Thanh Giang Ninh cảm thấy cái chân dưới gầm bàn càng ngày càng quá đáng.
Cậu bấu lấy đầu gối hắn một cái, nhưng lại không hề có lực sát thương nào, giống như mèo con đánh người, nhìn thì mạnh bạo nhưng lực chẳng có bao nhiêu.
Vương Ngạn cảm thấy lòng như bị người ta khều khều vào, thực ngứa.
Cảm giác như giác quan của hắn nhạy bén hơn thường lệ, nhìn vào cậu lại có không biết bao nhiêu suy nghĩ lệch lạc tràn ra mà không khống chế được.
A a a a !!!!
Không thấy giáo viên trên bảng à tren bạn trai kia !!!!
Thanh Giang Ninh cuối cùng cũng được yên tĩnh học tập, cậu tập trung rất giỏi, chỉ cẩn không gian xung quanh yên lặng, cậu sẽ có thể chìm vào biển trí thức mà quên luôn giờ giấc.
Vương Ngạn một chốc lại một chốc cọ xát vào đùi cậu, nhưng mà ngườ nói thì chẳng quan tâm, chỉ chăm chú nhìn lên bảng.
Thầy giáo với một cái trán sân bay bóng bẩy mà lại khiến cậu chú ý đến mức quên luôn bạn trai à ?
Vương Ngạn nắm lấy đầu gối cậu, xoa nhẹ một cái.
Thanh Giang Ninh giật mình, cậu vội nắm chặt tay hắn, xoay đầu nhìn cái gương mặt đẹp trai nhưng cử chỉ lại chẳng đẹp trai chút nào của Vương Ngạn.
Trong mắt thiếu điều muốn viết lên mấy chữ “muốn chết hả !??” Vậy.
Alpha tựa hồ không thấy sự chống cự trong mắt cậu, hắn vẫn bình tĩnh cọ xát tay mình vào đùi cậu, còn bóp bóp.
Nhưng thật chất cũng chẳng bóp được gì.
Thanh Giang Ninh rất gầy, chân thon thả, không có mỡ thừa, hắn bóp bây giờ thậm chí là nắm được cả đùi cậu vào trong tay.
“Đừng.....” Cậu trừng hắn một cái, giọng vang lên siêu trầm.
“Tại sao ? Đang vui mà” Hắn đáp không một chút chột dạ.
Vui cái con khỉ !!!!
“Cậu vui thôi, tôi thì không” Cậu đáp lại, tiếp tục múa bút thành văn.
Mắt Vương Ngạn trầm xuống, tựa hồ trong cơ thể đang có triệu tế bào chạy nhay thành một chữ “không vui” siêu bự, tiếc là Thanh Giang Ninh không thấy được.
Hắn không chấp nhận được việc cậu khôg để ý đến hắn.
Bàn tay kia đã rút ra khỏi đùi cậu, Thanh Giang Ninh thở phào, nếu mà vuốt nữa thì sẽ lên luôn mất.
Nhưng chưa để cậu thở hết một hơi, khớp xương trắng nõn đã phủ lấy bụng dưới của cậu, từ đó là vẽ thẳng xuống một đường.
Vương Ngạn nhẹ nhàng bóp chỗ đó một cái.
Thanh Giang Ninh run lên, cậu đẩy tay hắn ra ngoài, cả cơ thể căng cứng, nhìn thầy giáo đang thao thao bất tuyệt trên bảng bông đấy lên cảm giác thực chột dạ.
Thầy giáo vẫn đang giảng bài, thỉnh thoảng để ý đến ánh mắt cậu, còn cười cười, gật đầu hai cái, hình như thầy rất vui.
Mà ở dưới này, người làm thầy rất vui ấy lại đang chơi trò con bò với bạn cùng bàn.
Thanh Giang Ninh liếc Vương Ngạn một cái.
Vương Ngạn nhìn vào đôi mắt cậu, rồi lại nhìn vành tai cậu đã đỏ Hồng như máu, thật sự hận không thể đè cậu lên bục giảng trước mặt thầy giáo mà hôn.
“Như vậy thì cậu vui mà, nhỉ ?” Hắn chậm rãi nói.
“Tôi không vui, anh bạn trai ơi, để cho em học có được không hả ?”
Xưng hô mày với hắn như điểm trí mạng, cả cơ thể như ngâm trong hủ mật.
Thế là hắn rút tay lại, không chọc cậu nữa.
“Vậy học xong lại tiếp tục” Hắn nói.
Thanh Giang Ninh véo mạnh vào cánh tay đang để trên bàn của hắn như trừng phạt.
“Giang Ninh Ninh.....”
La Thanh Miên gọi cậu từ sau lưng.
Bàn tay trắng nõn của cô sắp đụng vào vai cậu thì đột nhiên bị một bàn tay to lớn hơn chặn lại.
Đến khi Thanh Giang Ninh quay đầu lại thì mọi thứ đã trở về như cũ, chỉ có bàn tay đang lơ lửng trên không của cô.
La Thanh Miên hơi hốt hoảng, đôi mắt di về cái gáy của Vương Ngạn, người học sinh của Đảng đang cầm sách đọc đặc biệt chăm chú kia.
La Thanh Miên: “......”
Vừa nảy là tay của Vương Ngạn chặn cô lại thì phải.
“Có chuyện gì sao ?” Cậu hỏi, mắt tự động lọc qua những cho tiếc không bình thường của cô.
Thanh Miên hoàn hồn lập tức lấy vở lên cho cậu xem một bài toán, cô hỏi đáp nám và cách giải thích của mình đó đúng không.
Thanh Giang Ninh xem một chút rồi gật đầu.
“Làm rất tốt” Câui bình luận.
Còn sợ mình chưa đủ chân thành nên nở nụ cười luôn
La Thanh Miên vui vẻ gật đầu nhưng bỗng dưng hơi lạnh sộc lên sống lưng không hề báo trước.
Ánh mắt Vương Ngạn ghim vào nụ cười của cậu không rời.
Tâm bực bội vừa được ngâm trong hủ mật lập tức bị lấy lên không chút thương tiếc.
Áp bức alpha tỏa ra hướng về phía omega La Thanh Miên, cô dĩ nhiên không chịu nỗi nên thấy lạnh lẽo cực kỳ, như có như không mùi ngô còn đảo Quanh cô một lần, rồi tự nhiên bay đi.
Giống như khinh thường.