Một tuần sau đó, chúng tôi thi cấp 3.
Tôi cố gắng ngồi ôn luyện lại bài tập. Cũng không lo lắm. Tiếng anh của tôi đã đạt cấp 5. Tôi còn học thêm tiếng Nhật và tiếng Đức. Trong tương lai, biết nhiều ngôn ngữ luôn có lợi. Nhất là… Tôi thực sự mong đến sự kiện đó…
“Tập trung vào.” Nam Cung Tiêu gõ đầu tôi
Tôi tức giận quay đi không thèm để ý nó nữa. Chúng tôi giận nhau 1 tuần rồi. Nói chính xác là tôi dỗi nó. Lần đầu tiên trong cả hai kiếp bị nhục nhã như vậy, tôi không có quên đâu.
***
Kì thi cấp ba diễn ra trong vòng hai ngày. Ngày hè nắng như đổ lửa, tôi được ba đưa đến trường thi. Ba tôi về vài ngày trước, tôi lập tức xách đồ về nhà. Ông nội Nam Cung còn tiếc rẻ nói tôi vô tâm. Tôi cũng kệ. Ai bảo ông già rồi còn ham vui.
Ngày thứ nhất diễn ra rất tốt. Tôi làm bài còn dư 10 phút kiểm tra. Sau đó nộp bài. Mọi người ùa ra như ong vỡ tổ. Tiếng khóc, tiếng cười. Những đứa trẻ thừa nhiệt huyết, chưa biết khống chế cảm xúc, sẽ cười khi chúng vui, sẽ khóc khi chúng buồn. Như vậy thật tốt. Không giống với ai kia.
“Uống nước đi.”
Tôi nhìn chai nước, lại nhìn Nam Cung Tiêu. Khuôn mặt nó vẫn biểu cảm như vậy. Thật khiến cho người ta chán ghét. Nhưng mà, vẫn là không ghét được.
“Làm bài ổn chứ?”
“Đương nhiên! Cậu nghĩ tôi là ai? Cố Nguyên Hàm tôi chưa từng xuống hạng.”
Nó chỉ cười. Sao bây giờ tôi thấy ghét cái nụ cười của nó quá.
Ngày thứ hai cũng suôn sẻ. Tôi cắm đầu vào làm toán một cách thoải mái. Vậy là thi xong, còn chờ kết quả.
Thời gian nghỉ hè, tôi quyết định đi bơi. Nam Cung Tiêu vừa nghe nói tôi muốn đi bơi thì giận tái mặt, nhất quyết bắt tôi ở nhà. Tên này thật là, bảo thủ cố chấp. Còn nhớ năm đó lần đầu tiên đi tập bơi mà hắn mặt đỏ muốn nhỏ máu. Mấy bộ hai mảnh gì gì đó bị hắn phỉ nhổ thậm tệ làm tôi thấy buồn cười. Nhưng mà, khi tôi mặc bộ hai mảnh như thế thì không cười nổi nữa. Hắn trực tiếp bọc tôi lại dùng sức kéo về nhà. Năm đó tôi 6 tuổi.
Nam Cung Tiêu a, cậu ta là con vịt cạn.
Nhớ kiếp trước, dù gì tôi cũng là cao thủ dưới nước. Vậy mà kiếp này mặc đồ bơi cũng bị cấm. Tôi qui kết đây là chứng sợ nước do suýt chết đuối của nó. Thở dài. Làm sao tôi có thể quên nó suýt chết đuối cơ chứ.
Không bơi cũng được, lại học nhảy và bóng rổ. Chúng tôi trực tiếp đến la liếm sân bóng của trường cấp 3. Nam Cung Tiêu rất không vui khi tôi chơi với mấy nam sinh kia. Hắc hắc, muốn làm mặt than sao? Muốn phá đám tôi sao? Còn mơ!
