Cấp 2 Bình Minh của tỉnh N là trường trọng điểm. Tôi và Nam Cung Tiêu đều thi đỗ vào đây. Giữa một rừng các bạn nhỏ hơn 10 tuổi, tôi và nó ít tuổi nhất nhưng không có kém là bao. Năm nay tôi cũng đã 9 tuổi, cao 1m55. Với chiều hướng này, tương lai đương nhiên còn cao nữa. Nam Cung Tiêu cũng vậy. Nó 8 tuổi, nhưng cũng đã 1m53, đứng cạnh tôi không khác là bao. Tôi không hiểu. Chẳng phải nói nữ sinh dậy thì sớm hơn sao? Thằng nhóc này cao nhanh bằng tôi này.
Sau đó, có một kì thi chọn lớp.
Một trăm học sinh đứng đầu sẽ chia cho 2 lớp A1 và A2. Chính là kiểu số lẻ A1, số chẵn A2. Tôi không tốn nhiều công sức, đương nhiên thứ hạng đầu. Cái tôi để y là, tại sao Nam Cung Tiêu lại đứng thứ 3 rồi. Đương nhiên, điều này nghĩa là chúng tôi sẽ học cùng lớp. Tôi thắc mắc hỏi nó, còn bị nhìn với ánh mắt khinh bỉ. Rõ ràng nó càng ngày càng bất trị.
“Tôi là giáo viên chủ nhiệm của các em, tên Đào Minh Tú, dạy môn Toán. Hi vọng bốn năm tới, chúng ta sẽ cùng đồng hành và hợp tác vui vẻ. Các em ở đây ai cũng là người ưu tú xuất sắc. Mong rằng không có ai sẽ bị loại ra giữa chừng.”
Thầy giáo chủ nhiệm lớp tôi năm nay gần 30, rất đẹp trai làm tôi không thể rời mắt. Má ơi, kiếp trước ngay đến đàn ông tôi cũng chưa được tiếp xúc thân mật. Phải nói là cấm dục như hòa thượng vậy. Sống lại, đâu đâu cũng thấy trai đẹp. Mà nhìn ông thầy này đúng gu của tôi, nam tính, lại có chút cuồng dã. Giáo viên bây giờ ai cũng đẹp trai như vậy sao?
“Lau miệng đi, nước dãi nhỏ ra kìa.”
Tôi bất giác đưa tay lên giữa chừng, lại thấy không đúng, quay sang liếc nhìn Nam Cung Tiêu. Thằng nhóc này thật quá đáng, phá hỏng tâm tình ngắm giai đẹp của tôi. Nó còn lạnh lùng quay đi nữa kìa.
“Thầy Tú thật đẹp trai.” Tôi cảm thán “Nhìn đi, đàn ông phải như vậy. Nam tính, mạnh mẽ, cuồng dã dưới vẻ tri thức. Tôi dám cá dưới cặp kính kia là đôi mắt sát thủ thiếu nữ.” Tôi cảm thán
“Thích kiểu đó?” Hắn cau mày
“Đúng vậy. Chắc chắn phải tìm người như vậy gả.” tôi gật đầu rồi hí hửng nhìn thầy tiếp
“Nào, chúng ta bắt đầu tự giới thiệu từ bạn có thành tích tốt nhất nhé. Mời em Cố Nguyên Hàm, thành tích đạt điểm tối đa lên giới thiệu trước.”
Hai mắt tôi sáng rực, vui vẻ bước lên. Sau một hè chăm sóc kĩ lưỡng, tôi tự tin về dáng vẻ của mình. Cái khác không nói, nhưng dáng của tôi phải gọi là chuẩn. Do chăm chỉ luyện võ và nhảy, thân hình tuyệt đối cân đối. Làn da không thể coi là trắng hồng nhưng được quan tâm kĩ nên nhìn rất khỏe mạnh. Mái tóc dài mà tôi đấu tranh với ba mãi mới để đến hông xõa ra, có cái băng đô trên đầu. Tôi sắp đạt được độ nữ tính mà tôi mong đợi bấy lâu rồi.
“Chào mọi người, mình tên Cố Nguyên Hàm. Cố trong họ Cố, Nguyên Hàm chính là một phép toán sau này chúng ta sẽ học. Bởi ba mình là nhà văn, nên ông học không khá môn toán. Phần duy nhất ông giỏi chính là nguyên hàm nên ông tự hào đặt ình tên này. Hi vọng thời gian tới mọi người cùng giúp đỡ, đoàn kết. Cảm ơn.”
Phụt… Ha ha ha…
Quả nhiên, tôi nói xong, rất nhiều bạn nhỏ phì cười. Thầy giáo cũng hơi cười. Ánh mắt nhìn tôi thêm vài lần, sau đó nhắc nhở cả lớp trật tự.
“Bạn học Cố, vậy ba bạn chắc chắn sẽ càng tự hào khi không chỉ phần nguyên hàm con gái ông giỏi mà là toàn diện rồi.”
“Cảm ơn thầy.” tôi nheo mắt cười rồi về chỗ.
Sau đó là đến Nam Cung Tiêu. Bạn nhỏ Tiêu rất không nể mặt giáo viên, đứng lên nói đúng “Nam Cung Tiêu” rồi về chỗ, làm hại cả lớp há miệng ra ngạc nhiên. Thầy giáo còn nghiền ngẫm nhìn hai tôi cười. Có lẽ anh ta nghĩ thiên tài thì phải lập dị chăng.
“Xin chào, mình tên Trịnh Tích Phân. Trước đây mình rất ghét cái tên này, nhưng mà sau khi nghe bạn Cố giới thiệu, mình thấy tên mình rất ý nghĩa. Tích Phân đi với Nguyên Hàm. Bạn học Cố, chúng ta làm quen nhé.”
Tôi ngất!
Tôi nhìn bạn học đứng trên bục giảng. Nam sinh cao hơn mét năm, tóc ngắn, mắt híp. Nụ cười răng thỏ khiến người ta cảm thấy thoải mái. Cậu nhóc cười toe, vẫy tay về phía tôi khiến các bạn nhỏ khác hú hét ầm lên. Thầy giáo cũng bất đắc dĩ cười mời cậu về chỗ.
Tích Phân à? Tôi ấn tượng cậu rồi đó!
Tôi sung sướng cười toe, không để ý khuôn mặt Nam Cung Tiêu đang càng ngày càng đen bên cạnh.
Tôi biết mà! Nhân duyên với các bạn nam của tôi luôn luôn tốt.
Buổi học đầu tiên diễn ra suôn sẻ. Thầy tạm thời bầu ban cán bộ lớp. Lớp trưởng là tôi. Lớp phó hoạt động là cậu bạn Tích Phân. Lớp phó học tập là một cô bạn gái đeo kính tên Mộc Xuân Thu. Các chức vụ khác các bạn lần lượt nhận. Tôi hí hửng cất sách vở đi về.
“Này, cậu sao vậy?” Tôi kì quái liếc nhìn Nam Cung Tiêu. “Tiểu Tiêu, về thôi.”
Hắn liếc nhìn tôi, rồi xách cặp đi trước.
Thật là không đáng yêu.
“Bạn học Cố, bạn học Cố, đợi mình với.”
“Bạn học Trịnh, có chuyện gì vậy?” Tôi liếc nhìn Nam Cung Tiêu phía trước rồi quay sang cười hỏi Trịnh Tích Phân
“Hì hì, nhà bạn ở đường Thanh Tân phải không? Tiện đường, chúng ta cùng về đi” Bạn nhỏ này rất tự nhiên, cười toe
“ồ, sao cậu biết?” Tôi mỉm cười “Nếu tiện cùng về đi”
Chúng tôi đi đằng sau, cười nói rôm rả. Phải công nhận cậu bạn này rất năng động. Cậy chức quyền lớp phó hoạt động đã kịp thu thập thông tin của các bạn rồi. Cậu ta ăn nói khá duyên, luôn biết cách pha trò và đổi chủ đề, giống như chúng tôi quen thuộc lắm.
“Này, cậu có thấy Nam Cung Tiêu kì quái không?” Cậu ta nhỏ giọng “Cậu ấy có vẻ không hòa đồng lắm. Nghe nói, cậu ấy mới 8 tuổi thôi, thật là nhìn không ra.”
“Ừ, cậu ấy không thích tiếp xúc với người ngoài.” Tôi nhìn bóng lưng phía trước, khẽ nghĩ ngợi.
“Vậy tức là bị tự kỉ á?” Cậu ta có hơi ngạc nhiên “Thiên tài quả nhiên lập dị nha”
Sau đó, cậu ta bắt đầu nói xấu Nam Cung Tiêu. Tôi càng nghe càng khó chịu, càng nghe càng muốn nổi khùng. Cái gì mà chắc chắn nhờ người quen. Cái gì mà tự kỉ. Cái gì mà chỉ được cái mã? Tôi nổi khùng, cười lạnh.
“Cậu có thể yên lặng không?” Tôi dịu dàng hỏi. Dám cá mặt tôi rất khủng bố, bởi vì bạn nhỏ này bắt đầu run run rồi
“Cậu… có sao không? Cậu có cần chuyển chỗ không? Mình thấy không nên ngồi cạnh Nam Cung Tiêu, nếu không rất nhanh cậu sẽ bị lây nhiễm tính cách âm trầm ấy mất.” Cậu ta cố gắng khuyên nhủ
“Kẻ cậu nói xấu nãy giờ chính là em trai tôi. Cậu có tin cậu nói thêm câu nữa tôi đánh cậu không thấy ngày mai không? Nam Cung Tiêu là tên cậu có thể gọi sao? Còn nữa, cậu sánh được với nó sao? Nói nó dựa quan hệ không biết ai dựa thật đâu. Nói nó dựa vào cái mã, hơn đứt cậu là được. Còn tự kỉ, cả nhà cậu mới là tự kỉ. Cứ nghĩ mình là cái rốn vũ trụ à? Về nhà mà soi gương đi.”
Tôi càng nói càng hăng. Mọi người đi đường thỉnh thoảng quay lại nhìn. Tôi thấy nó bị dọa cho choáng váng rồi mới tức giận bỏ đi. Thấy Nam Cung Tiêu đang đứng đó, tôi mới hòa hoãn đi một tí. Bước lên nắm lấy tay nó kéo đi thẳng một mạch, tôi mới đỡ tức. Vẫn là tiểu Tiêu nhà tôi đáng yêu nhất.
“Mất hết hình tượng thục nữ rồi”
Tôi cứng đờ người, càng điên tiết. Hình tượng tôi xây dựng mãi chỉ vì tên nhóc đấy mà mất sạch. Tôi hùng hùng hổ hổ.
“đối với loại này không cần thục nữ. Hắn dám nói xấu tiểu Tiêu của tôi như vậy, thật không thể tha thứ. Cũng không tự soi gương xem mình là cái dạng gì. Nam hài mà ghen tị nói xấu còn đáng sợ hơn nữ hài tử.”
“Không cần tức” Nam Cung Tiêu cười
“Cậu đương nhiên cái gì cũng không so đo.” Tôi khó chịu lầm bầm
“Cần tôi xử lí?”
“Thôi bỏ đi.” Tôi rầu rĩ “Vốn dĩ muốn làm thục nữ. Thực mất hình tượng”
“Nếu không thích đừng làm.”
Hắn nói thì hay lắm, nhưng đâu có dễ vậy. Ước mơ 2 đời của tôi đều là trở nên nữ tính hiền thục nha. Nhưng mà, cha mẹ sinh con trời sinh tính. Cái bản chất của tôi quả nhiên khó sửa đổi.
Ngày hôm sau, tôi ngạc nhiên phát hiện bạn nhỏ Trịnh không có đi học.
Một tuần sau, thầy giáo thông báo cậu ta chuyển trường.
Thật là… Tôi không dám chắc là lời lẽ của mình làm tổn thương đến độ cậu ta phải chuyển trường đâu. Nhưng mà…
Tôi quay sang nhìn Nam Cung Tiêu. Nó điềm nhiên ngồi đọc sách. Khuôn mặt nhìn nghiêng cũng có nét nghiêm nghị cứng rắn. Nó bỗng ngẩng lên nhìn tôi.
Trời ạ, tôi lại ngắm nó đến ngẩn người rồi.
Bạn nhỏ Tiêu lực sát thương ngày càng lớn. Ánh mắt ngày càng sắc bén khiến tôi không còn dám động thủ bẹo má. Tôi thấy mình càng ngày càng thất bại. Trừ việc nó ngày càng cứng nhắc giống một ông cụ, tướng tá sát phạt quyết đoán như của tướng lĩnh thì không có vẻ gì đáng yêu bám người mà tiểu thuyết hay nói cả. Không phải nói dưỡng thành sẽ có sản phẩm bám người nũng nịu đáng yêu sao? Tôi hối hận muốn đập đầu vào gối rồi.
***
Nhìn nàng ủ rũ chau mày, trong lòng hắn vốn thầm cười đến rách bụng rồi.
Mấy tuần nay, tâm tình hắn rất thoải mái bởi xử lí được nam hài kia. Hừ, dám nói xứng với con gái hắn sao? QUả thực không có tự soi gương mà.
Hắn có hơi suy nghĩ, có phải hắn chưa đủ cấm nghiêm không mà nàng học được những ngôn từ sắc bén như vậy. Miệng lưỡi giảo hoạt, tính cách vờ ngoan hiền với người ngoài, ứng xử khéo léo khiến hắn thấy có chút thành quả. Chỉ là, bản tính yêu thích cái đẹp quá không tốt rồi.
Cái gì mà nam tính, mạnh mẽ, cuồng dã. Nghe thật giống nam kĩ. Thật buồn nôn. Vậy mà nàng còn cố tình thích tên thầy giáo kia, còn kiếm cớ một ngày lượn qua lượn lại mấy lần. Hắn có chút tức giận không chịu nổi. Nam tính? Hắn còn không đủ sao? Mạnh mẽ? Tên kia nhìn toàn thịt chứ làm gì có cơ. Cuồng dã? Ánh mắt quá sắc, lại chứa nét u tối, không thuần khiết. Có gì tốt chứ?
Hắn theo dõi, còn phát hiện nam nhân này chơi bời phóng túng, ngự kĩ hàng đêm. Có dịp phải để nha đầu kia nhìn rõ bộ mặt sắc quỉ của hắn. Trừ khoản giáo dục có chút chuyên môn, thật không có gì tốt cả.
Haizzzz, hắn đọc sách thấy, hình như nha đầu kia sắp đến thời kì phản nghịch rồi.
(Thời kì phản nghịch chính là độ tuổi dở dở ương ương khoảng 10 đến 15 tuổi ý. Các bạn cứ để ý mà xem, trẻ em cái tuổi này toàn làm ngược lại điều người lớn nói thôi. Như cái tuổi 12, 13 mà cấm yêu sớm xem, nó chẳng nhảy cồ lên cãi nhau ý.)
Nuôi dạy con cái thực khổ cực, còn là một nữ nhi ranh mãnh nữa. Thật khó!
***
Sóng yên biển lặng. Học tập cứ như gió chảy mây trôi. Thời gian này, tôi cũng quen mấy bạn nhỏ đáng yêu nữa.
Thú thực tôi không có bạn nào là nữ cả. Không phải tôi kì thị nhưng mấy bạn nữ nói nhiều, tiếp cận tôi chỉ để liếc mắt đưa tình với Nam Cung Tiêu tôi thực không quen nổi. Dứt khoát cắt đứt ý nghĩ của mấy bạn nhỏ đó liền bị coi là nhỏ mọn, xấu tính.
Sau đó, lên lớp 8, thầy giáo của tôi bị đình chỉ công tác do một vụ bê bối ở quán bar. Tôi sốc. Quả nhiên không thể xem mặt mà bắt hình dong. Chủ nhiệm mới lớp tôi là một lão già cứng nhắc cổ hủ, chuyên quyền cấm đoán. Ông ta lại cực kì hợp Nam Cung Tiêu, còn khen cậu ta chững chạc lời ít làm nhiều, cả lớp nên học tập.
Năm đó, tôi 11 tuổi, cuối cùng cũng có kinh.
Nhớ lúc đó, tiết thể dục, cái quần thể thao trắng của tôi bị nhiễm đỏ làm tôi chỉ hận không có cái lỗ nẻ nào để chui xuống. Thảo nào sáng giờ đau bụng. Lại là lần đầu tiên, đau kinh khủng. Nhiệt độ mặt trời chói chang. Tôi chỉ nhớ khuôn mặt Nam Cung Tiêu trắng bệch, cực kì khủng hoảng mà bế tôi lên.
Tỉnh dậy trong phòng y tế, cô y tế cứ nhìn tôi cười, còn kể lại sự căng thẳng khủng hoảng của Nam Cung Tiêu ra trêu tôi.
“Em nam sinh đó mặt mũi trắng bệch, la hét loạn xạ, còn nhất định không chịu ra để cô xử lí. Vậy là cô bắt nó ngồi ôm quyển sách giáo dục giới tính, nhìn nó mặt từ trắng sang đỏ rồi miễn cưỡng đi ra, tay nắm chặt thực sự là yêu chết mất. Em có cậu bạn thật tốt.”
“Đó là em hàng xóm của em” Tôi đỏ mặt “Chúng em quen nhau từ nhỏ. Tính nó hơi hướng nội chút.”
“Ha ha, được rồi. Về phổ cập giáo dục cho nó đi. Nó đợi em ở ngoài nãy giờ đấy.”
Tôi chỉ hận không có lỗ nẻ nào chui xuống. Nam Cung Tiêu, cậu được lắm. Lần đầu có kinh đã đủ xấu hổ, cậu còn hận không náo cho cả trường biết tôi có.
Nam Cung Tiêu đứng ở cửa phòng y tế, tay xách 2 cái cặp. Thấy tôi ra, nó hơi đỏ mặt quay đi. Hứ, còn đứng đó.
“Uống đi. Nghe nói con gái trong ngày này cần chú ý rất nhiều.” nó nói lí nhí “Lần đầu tiên sẽ rất đau, gắng chịu.”
Tôi nhìn chai nước. Còn ấm. Là nước đường đỏ. Bỗng dưng cảm động suýt khóc. Nam Cung ơi là Nam Cung, cậu làm thế này làm sao tôi có thể giận được đây.
“Còn đau sao? Đừng khóc.” nó luống cuống “Tôi cõng cô về.” nó ngồi xổm xuống đưa lưng về phía tôi.
Bây giờ tôi đã cao đến mét 6, nó còn kém tôi nửa cái đầu. Nữ tuổi này phát triển trước nên cũng đúng thôi. Còn việc nó cõng tôi… Dù gì nặng hơn nó cũng vác được, tôi yên tâm mà nhào lên người nó.
“Vậy là học sinh chăm ngoan hôm nay trốn học. Thầy Bảo có nói gì không?”
“Tôi xin phép rồi. Náo đến như vậy, còn không cho nghỉ sao?” Nó cười khẽ
“Tất cả tại cậu.” Tôi oán giận đánh nó “Xấu hổ chết mất thôi.”
Nó không nói. Ngược lại bước chân càng mạnh mẽ dứt khoát hơn. Tôi nhìn nghiêng, đôi tai nó đỏ bừng, nhìn thật đáng yêu.
“Xin lỗi” Nó lí nhí nói.
Gần như là không nghe thấy, bởi tôi đã hơi lơ mơ rồi. Ừ, nằm trên lưng hắn rất dễ chịu, còn rung rung đều đều, không loạn nhịp nữa chứ. Tôi yên tâm nhắm mắt ngủ.
***
Nhanh như vậy đã ngủ rồi? Hắn bất đắc dĩ thở dài.
Sáu năm trôi qua, vậy mà nàng đã bắt đầu trổ mã trở thành thiếu nữ rồi. Có trời mới biết hắn nhìn cảnh nàng lung lay sắp đổ, lại có dính máu sợ hãi đến nhường nào. Nhưng mà khi biết rõ, hắn lại cũng xấu hổ không chịu nổi.
Sống hai kiếp, đây là lần đầu tiên hắn xấu hổ như vậy. Thì ra là nữ nhân, tháng nào cũng phải chịu vài ngày như vậy.
Hắn chú ý ghi nhớ biện pháp giữ ấm, những kiêng kị trong ngày này. Nha đầu kia không trông mong được gì rồi. Ngay đến cả bản thân cũng lo không xong, thật là…
Gọi cửa nhà họ Cố, hắn trao nàng cho cha Cố, lại nghiêm nghị dặn dò. Cha Cố cũng luống cuống một lúc, rồi cũng xúc động. Hắn nghĩ hai người giống nhau, đều có cảm nhận “nhà có con gái lớn.”
Nhìn khuôn mặt hơi trắng bệch, còn có vài sợi tóc mai mướt mồ hôi, hắn có hơi đau lòng. Thực ra, nữ nhân còn khổ hơn nam nhân. Nam nhân nơi sa trường đổ máu đánh trận. Nữ nhân không làm gì tháng nào cũng đổ máu, lại còn đau bụng đến vậy, thật đáng thương.
Nếu Cố Nguyên Hàm biết suy nghĩ của hắn, chắc chắn cảm động hết nổi mất. Nào ai so sánh con gái đổ máu với việc đổ máu đánh giặc của đàn ông như thế hả trời?
Thiên Thiên: Hự, bạn là bạn nói trước, chuyện chủ yếu chính thức bắt đầu là vào đại học. Mấy cái cấp dưới này chỉ là gió thổi mây bay. Chuyện vụn vặt ở cấp hai cấp ba cứ như mây bay đi. Làm 2 chương nữa là thi đại học nhá. Như thế truyện mới coi như chính thức bắt đầu. Cảm ơn mn đã đọc.