Kế Hoạch Làm Người Qua Đường Của Nữ Phụ Vô Cảm

“Bộp bộp. Xin mọi người chú ý, nhân vật chính của buổi tiệc hôm nay có lời muốn nói.” Một MC đi lên đài cao, cầm lấy micro vỗ vỗ hai cái nói, hướng ánh mắt mọi người lên trên lầu nhìn, sau đó nhanh chân chạy xuống đài.

Trên lầu, Tiểu Tuyết tay cầm micro, chậm rãi trong ánh nhìn của quan khách đi xuống dưới, miệng nhỏ ngâm nga lời hát:

“Tạm biệt anh nhé!

Chắc em phải ra đi

Bởi vì em biết trái tim anh đã đổi thay

Chẳng còn yêu em, chẳng muốn em bên cạnh anh như lúc đầu

Một người mới thay em mang đến cho anh bao vui buồn.”

Thanh Loan theo sát ngay sau đó cũng cầm micro hát tiếp:

“Và lần sau cuối

Em khóc cho người em yêu

Và cơn đau ấy

Đã giúp em mạnh mẽ hơn

Để rồi em biết

Thế giới em không còn anh em vẫn cười

Và tập sống không anh

Em bước đi trên đường mai sau.”

Sau cùng là Bảo Bảo, cô nhẹ nhàng từ phía sau phân biệt tiểu Tuyết và Thanh Loan mỗi người một tay, không tiếng động tiếp thêm dũng khí cho họ.

Cả hai quay ra sau thì thấy cô mỉm cười dịu dàng nhìn họ, hai mắt ươn ướt, cố nén những giọt lệ sắp tràn mi, cả hai đồng thời đưa micro lên môi cô, cô không né tránh mà hát tiếp những lời cuối của bài hát:

“Rồi em sẽ nhớ anh lắm

Anh có biết không hỡi người?

Nằm ôm ký ức quá khứ

Em khóc trong chiều mưa rơi

Thật lòng em nhớ rất nhớ, ánh mắt, đôi môi thuở nào

Giấu bao nỗi buồn

Em quên anh trong từng cơn đau!”

««Quên anh trong từng cơn đau»»

Bài hát thật buồn, thật thê lương kết hợp với ba giọng ca mượt mà, trong trẻo của các cô đã thu đi không biết bao nhiêu giọt lệ của khách quan nơi đây.

Mấy lão ngoan đồng cũng vụng trộm đưa tay sát lệ, ông Từ và ông Mạc nghĩ thầm:

'Cuối cùng các con cũng quyết định rồi sao?'


Tiểu Tuyết và Thanh Loan nhờ dũng khí từ cô, hít một hơi thật sâu, bước lên đài, cả hai cầm micro, Tiểu Tuyết từng chữ từng chữ một nói:

“Như các vị quan khách ở đây đã biết! Hôm nay là sinh nhật của hai chúng tôi, bữa tiệc này được tổ chức vì lý do đó, và hơn hết hôm nay chúng tôi cũng có một chuyện cần thông báo đến toàn bộ quý vị.”

Nói rồi nhìn Thanh Loan, gật đầu một cái, Thanh Loan hiểu ý gật gật đầu tiếp lời bạn:

“Mọi người đều biết, tôi và Hoàng thiếu gia có hôn ước từ thuở nhỏ, và tất nhiên trong tương lai khi chúng tôi trưởng thành sẽ thực hiện hôn ước này!” Hơi ngập ngừng, cô nhìn về phía Hoàng gia gia và bên cạnh ông Hoàng Diệp, hắn cứ ngỡ là cô muốn đính chính chuyện này, muốn hẳn cùng Mị nhi của hắn phải vạch rõ giới hạn nên hừ lạnh một tiếng, quay sang nhìn Vũ Mị nhi đầy thâm tình, chỉ là đâu đó trong tim len lỏi một chút ngọt ngào cùng đắc ý mà hắn nào hay biết.

Trái tim Thanh Loan đau xót, thì ra là vậy. Với anh ta, tình cảm của mình bất quá là một trò cười không đáng bận tâm, dù có cố gắng thế nào cũng không bằng vài giọt nước mắt và lời nói dối của cô ta.