***
Tôi dẫn bóng, truyền cho Nam Cung Tiêu. Hôm nay đội bóng không có buổi tập. Chỉ có hai đứa chúng tôi trên sân và tiếng đập bóng đều đều. Nó đi bóng, giơ tay ném. Một đường cong gợi cảm, ba điểm. Thực sự vừa rồi nó nhìn đẹp trai ngây người.
“Nhìn gì vậy?” nó quay lại mỉm cười
“Nhìn cậu.” Tôi bật thốt lên
“Có cái gì sao?” nó sờ má
“Không, nhìn cậu vừa rồi trông rất đẹp trai.” Tôi thật thà đáp
“Hài lòng sao?” nó nhếch mép
“Hài lòng.” Rất rất hài lòng. Nam Cung Tiêu nhà tôi bây giờ nhìn hơn đứt thiếu niên 15 16 tuổi. Chiều cao, trí thông minh, thể lực. Tôi cực kì tự hào về mình
“Tốt”
Tôi không hiểu nó nói tốt cái gì. Nhưng mà vẫn thấy vui vẻ. Thì ra, quá trình nuôi dưỡng một đứa trẻ lớn lên lại thú vị như vậy.
***
Tôi giơ tấm phiếu báo vào lớp cho Nam Cung Tiêu, cười hắc hắc. Vẫn đứng đầu. Còn có điện thoại nói muốn tôi thay mặt học sinh mới phát biểu toàn trường. Tôi vui vẻ khoe với Nam Cung Tiêu. Nó trực tiếp đưa giấy báo của nó cho tôi.
Không thể nào. Lão tam vạn năm cũng đạt điểm tuyệt đối giống tôi. Bức điện báo mời phát biểu cũng giống hệt. Tôi ủ rũ. Vậy mà cứ tưởng….
“Tôi không nhận lời mời nữa. Thật là…” Tôi phụng phịu “Thì ra cậu cũng đứng nhất nha.”
“50 học sinh đứng đầu sẽ cùng lớp.” Nó mím môi
“À…” Tức là chỉ cần cùng lớp, nó không ngại lên đầu giống tôi.
Tên nhóc này càng ngày càng không đáng yêu.
***
Ngày nhận lớp, tôi phát hiện bạn nhỏ Quân Hàm cũng cùng lớp với chúng tôi. Tôi kích động vẫy vẫy tay. Trông cậu ta thay đổi cũng nhiều quá. Cao hơn này, mặt cũng bớt non nớt hơn này, dáng dấp cũng mười phần trở nên rắn rỏi hơn. Cậu ta cũng đỗ hạng hai thì phải.
Giáo viên chủ nhiệm là một người phụ nữ xinh đẹp. Đương nhiên, quan niệm xinh đẹp của tôi chính là thân hình kia muốn lồi có lồi, muốn lõm có lõm. 27 tuổi, độc thân, quyến rũ. Tôi cũng chỉ mong ước có thân hình như thế.
Lớp mới toàn nhân vật ngọa hổ tàng long. Bởi vì đồng hạng nhất không chỉ 2 người mà là bốn. Con số này lần đầu tiên trong lịch sử trường có thì phải. Hai người còn lại là một đôi nam nữ. Nam tên Phương Đình, con thế gia, công tử thoải mái tự tin yêu bóng rổ. Nữ tên Mạn Thanh La, người ở vùng khác chuyển đến, mới tới, chưa rõ tư liệu. Lần này, tôi ngồi cạnh Thanh La còn Nam Cung Tiêu được xếp cạnh vị Phương Đình kia. Bạn học Quân Hàm ngồi sau tôi một bàn.
Cuộc sống cấp ba của tôi chính thức bắt đầu.
Bước đầu tiên chính là đợt tập huấn quân sự. Giáo viên quân sự rất trẻ, rất đẹp trai. Đáng tiếc, lại là người quen. Chính là người trong quân khu nhỏ của nhà Nam Cung, cũng chính là chú ruột tiểu công chúa nhà họ Lâm kia – Lâm Hoắc.
