Đối mặt với ba con chó dữ, Quế Anh thật sự không biết làm sao, một giọt nước mắt đã rơi xuống trước ánh mắt hoảng hốt của Hoàng.
“Mày đừng khóc, để từ từ tao tìm cách!”
Hoàng cẩn thận mò lại gần, bị mấy con chó quay ngoắt sang nhìn làm cậu cũng sợ chết khiếp, nhưng mà nghĩ tới tờ tiền trong túi thì lại cắn răng nhích đến gần thêm chút nữa.
Nói sao nhỉ? Nhận tiền của ba mẹ con bạn rồi thì phải bảo vệ nó tới nơi tới chốn mới không thấy áy náy.
Tuy rằng mấy con chó bên cạnh vẫn cứ sủa ầm ĩ, nhưng chúng không tiến tới mà đứng cách Quế Anh hai bước chân và khoe bộ răng hàm chắc khỏe của mình ra.
Hoàng dùng cục đá trên tay ném tới chỗ tụi nó, trời xui quỷ khiến thế nào lại dọa được cả ba con chạy lui về sau mấy bước.
Thấy khoảng cách giữa Quế Anh và lũ chó đã được kéo giãn ra, cậu gào lên:
“Chạy lẹ! Chạy lẹ đi má nội!”
Đến tận lúc ấy, Quế Anh vẫn còn ngơ ngơ đứng tại chỗ.
Hoàng xông tới túm cổ tay con bạn béo núc ních của mình rồi kéo đi, ai biết được thể trọng khác biệt, thanh niên suýt chút nữa bật ngược về sau.
Thân thể cô nàng vẫn trân trân ra đấy không di chuyển!
May mắn là lúc ấy, Quế Anh tìm lại được cảm giác trên người và nắm quần chạy theo Hoàng, chứ không thì đừng nói là thoát được, có khi Hoàng phải nằm lại luôn mất.
Phía sau vẫn không ngừng truyền ra tiếng gâu gâu gâu.
Quế Anh quay đầu nhìn và hoảng hồn kêu:
“Tụi nó rượt theo kìa!”
Không biết từ lúc nào mà Hoàng đã ở cách cô mấy mét phía trước, nhiệt tình cổ vũ:
“Tao thấy rồi! Mày nhanh cái chân lên!”
Quế Anh trợn trắng mắt, thằng quỷ này chạy nhanh dữ vậy trời? Thần kinh vận động tốt đến mức làm người ta bất ngờ.
Cô nín thở gồng mình đuổi theo, Hoàng ở bên cạnh nhặt đá lên ném mấy con chó.
Hai đứa chạy được một khoảng thì Quế Anh lảo đảo dừng lại, gục ngã bên lề đường, đầu tóc rũ rượi.
Hoàng thấy mấy con chó dữ không đuổi nữa thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng ai biết mới quay sang đã thấy bạn mình đổ gục dưới đất, cậu tiến tới lay lay cô và hỏi:
“Mày sao vậy?”
“T-Tao mệt...” Quế Anh cứ ngỡ mình sắp chết, lồng ngực vô cùng đau, cô thở phì phì ngồi một chỗ không động đậy nổi.
Trên đường có mấy chiếc xe máy lướt ngang qua, ai cũng đưa mắt nhìn và chỉ trỏ về hành động nửa nằm nửa ngồi bên lề đường của cô nàng.
Hoàng không quan tâm đến họ, chỉ nói:
“Mày nghỉ tí đi.“
Hai đứa ngồi cùng nhau một lúc, Quế Anh mới thở đều lại được.
Cô chưa từng cảm thấy chạy nhảy lại khó khăn đến thế này, run lẩy bẩy nói với Hoàng:
“Chỗ đó có chó dữ sao mày không nói tao biết sớm?”
“Mày sống ở đây mười mấy năm chẳng lẽ không biết à?”
“...” Quế Anh cạn lời rồi, cô biết thế quái nào được?
Sau khi bình tĩnh lại, cô phát hiện hóa ra boy độc mồm cũng có nghĩa khí lắm, không bỏ bạn khi hoạn nạn.
Cô nói:
“Cảm ơn mày.”
“Tao có tinh thần làm việc nghiêm túc thôi.