Vậy mình còn sợ cái gì nữa? Anh ta sẽ đau lòng? Buồn cười, anh ta sợ là mừng muốn chết ý chứ. Suy nghĩ thông suốt, cả người cô tỏa ra ánh sáng nhạt nhòa của sự tự tin, vui vẻ.

Cô cảm thấy mình rất tốt, không có anh ta thì còn khối người khác yêu cô, việc quái gì phải vì một căn thảo nho nhỏ mà bỏ cả rừng xanh?

Không có anh ta cô vẫn sống tốt, cả cô, Tiểu Tuyết và Bảo Bảo, cô tin chắc như vậy.

Vũ Mị nhi vì lời hứa của Lâm Hào, cô ả vẫn sống chết không chịu về, tựa như con ve chó ký sinh trong bữa tiệc này, nhất quyết không đi.

Vũ Thiên Anh sợ cô ả lại làm mất mặt Vũ gia nên cũng phải ở lại, anh có cảm giác có chuyện gì đó sắp xảy ra, nội tâm lo lắng bất an, bàn tay siết chặt chiếc hộp tím trong tay, bên tai quanh quẩn lời nói của Bảo Bảo:

'Mọi thứ khi mở ra ông ta sẽ hiểu. À, có một phần là của anh đấy!'

Của anh? Cái gì là của anh chứ? Vũ Thiên Anh mờ mịt, đúng lúc này giọng nói của Thanh Loan cắt đứt mọi suy nghĩ của anh:

“Nhưng thực đáng buồn, có lẽ tôi không có phúc phận làm Hoàng phu nhân rồi.

Từ ba năm trước, Hoàng thiếu gia đã đề nghị hủy hôn với tôi. Anh ta đã yêu một cô gái khác, mặc dù tôi cũng có tình cảm với anh ta nhưng tôi tuyệt đối sẽ không vì một người không yêu mình mà vũ nhục gia tộc.

Ba năm trước chúng tôi đã hủy hôn rồi, chỉ là chưa có dịp công bố thôi.

Vì vậy, Hoàng thiếu gia, hôm nay trước mặt quan khách đầy đủ ở đây, tôi tuyên bố: hôn ước của Từ Thanh Loan và Hoàng Diệp chính thức hủy bỏ.

Chúc anh hạnh phúc bên người anh yêu.”

Cô nói một tràng rồi nhìn và đi về phía Vũ Mị nhi, cô ả giật mình, nước mắt trong hốc mắt đảo quanh đang chuẩn bị rơi xuống thì cô đã đứng trước mặt cô ả, cô cầm tay ả đặt vào tay Hoàng Diệp nói:

“Hãy chăm sóc anh ta thật tốt nhé. Khi nào đám cưới nhớ gửi thiệp mời đến tôi, tôi nhất định sẽ đến!”

Tách.

Giọt nước mắt cá sấu của Vũ Mị nhi không kịp thu hồi lăn dài trên má, Thanh Loan thấy thế nhếch môi cười nói:

“Đừng cảm động thế chứ, chỉ là một lời chúc mừng thôi mà. Nếu là giọt lệ vui mừng thì nó vẫn còn hơi sớm đấy.”Nói rồi từ trên cổ mình tháo xuống một chiếc vòng cổ có khắc hình Phượng hoàng giương cánh, đặt vào tay Hoàng Diệp, còn thả xuống một tấm hình Vũ Mị nhi và Hoàng Diệp đang ôm hôn thắm thiết, nói một câu rồi tiêu sái rời đi:

“Hãy tự tay đeo vật đính ước cho người con gái anh yêu đi! Và đừng hối hận nhé, trên đời này không có thuốc hối hận đâu.”

Tiểu Tuyết vừa thấy Thanh Loan dứt lời, hít sâu một hơi, nói:

“Vâng, tôi cũng giống như Thanh Loan, tôi và Lâm Hào cũng có hôn ước, anh ta không đề nghị hủy hôn với tôi như Hoàng thiếu gia nhưng giữa chúng tôi đã không còn lại chút tình cảm gì cả, như mọi người đã thấy thì hôm nay trước mặt các vị, anh ta đã...”