Tôi rất bi thảm. Bị nhận định là kẻ thù chung của nhà họ Lâm, tôi thực sự không thể vui vẻ được. Ông chú này vùi dập một cách nghiêm trọng mầm hoa của đất nước là tôi đây. Nâng Nam Cung Tiêu lên tiêu điểm, còn luôn miệng gọi cháu rể, khiến mọi người trong lớp đều ngộ ra một điều “thì ra là thế.” Bản thân tôi bị coi là “Người thứ ba” xen vào giữa cậu ta và công chúa họ Lâm. Tôi giận.
“Cậu sao không?” Mạn Thanh La đưa cho tôi chai nước “Ông thầy ấy có địch ý với cậu.”
“Còn sao nữa…” Tôi thở phì phò, nhăn răng ra “ông ấy coi tớ là tình địch của cháu gái. Con bà nó, quản nhiều làm gì. La La, tớ yêu cậu chết mất.”
Tôi uống một hơi hết nửa chai nước, oán giận nhìn Nam Cung Tiêu đang đứng làm mẫu bên kia. Bản thân khi không bị chịu phạt khiến tôi cực kì ấm ức. Nhưng mà, người mới, ai cũng không đứng về phía tôi. Chỉ có Thanh La và Quân Hàm còn giúp đỡ. Tôi phỉ nhổ vạn lần ông Lâm này.
“Thực ra cậu ấy cũng là muốn giúp cậu thôi.” Thanh La đẩy gọng kính “Cậu không nhận ra sao, ông ấy chỉ bắt lỗi cậu khi Nam Cung Tiêu quay sang giúp đỡ cậu, dù là việc nhỏ nhất”
Tôi xúc động. Sau nửa tháng tập huấn, tại sao cô ấy có thể quan sát và chỉ ra điểm mấu chốt như thế. Đúng là mỗi lần Nam Cung Tiêu quay sang, người bị bắt lỗi là tôi. Biết vậy, tôi càng oán hận. Tôi nghi ngờ ông thầy này yêu Nam Cung Tiêu chứ không phải cháu gái ông ta.
“Được rồi, đứng lên đi.” Mạn Thanh La kéo tay tôi “Lát nữa ổng lại nói đấy.”
Thật may mắn, thời gian tập huấn cũng chỉ có thời hạn. Mặc dù muốn dìm chết tôi, nhưng may mắn trong trường không chỉ mình ông thầy Lâm này dạy quân sự. Ánh sáng cuối cùng cũng quay lại, tôi rốt cục thoát rồi.
Thật may, nhờ ông nội Nam Cung… Tuy ông ấy có hơi dở hơi chút, nhưng những chuyện như vậy phiền ông ấy cũng thật là… Vì vậy tôi quyết định mời cơm hai ông cháu. Coi như trả nợ ân tình.
Tuổi thanh xuân, hãy cứ cháy lên đi…
***
Cuối cùng Nam Cung Tiêu cũng có bạn.
Tôi thực sự xúc động đến rớt nước mắt.
Bạn nhỏ Phương Đình, mình hâm mộ bạn chết mất… Phương Đình công tử, một kẻ khôn ngoan, biết cách ăn nói, hòa đồng, cuối cùng cũng kéo được Nam Cung Tiêu – một kẻ mặt than, ít nói, xa cách thế giới lớp học vào cuộc sống cấp 3.
Vốn dĩ, tôi còn lo lắng xa tôi, cậu ta không có nổi bạn cơ. Bây giờ thì nhóm chơi của tôi có năm người. Nam Cung Tiêu lạnh lùng ít nói, Phương Đình hào hoa phong nhã, Quân Hàm lịch thiệp hòa đồng, Mạn Thanh La sâu sắc bí ẩn. Còn tôi – nữ hoàng thị phi Cố Nguyên Hàm.