Nếu mày trả thêm tiền, tao có thể cõng mày chạy mấy vòng.
À, nhưng với điều kiện mày giảm cân đi đã, cỡ này thì đè chết tao.”
Quế Anh đang cảm động mà bị thằng hàng xóm nói mấy câu chọc tức, không thể không liếc nó.
Cô mở chai nước treo trên người ra uống một ngụm rồi bò dậy.
Thấy chỗ này không an toàn, Hoàng nói:
“Tới sân vận động đi, ở đó có đường chạy tám trăm mét, buổi tối ít người thì đi bộ cũng được.”
Bây giờ Quế Anh cũng không biết nên đi đâu, vì vậy nghe lời thằng bạn và tìm hướng khác đi về phía sân vận động để xem thử.
Đến rồi mới biết nơi này tụ tập rất nhiều học sinh, có mấy nhóm nhỏ ngồi một góc đàn hát, có người dắt chó đi dạo quanh quanh sân cỏ, đó là sân dành riêng cho việc đá bóng.
Nhộn nhịp, rộn ràng, rất có sức sống.
Từ bên ngoài đi cào mới thấy, sân bóng và đường chạy bao quanh sân đều được xây dựng cao hơn mặt đất, Quế Anh hì hục trèo lên hơn mười bậc thang mới có chỗ để tập thể dục.
Hoàng đưa cô nàng đến đây xem như đã bước đầu hoàn thành nhiệm vụ, cậu nói:
“Vậy giờ mày đi bộ đi, tao ngồi đây chờ.”
Khoảng sân trước mặt vô cùng rộng, do đó cậu chỉ cần tìm bừa một chỗ tránh đường chạy của người khác và ngồi bấm điện thoại là được.
Quế Anh ừ một tiếng và bắt đầu quá trình vận động giảm mỡ của bản thân, đường chạy hình vòng tròn dưới chân được lót một lớp vật liệu không cứng cũng không quá mềm, rất dễ chịu.
Nếu một vòng là trám trăm mét, vậy đi bộ năm vòng rồi về chắc cũng ổn.
Nghĩ thì nghĩ thế, nhưng lý thuyết và thực hành bao giờ cũng trái ngược nhau.
Quế Anh đi được nửa vòng đã phải dừng để nghỉ một chút, vị trí hiện tại của cô nhìn về phía thằng Hoàng thì gần như không thấy được mặt cậu ta nữa, cách cả một nửa sân bóng mà!
Đang thở phì phì, bên tai Quế Anh đột nhiên có giọng nói của một tên con trai vang lên:
“Ê Phát, kia là con tỏ tình với mày đúng không?”
Quế Anh dùng hai tay chống lên đùi, đang gập người nên phải ngẩng đầu mới thấy được đối phương.
Ba tên con trai ăn mặc thời thượng đi cùng nhau, vừa chỉ trỏ cô vừa nói chuyện, vô cùng bất lịch sự.
Cô đưa tay rút một cái khăn tay trong túi quần ra lau mồ hôi trên trán và cằm, định mặc kệ chúng nhưng lại bị chặn đường.
“Giảm cân hả con lợn?”
Câu hỏi khiến người khác vô cùng khó chịu bật ra từ miệng của cái tên trông dễ nhìn nhất trong nhóm, khiến cho Quế Anh thấy khinh thường.
Mặt mũi thì sáng sủa mà lại nói chuyện như cái quần q*è!
Cô bước sang bên cạnh tìm lối đi, lưng lại bị chúng nó vỗ bành bạch hai cái và nói:
“Hồi xưa mày thấy tao là thích lắm mà, còn viết thư tình cho tao nữa, sao nay làm lơ tao vậy?”
Thư tình? Ai cơ? Quế Anh bực bội phủi phủi lưng áo rồi lui về sau mấy bước, trắng mắt liếc cái tên vừa nói chuyện.
Nhớ tới câu nói đầu tiên của chúng nó, cô mới nhận ra có lẽ Tú - chủ nhân thân thể này từng tỏ tình với tên đối diện, và cậu ta tên Phát?
Không phải phát tài, phát lộc gì đâu, mà là phát điên.
Cô hỏi:
“Có gì muốn nói à? Không thì biến hộ.”