Rò rò....Rò...

Tiểu Tuyết đang nói hăng say thì bị một âm thanh khác cắt đứt, cô quay đầu lại thì kinh ngạc mở to mắt.

Mọi người còn chưa lấy lại tinh thần thì trên đài, phía sau Tiểu Tuyết, một cái ti vi cỡ lớn được đưa lên cao, vốn, cái ti vi này là dùng để chiếu hình của Tiểu Tuyết và Thanh Loan, mà nó đã được tắt từ lúc hai cô hát rồi.


Không hiểu sao giờ lại được đưa lên, ti vi chiếu là hình ảnh của Vũ Mị nhi còn có Lâm Hào đang ôm cùng một chỗ, hai lưỡi quấn quít không rời, quần áo từng chiếc từng chiếc rơi xuống dưới.

Huýt.

Không biết là ai huýt sáo một tiếng, nghị luận nháy mắt bùng nổ:

“Trời ơi! Kia không phải là người con gái mà Hoàng thiếu gia đang yêu sao?”

“Tên gì nhỉ? A, Vũ Mị nhi!”

“Không phải nói cô ta yêu Hoàng thiếu gia sao? Hồi nãy tôi rõ ràng thấy tấm hình hai người họ hôn nhau đó.”

“Còn có vụ này? Anh thấy hồi nào?”

“Lúc Từ tiểu thư trả tín vật a! Oa, nhìn kìa!”

Nam thanh niên đang nói chợt la toáng lên, mọi người theo tiếng anh ta nhìn lại, oa, lại bùng nổ.

Trong ti vi, chiếc váy trắng chảy xuống, nửa che nửa đậy cũng không che hết bộ ngực sân bay của Vũ Mị nhi, cô ta thẹn thùng cầm bàn tay Lâm Hào đặt lên ngực mình, giọng thỏ thẻ:

“Hào, anh cảm nhận được sao? Trái tim này...đang vì anh mà loạn nhịp a!”

Mặt Lâm Hào đỏ ửng, mắt đỏ rực, tối tăm vô cùng, xoa xoa cao nguyên bằng phẳng đó rồi vồ tới đè Vũ Mị nhi ra.

Chíu!

Màn hình chợt tối, một chú thỏ trắng kéo một tấm bảng nhỏ màu hồng đậm với dòng chữ trắng:

' thay đổi hình ảnh không có lợi cho trẻ nhỏ và vì đề phòng bệnh mụn lẹo mắt, chúng tôi quyết định dùng hình ảnh có tính chất minh họa lên thay thế.'

Chú thỏ đi mất, trên màn hình đột ngột xuất hiện hình ảnh một thiếu niên đang chơi bóng rổ, và thiếu niên đó chính là Lâm Hào phiên bản Chibi.

Lâm Hào không ngừng chuyển động bóng xung quanh rổ bóng, vô cùng điêu luyện, mồ hôi anh nhễ nhại, đôi mắt đỏ ngầu, cuối cùng một cú bật cao và....”Vào! Vào rồi!”

Một giọng nói già nua vang lên không hợp hoàn cảnh là mấy, mọi người quay sang chỉ thấy năm vị trưởng bối vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt sáng quắc nhìn ti vi, trong đó vị Từ lão nào đó cả người run run, cả khuôn mặt, hai tai thậm chí là cổ cũng đỏ bừng, như là kiềm nén một thứ gì đó nhưng lại cố làm ra vẻ trang nghiêm trông rất buồn cười.

Suýt nữa thì quên, Từ lão gia chủ rất thích các môn thể thao, chắc hồi nãy quên mất trường hợp đây mà.

Khỏi nói cũng biết vừa rồi giọng nói là ai! Rất muốn cười nhưng không dám, mọi người nghẹn đỏ bừng cả mặt.

“Cha! Mới vào rổ có một trái mà đã mệt lữ thế này rồi sao? Thể lực yếu quá đấy.”

