mải lảm nhảm “lam nhan họa thủy” rồi.