Thái độ của cô làm ba thiếu niên đều đơ ra, sau đó cả bọn cười cợt đẩy đẩy nhau.
“Ê nó giận rồi kìa.”
“Tại thằng Phát hết đó.”
Phát nghe đến tên mình thì trề môi:
“Sợ quá đi mất!”
“Xàm xí!” Quế Anh nói, giơ ngón giữa vô mặt tụi nó rồi đi thẳng.
Cái động tác này còn làm cho mặt của ba tên ở đó càng đần thối hơn.
Phát cắn chặt răng nhìn theo bóng lưng cao lớn của cô, đột nhiên xông tới, nhưng giữa chừng cô bất ngờ quay đầu lại làm cậu ta giật mình thắng gấp.
Hoàng ở bên kia vừa mới tắt điện thoại ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Quế Anh đang đối mặt với sự trêu chọc của ba nam sinh.
Cậu đoán chúng đang trêu bạn mình, bởi vì cứ thấy chúng giơ giơ tay dọa đánh người ta.
Đứng bật dậy, Hoàng dùng hết tốc lực phi thẳng đến đó.
Thể lực của cậu tốt, dáng người cao, chẳng mấy chốc đã băng ngang qua sân bóng và tiếp cận họ.
Chỉ nghe giọng Quế Anh đanh thép:
“Tụi mày bị điên à?”
“Mày từng tỏ tình với tao đấy, hay bị từ chối nên giận rồi hả?” Phát nói.
“Từng, thì là chuyện của quá khứ rồi.
Bớt giỡn mặt.”
Quế Anh nhíu mày, cô kéo bình nước ra sau lưng, đã chuẩn bị sẵn tinh thần đánh nhau với chúng nó.
Cô đang rất cáu kỉnh đây, người ta như thế này mà kêu là con lợn béo? Phải gọi là mũm mĩm mới đúng! Thái độ của tụi này cần phải được dạy dỗ đàng hoàng, cỡ mà đánh không lại, cô có thể dùng răng cắn!
Cách cô nói chuyện cứ như là tát vào mặt Phát, hắn tức tối:
“Ơ hay, nay giỏi nhỉ? Định giảm cân thành gái đẹp rồi trả thù tao hay gì?”
“Mày nghĩ gì trong đầu vậy? Tao giảm cân vì tao thích thôi!”
Đang lúc không khí giữa hai bên căng thẳng, Hoàng chen vào giữa và nói:
“Mày đi bộ nửa ngày mới được chút xíu vậy? Ì à ì ạch quá, đi lẹ còn về!”
Quế Anh liếc mắt nhìn boy độc mồm, biết nó có ý tốt nên không tiếp tục gây sự với đám nhóc choai choai kia nữa.
Nhưng mà mới quay người đi, Phát lại không biết điều hô:
“Cố lên nhé, ốm xuống rồi tao sẽ suy nghĩ tới chuyện yêu mày, ha ha! Đừng có nhập viện như lần trước đấy!”
Sức chịu đựng của con người có giới hạn, Phát mấy lần trêu vào Quế Anh, cô nhịn không được nữa rồi, hai nắm tay siết chặt lại.
Hoàng nhạy cảm phát hiện ra cô muốn liều chết với chúng, vội đưa hai tay ôm cổ cô rồi kéo về:
“Đi đâu?”
“Tao phải đập chết m* tụi nó!”
“Đừng nóng, tới giảm cân chứ đâu phải tới đánh nhau, về thôi về thôi.”
Gây sự chỉ khiến bản thân chịu thiệt, Hoàng khuyên can rồi vừa lôi vừa kéo cô đi về phía trước.
Đám thằng Phát ở đằng sau vẫn không ngừng buông lời sỉ nhục.
“Ôi thế đổi mục tiêu sang thằng khác rồi à?”
“Ai bị nó nhắm trúng là xui tám đời.” Phát cười mỉa.
“Chắc nó nghĩ giảm cân rồi là sẽ đẹp lắm.”
Quế Anh càng nghe càng thấy chối tai, máu nóng dồn lên tận não.
Nếu không phải Hoàng quyết liệt giữ chặt cô, thì cô sẽ xông qua cho tụi kia mấy đấm rồi sống mái với tụi nó!.