Một giọng nam trong trẻo vang lên, mọi người nhìn màn hình thấy Lâm Hào phiên bản Chibi đang ôm rổ bóng thở hổn hển, rốt cuộc không nhịn nỗi nữa, cười như điên.

Chíu.

Màn ảnh lại thay đổi, lần này Vũ Mị nhi nằm trong ngực Lâm Hào, từng ngón tay ngọc vẽ vòng quanh ngực hắn, giọng nói còn mang dư âm của cuộc hoan ái vừa rồi, quyến rũ mị hoặc vô cùng:

“Hào, em và anh....còn hôn sự của anh với Mạc tiểu thư thì sao? Em sợ.....”

Lâm Hào bắt lấy ngón tay Vũ Mị nhi, hôn nhẹ lên đó một cái, ám ách nói:

“Sợ gì, cô ta chả là gì cả! Nếu em muốn anh sẽ hủy hôn ngay bây giờ. Sau đó tuyên bố em mới là vị hôn thê của anh với toàn giới quý tộc.”


“Đừng, như vậy tàn nhẫn quá. Hay là.....Nghe nói năm sau Mạc tiểu thư và Từ tiểu thư sẽ tổ chức sinh nhật cùng nhau. Dù sao cũng là chuyện vui, có lẽ cô ấy sẽ không quá tức giận....đến lúc đó... Ân....Hào....”

“Ừm, em quá thiện lương rồi. Được, đều theo ý em, giờ anh đói rồi.....”

“Ân....Hào......”

Lần này chúng quan khách im bặt, không ai dám cười đùa gì nữa, này....này không phải là đánh Mạc gia một cái tát sao?

Mặt Vũ Thiên Anh xanh mét, ' cô ta nghĩ mình là ai? Muốn như thế nào mới thỏa mãn đây?'

Mặt Vũ Mị nhi lúc xanh lúc trắng, cuối cùng đỏ ửng lên khi thấy mọi người 'hâm mộ' nhìn.

Ai da, là ai lại tốt bụng vậy chứ, nhưng kỳ quá đi, làm cơ thể người ta lộ ra trước mặt nhiều người như thế. Giờ mọi người ai cũng biết mình có body đẹp, người cũng tốt, lỡ như....lỡ như....họ đạp nát cửa Vũ gia vào cầu thân thì khổ a!

Lâm Hào trắng bệch mặt, chết tiệt, tại sao chuyện mình với Mị nhi lại bị....không lẽ....

Tiểu Tuyết trợn tròn mắt, hy vọng cuối cùng cũng biến mất, cô thất thần nhìn màn hình, lại nhìn vẻ mặt hắc khí của Lâm Hào, vô lực hỏi:

“Trên đó là anh thật sao?”

Lâm Hào mặt xanh mét nhìn màn hình, nghe câu hỏi của cô thì tức giận rống một câu:

“Chính cô là người đã làm ra nó mà còn hỏi tôi à? Đồ đê tiện, trơ tráo, vô liêm sỉ,...”

Bốp.Một cái tát trời giáng không chút lưu tình tát vào mặt anh ta, Lâm Hào trợn mắt nhìn chằm chằm người vừa tát mình, Bảo Bảo chút không sợ hãi, mắt hàm sương băng gằn giọng:

“Đê tiện? Trơ tráo? Này không phải là người con gái anh yêu- tiểu thư Vũ Mị nhi mới phải sao? Ba lần bảy lượt tìm cách câu dẫn vị hôn phu của người khác, thậm chí giường cũng lên rồi, còn bày đặt tỏ ra thanh cao, uất ức lên án chúng tôi?

Tôi tự hỏi các vị gia gia đã dạy dỗ các người rất tốt mà cái nhân cách này là sao vậy? Đúng là cha mẹ sanh con trời sanh tánh mà!

Vô liêm sỉ? Tôi thấy cái danh từ này rất phù hợp với hai người đấy. Một người bản thân đã mang trong người hôn ước, có vị hôn thê vậy mà còn dám một chân đạp hai thuyền!

Nếu không thích thì ngay từ đầu nên hối hôn đi! Đừng để đến khi bị vạch trần mới quay ra cắn người.”