Được rồi, tôi cũng không thích cái tên này đâu. Nhưng quanh tôi quả nhiên lắm thị phi. Trước hết là vụ với giáo viên họ Lâm kia. Trước khi tìm hiểu kĩ lưỡng, tôi chính là được phong danh hiệu trâu già gặm cỏ non, còn là bó cỏ xanh mơn mởn Nam Cung Tiêu – một trong ba hotboy của lớp. Sau khi kết thúc tập luyện, dần dần mọi người cũng quên đi thì đùng cái tôi được tỏ tình. Không sai, lần này còn lớn hơn lần trước. Đàn anh lớp 12, đội trưởng đội bóng rổ tỏ tình. Lần đầu tiên trong đời tôi được con trai tỏ tình, đắm chìm trong hạnh phúc đến quên cả từ chối anh ta. Thế là, Nam Cung Tiêu xuất trận, trực tiếp khiêu khích đàn anh lớp 12.
“Muốn quen với cô ấy, phải qua ải tôi đã. Tôi muốn xem anh có tư cách không.”
“Dựa vào đâu tôi phải làm vậy?” Anh ta ngạc nhiên “Cậu là gì của cô ấy?”
“Dựa vào việc chúng tôi đã ở bên nhau hơn 7 năm trời. Ăn chung, uống chung, ngủ chung một nhà.” Nó bình tĩnh nói “Thế được không?”
Nam Cung Tiêu, cậu thật không phúc hậu.
Hiện trường tỏ tình càng oanh động khi mọi người hò hét nói thi đấu bóng rổ. Tôi càng choáng rồi. Này này, tôi mới là nữ chính mà…
Khỏi phải nói, đàn anh năm cuối đấu với đàn em năm đầu gây chấn động thế nào. Đấu 3 – 3, Nam Cung Tiêu, Phương Đình, Quân Hàm một đội. Bên kia ba đàn anh trong đội tuyển một đội. Tôi đứng ngoài mà nơm nớp lo lắng. Nếu thua thì sao? Chẳng lẽ tôi phải đồng ý với người ta à? Cái tên ngu ngốc này.
Đương nhiên Nam Cung Tiêu sẽ không thua. Không nói đến nó là một tay ném ba điểm cừ khôi, bên cạnh đó công tử Phương Đình cũng không phải tay mơ, Quân Hàm chơi cũng rất khá. Mấy đàn anh bên kia thực không sơ múi được gì.
Kết quả chung cuộc, 30 – 28. Nam Cung Tiêu một trận thành danh. Nó trở thành hotboy được hoan nghênh nhất trong trường. Còn tôi, hoa hoa lệ lệ được treo lên đầu sóng ngọn gió. Bản án cũ được lật lại. Mọi chuyện tạm kết khi tất cả được mời lên phòng hiệu trưởng uống nước chè.
“Tôi biết các em đều là những học sinh ưu tú. Nhưng các em có nghĩ kĩ đến tương lai của mình? Vì một nữ sinh mà oanh động cả trường. Còn em nữa, thật lắm thị phi. Không phải đầu năm em vướng mắc với thầy Lâm sao?... bla blo bla…”
Đoạn sau tự phiên dịch ra là, tôi chính là hồng nhan họa thủy. Mấy người phải thu liễm tính tình. Vì đều là học sinh ưu tú, ông chỉ nhắc nhở thôi.
Tôi thở phào.
Trên đường về, tôi lèo nhèo với Nam Cung Tiêu, tại sao nó có thể nói mối quan hệ chúng tôi như vậy. Nếu nó thua thì sao. Nam Cung Tiêu nghe đến nhàm tai.
“Sẽ không thua.” Nó nói
Tôi không nghe nó nói gì sau đó, chỉ nhớ nó đã nắm lấy tay tôi thật chặt, còn đôi mắt nhìn tôi, lóe lên chút kiên định.
Đương nhiên tôi biết Nam Cung Tiêu sẽ không thua rồi….