“Cô!... Hôm nay tôi.....” Lâm Hào nghiến răng nghiến lợi, chỉ tay run run, đang định nói gì thì bị Bảo Bảo cắt ngang.

“Tiểu Tuyết!”

“Ừm! Như các vị quan khách ở đây đã thấy, hôm nay tôi chưa làm gì nhưng vị tiểu thư Vũ Mị nhi đây đã tới gây sự với tôi. Người xưa có câu đánh chó phải nhìn mặt chủ.

Tôi nể mặt Vũ gia tạm không chấp nhặt với cô ta, xem như tiếng chó sủa bên tai, vậy mà Lâm thiếu gia lại vô duyên vô cớ tới chỉ trích tôi, nay lại còn sỉ nhục tôi.

Trên màn hình chiếu gì mọi người cũng thấy rồi đấy, tuy đây không phải là tôi làm nhưng dù là ai tôi cũng rất cám ơn vì đã giúp tôi nhìn rõ hơn bộ mặt thật của anh ta. Mặc dù điều này không quá tốt với Mạc gia chúng tôi nhưng chung quy biết sớm còn đỡ hơn bị đâm sau lưng.

Đây là một điều không thể chấp nhận được. Tôi là Mạc gia nhân, sỉ nhục tôi cũng là sỉ nhục gia tộc tôi. Đã như vậy, tôi không còn bất kỳ lý do gì để duy trì hôn sự này nữa.

Hôn sự của Mạc Tiểu Tuyết và Lâm Hào chính thức hủy bỏ.”

Nói rồi cũng tháo ra vòng cổ long phụng trả lại cho Lâm Hào, không hề lưu luyến đi rồi.

Mọi người hôm nay đi từ kinh ngạc này đến kinh ngạc khác đã rất sốc rồi, cứ tưởng tràng này trò khôi hài thế là xong, ai ngờ....

“Còn tôi nữa chứ!”

Giọng nữ thanh lãnh vang lên phá tan không gian ồn ào, mọi người theo tiếng nói quay sang chỉ thấy nữ thần trong lòng họ - Daffodils duy thế độc tôn đang đi tới trước mặt Lê Tuấn Phong.

“Trời, chớ không phải là Daffodils yêu Lê thiếu đấy chứ?”

“Hay là lại hủy hôn giống Mạc tiểu thư và Từ tiểu thư?”

“Không phải đâu! Nghe nói vị hôn thê của Lê thiếu gia là Vũ gia Vũ Thiên Bảo tiểu thư mà!”

“Nghe nói, vị tiểu thư này có xích mích gì đó với Vũ Mị nhi nên đã mất tích từ ba năm trước rồi!”

“Không phải chứ! Chỉ là xích mích một chút thôi mà, vậy mà mất tích sao? Chớ không phải là....”


Mọi người nhìn Vũ Mị nhi ánh mắt không giống với ban đầu, lại thêm hai scandal vừa rồi với hai vị thiếu gia và vụ này.....Vừa đến trước mặt Lê Tuấn Phong cô liền mỉm cười nhìn Lê gia gia nói:

“Đã lâu không gặp, người vẫn khỏe chứ, Lê gia gia?”

Nụ cười ấm áp, đôi phượng mâu trong suốt, lại mị hoặc, gương mặt tinh xảo tựa sủng nhi của Thượng đế vô tình để quên chốn trần gian.

Giọng ca tuyệt vời, tư thế tao nhã, cử chỉ cao quý, mùi hương thanh lãnh hòa quyện với mùi sữa non ngọt ngào làm người ta toàn thân thư giãn, an bình này....

Tất cả những thứ này, có đôi chút giống hai bóng hình nào đó....ai đó...có một người phụ nữ nào đó.....người đã cho ông một gia đình thứ hai, người mang trong người trái tim thiện lương luôn muốn mang đến hạnh phúc cho mọi người.

“Cụ ơi, cụ làm sao vậy? Cháu đưa cụ về nhà nhé!”

Và một cô bé với nụ cười ngọt ngào, xinh đẹp tựa tinh linh với giọng ca tuyệt vời, vẫn thường cười tươi gọi ông:

“Tịnh gia gia!”

“Bảo Bảo! Là con sao?” Thương lão thanh âm cất lên, đánh thức vẫn còn đang đoán mò đoán non mọi người.

“Tịnh gia gia! Là con, người vẫn khỏe chứ!”

“Con quỷ nhỏ của ta, tinh linh đáng yêu của ta, lại đây với ta nào! Để ta ôm con một cái.”

“Vâng!”

Tựa như thuở nhỏ, cô sà vào lòng ông, cái mũi đỏ lên, sụt sịt nói:

“Con rất nhớ người!”

“Ta cũng vậy! Cả con và Hồng nhi, giá như con bé ở đây với ta thì hay biết mấy!” Ông cảm khái, chợt thấy thân hình bé nhỏ trong lòng mình cứng ngắc một chút, khó hiểu nhìn cô rời đi vòng tay ông.

“Tịnh gia gia, lần này con đến đây không chỉ vì sinh nhật của Tiểu Tuyết, Thanh Loan và thăm mọi người. Con về một phần là vì mẹ.”

Cô đỏ ửng đôi mắt nói, cố gắng không để lệ tuôn rơi, từ trong lòng lấy ra một sợi dây chuyền tinh xảo có hình hồng đỏ, đưa cho ông nói:

“Mẹ nói bà không thể giữ sợi dây này thay ông nữa rồi, vì vậy nhờ con trả lại cho người và người còn nói: thật xin lỗi, Tịnh gia gia.”

Tiếp nhận sợi dây chuyền, vuốt ve nó, Tịnh gia gia chạm vào một chỗ có màu đen bám lên, thanh âm run run hỏi:

“Đây là máu của con bé sao? Nó đi lâu chưa? “

“Dạ, hai năm trước. “

Bảo Bảo giọng nghẹn hẳn đi, một đôi tay rắn chắc từ phía sau ôm lấy cô, giọng nói trầm thấp như tiếng violon truyền vào tai mọi người trong sảnh tiệc:

“Trước lúc đi, dì nói rất hạnh phúc vì đã được gặp và giúp đỡ mọi người. Ngoại trừ Bảo Bảo, dì không còn hối tiếc gì cả.”

Tịnh gia gia ngước lên đôi mắt đã nhòe vì thời gian và năm tháng của mình, cụ rơi lệ nói:

“Con bé ngốc đó, lúc nào cũng vậy. Luôn làm người ta đau lòng. Haiz, rốt cuộc nó lại về với ta a! Bảo Bảo, con chắc không chỉ là muốn trả nó cho ta đâu nhỉ?”

“Vâng, hôn ước của con và Lê thiếu gia cũng đến lúc phải công bố rồi nhỉ?” Bảo Bảo mỉm cười nhìn ông, đưa trả ông chiếc nhẫn Lê gia chủ mẫu.

“Ân!” Tịnh gia gia gật đầu, nắm chặt chiếc nhẫn rồi đứng dậy, trước mặt quan khách tuyên bố:

“Nhân đây, tôi cũng xin công bố, hôn ước của Vũ Thiên Bảo và Lê Tuấn Phong chính thức hủy bỏ. Tiệc cũng trễ rồi, chúng tôi cảm thấy mọi người cũng đã mệt, chúng ta giải tán thôi.”

Dứt lời, dẫn đầu rời khỏi đây, mọi người thấy vậy cũng lục tục ra về, buổi tiệc nháy mắt trở nên vắng vẻ hẳn, chỉ còn lại vài nhân vật chính.

“Khoan đi đã! Tôi có chuyện muốn hỏi!”

Đang lúc Bảo Bảo nhóm định rời đi thì một giọng nói chặn đứt đường đi của họ, Bảo Bảo quay đầu lại, thấy người lên tiếng, khóe môi tràn ra nụ cười đầy châm chọc, cũng đứng lại nhìn người tới.

Cầu cmt nha.

Thời kỳ ngược nam đã đến rồi, mọi người có mong chờ không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận