... Có ý gì.
Cởi quần áo? Quay lưng lại?
Chúc Gia Hội bị lời nói đột ngột của Giang Liễm làm giật mình: "Hả?"
Giang Liễm cúi đầu mở lọ kem dưỡng thể trong tay mình ra thờ ơ nói: "Không phải lần trước cô muốn tôi giúp cô thoa kem dưỡng thể sao."
Chúc Gia Hội: "..."
Anh trai à, chuyện này đã qua bao lâu rồi, phản ứng của anh chậm quá rồi đấy.
Chúc Gia Hội đang muốn nói gì đó thì người đã bị Giang Liễm xoay qua như con gà con, sau đó áo khoác trên người bị kéo xuống.
Chúc Gia Hội không biết người này bị cái gì kích thích nhưng vẫn phối hợp vén tóc của mình sang một bên im lặng cúi đầu.
Rất nhanh sau đó kem dưỡng lành lạnh từ bàn tay anh thoa lên lưng cô. Sự động chạm bất ngờ khiến cho Chúc Gia Hội giống như bị điện giật thân thể co rụt lại một cách kì lạ.
Chúc Gia Hội cũng không biết tại sao mình lại cảm thấy kì lạ như vậy, cô nuốt nước bọt nhỏ giọng nói: "Anh quét sơn sao, nhẹ nhàng một chút không được à."
Đây là lần đầu tiên Giang Liễm thoa kem dưỡng thế cho con gái.
Anh ngẩn ra chỉ đành điều chỉnh lại lực bàn tay chậm rãi thoa lên bờ lưng mềm mại mịn màng của cô cho đến khi toàn bộ kem đều thấm vào da.
Từ lưng đến vai mỗi một tấc da thịt đều liên kết với nhau.
Trong quá trình chậm rãi đầy giày vò mê hoặc này, dây áo trên vai phải của Chúc Gia Hội đột nhiên rơi xuống lộ ra một mảng lớn da thịt. Trong không khí có mùi thơm nhè nhẹ nhiệt độ chậm rãi tăng lên, bàn tay Giang Liễm bất giác trở nên nóng bỏng.
Động tác của anh dừng lại như đang kìm nén điều gì đó.
Chúc Gia Hội thấy anh dừng lại cho là anh đã thoa xong vội vàng kéo áo khoác lên: "Được rồi, bên dưới tôi tự thoa được rồi."
Giang Liễm cúi đầu đặt kem dưỡng thể sang một bên: "Về sau mỗi ngày tôi sẽ đến."
Chúc Gia Hội: "..."
Giang Liễm nói xong liền đi ra ngoài, anh đi vài bước lại đột nhiên dừng lại quay đầu lại nói: "Nhiệm vụ của vệ sĩ là bảo vệ cô, những việc khác nên có giới hạn."
Chúc Gia Hội: "..."
Người đàn ông này phát điên cái gì thế sao cô chẳng hiểu anh đang nói cái gì.
Thế nào? Mấy năm nay muốn vệ sĩ chạy đi mua đồ giúp mình cũng không được sao.
Quy củ nhà họ Giang nhiều thật đấy.
Ngày thứ hai khi Chúc Gia Hội ngủ dậy, Mạnh Xuyên đã đứng đợi dưới nhà. Anh ta đã thay một bộ vest giống hệt của Đại Sơn, cuối cùng nhìn vào trông anh ta cũng giống với hình ảnh của một vệ sĩ như trước.
"Tối qua ngủ thế nào có quen không." Chúc Gia Hội hỏi anh ta.
Mạnh Xuyên đứng thẳng tắp: "Quen."
Anh ta lại im lặng không nói gì. Vệ sĩ của Giang Liễm tên Đại Sơn kéo anh ta nói chuyện cả đêm khiến anh ta cảm thấy rất phiền.
"Anh quen là được." Chúc Gia Hội cảm thấy có chút nhàm chán vừa ăn sáng vừa nhìn căn phòng trống rỗng rồi thở dài: "Hôm nay làm gì được đây."
Mạnh Xuyên: "Cô chủ muốn đi đâu."
Chúc Gia Hội đỡ cổ nhìn thời tiết tốt đẹp bên ngoài cửa đột nhiên nghĩ tới cuộc điện thoại hôm qua Đỗ Chi Hạo gọi tới lập tức gọi lại cho cậu ấy: "Em họ, hôm qua cậu nói muốn đưa tôi đi chơi, có cái gì hay ho không?"
Sáng hôm qua Giang Liễm đã dặn Đỗ Chi Hạo nếu như Chúc Gia Hội cảm thấy chán thì phải làm tốt nhiệm vụ của một người chủ nhà là đưa cô đi chơi.
Nên Đỗ Chi Hạo cực kì nhiệt tình nói: "Chỉ cần một câu nói của chị dâu thôi, chị muốn đi đâu để em sắp xếp!"
Mặc dù bây giờ cô không cần lo lắng ra ngoài sẽ bị người của Chúc Mãnh bắt trở về Canada. Nhưng dù sao Chúc Gia Hội cũng là người nổi tiếng xuất thân từ chương trình giải trí, cô muốn đi chơi vả lại muốn đi một cách khiêm tốn.
“Có gì vui không? Nơi nào vừa kích thích vừa ít người ấy?”
Mặc dù Đỗ Chi Hạo là một người rất ăn chơi nhưng tìm một lượt khắp thành phố Thượng Hải này cũng không tìm ra nơi nào mâu thuẫn như Chúc Gia Hội nhắc tới.
Nhưng những điều này sao có thể làm khó được Đỗ Chi Hạo: “Để em tìm cho. Tối nay em sẽ sắp xếp cho chị dâu trải nghiệm văn hóa hộp đêm của Thượng Hải, đảm bảo vừa ít người vừa kích thích mà còn vui.”
Từ lâu Chúc Gia Hội đã được nghe đến sự phồn hoa náo nhiệt, nổi tiếng sôi động về đêm của Thượng Hải. Đã đến Thượng Hải lâu vậy rồi mà cô vẫn chưa đến nơi như quán bar để chơi.
Chúc Gia Hội bị Đỗ Chi Hạo gợi lên sự tò mò nên lập tức đồng ý, hai người hẹn bảy giờ gặp nhau ở quán bar nào đó.
Mạnh Xuyên không yên tâm: “Cậu chủ Đỗ này không đáng tin lắm, chúng ta thật sự phải đi sao.”
“Sợ cái gì.” Chúc Gia Hội không để ý: “Tôi đi chơi còn sợ cậu ấy bán tôi chắc.”
Mạnh Xuyên chỉ là vệ sĩ, Chúc Gia Hội nói như vậy rồi thì anh ta cũng chỉ có thể đi theo.
Sáu giờ năm mươi phút chập tối, hai người hẹn gặp ở cửa quán bar.
Bình thường thì những quán bar như này phải từ tám đến chín giờ tối mới bắt đầu mở cửa. Nhưng Đỗ Chi Hạo nói vì muốn Chúc Gia Hội có trải nghiệm tốt đẹp và thực hiện mục tiêu “ít người” vì vậy cậu ta đã bao cả quán bar nên bảy giờ đã có thể đến chơi.
Trước khi bước vào quán bar Chúc Gia Hội rất háo hức về văn hóa hộp đêm của Thượng Hải.
Sau khi bước vào quán bar...
“Rầm” một tiếng đột nhiên hai quả pháo hoa bắn về phía đỉnh đầu của Chúc Gia Hội. Mạnh Xuyên lập tức phòng bị nhìn bốn phía xung quanh lại nhìn thấy Đỗ Chi Hạo vui vẻ đứng một bên: “Hoan nghênh chị dâu!”
Chúc Gia Hội: Abcxyz
Mạnh Xuyên: “...”
… Không nhất thiết phải như vậy chứ.
Mặc dù sự tiếp đón này có chút trẻ con nhưng cũng gọi là có tâm, Chúc Gia Hội lễ phép cảm ơn: “Cảm ơn em trai, em trai có lòng rồi.”
Đỗ Chi Hạo xoa đầu cười: “Nên làm, nên làm.”
Quán bar yên tĩnh, sân khấu thì trống không không có một ai cả.
Chúc Gia Hội hỏi: “Chỉ có vài người chúng ta thôi sao?”
“Sao có thể như vậy.” Đỗ Chi Hạo thần bí nói: “Hôm nay em đã mời cả một đội ngũ đến góp vui với chị.”
Nghe giọng điệu này của Đỗ Chi Hạo, Chúc Gia Hội dường như hiểu ra gì đó hiểu ý cười: “Thằng nhóc này được đó.”
Nói xong cô tìm một chỗ trống ngồi xuống nói với Đỗ Chi Hạo: “Mau bắt đầu đi.”
“Được thôi!” Đỗ Chi Hạo gọi người lấy cho Chúc Gia Hội một ly nước trái cây sau đó vỗ tay.
Ánh đèn trong phòng vụt tắt, ánh đèn trên sân khấu sáng lên.
Chúc Gia Hội lập tức nhìn chằm chằm lên sân khấu trong lòng mong chờ một lát nữa sẽ xuất hiện một người mẫu nam quyến rũ nhảy múa hoặc là một người đàn ông trình diễn cơ bắp cuồn cuộn gì đó nhưng vài giây sau...
“Tùng tùng tùng...”
Tiếng trống và chiêng vang lên, một nữ diễn viên dùng màu nước vẽ trên mặt, trên người mặc trang phục hí kịch, đầu đội mũ phượng cài hoa chậm rãi đi ra.
Chúc Gia Hội phun nước trái cây trong miệng ra.
?
Văn hóa hộp đêm của Thượng Hải cao cấp vậy sao.
Chúc Gia Hội chết lặng nhìn diễn viên trên sân khấu: “Em họ, cái gì đây.”
Đỗ Chi Hạo nhiệt tình giới thiệu: “Chị dâu à, đây là văn hóa Côn Khúc truyền thống ở Thượng Hải chúng ta, rất là hay đó.”
Chúc Gia Hội: “...”
Bên tai cô đã vang lên giọng hát của diễn viên, tiếng hát nhẹ nhàng êm ái dễ nghe, dáng người uyển chuyển, thật lòng mà nói quả thực rất thú vị.
Nhưng Chúc Gia Hội đến quán bar, là quán bar đó!
Chúc Gia Hội bất lực: “Bình thường cậu cũng nghe cái này ở quán bar sao?”
“Đương nhiên là không rồi.” Đỗ Chi Hạo im lặng có hơi bất lực, “Chủ yếu là em cũng không dám thật sự đưa chị đến đó chơi, anh của em mà biết sẽ giết chết em.”
Hay lắm! Chúc Gia Hội chỉ có thể nói một câu này.
Cô nhìn diễn viên đang biểu diễn trên sân khấu, nuốt cục tức vào lòng một hồi lâu cũng không nói gì.
Đợi Côn Khúc hát xong lại có một người kể chuyện gì đó bước lên sân khấu, sau đó là kịch độc thoại còn có hài kịch tất cả đều là những tiết mục văn hóa truyền thống.
Chúc Gia Hội ngồi bên dưới không còn gì luyến tiếc cuộc đời, thật lòng cảm thấy hài kịch gì đó kia nên để cho cô diễn chính.
Cô ngồi ở đây chính là một vở hài kịch.
Tám rưỡi tối, sau khi được văn hóa soi sáng nửa tiếng Đỗ Chi Hạo cười hì hì nói với Chúc Gia Hội: “Chị dâu, xe của anh em đang đợi ở bên ngoài rồi, đến đón chị về nhà đó.”
Chúc Gia Hội: “...”
Ông chủ đích thân đến đón vợ chưa cưới về nhà, Mạnh Xuyên chỉ có thể rời đi trước.
Chúc Gia Hội được Đỗ Chi Hạo đưa ra sau đó lên xe của Giang Liễm.
Cửa xe đóng lại, xe chậm rãi rời khỏi quán bar.
Thấy Chúc Gia Hội không nói gì nhìn ra ngoài cửa sổ, Giang Liễm hỏi: “Sao, không vui à?”
Chúc Gia Hội nghe kịch cả buổi tối trong đầu đều là tiếng ong ong, cô chán nản nói: “Có anh họ như anh đón đầu, anh cảm thấy Đỗ Chi Hạo có thể đưa tôi đến chỗ nào hay ho chứ.”
Tên nhát gan này thậm chí cả rượu cũng không dám cho mình uống.
Thôi coi như tối nay đã lãng phí thời gian và cảm xúc. Nếu biết sớm là kiểu văn hóa hộp đêm như vậy thì cô thà ở nhà ngồi xem phim truyền hình cùng chị Mai còn hơn.
Giang Liễm thờ ơ nói: “Tôi không hạn chế nó đưa cô đi chơi cái gì.”
Chúc Gia Hội cảm thấy người này nói như không vậy chẳng có tác dụng gì hừ một tiếng: “Nói thì hay lắm.”
Giang Liễm dừng lại một chút: “Vậy cô muốn chơi cái gì.”
Chúc Gia Hội nhắc lại yêu cầu của mình với Đỗ Chi Hạo cho anh nghe lần nữa: “Tôi muốn đến một nơi hay ho kích thích nhưng phải có ít người để chơi.”
Giang Liễm mỉm cười: “Ý của cô là tối nay Tiểu Hạo sắp xếp chơi không đủ kích thích?”
Chúc Gia Hội: “Chán muốn chết.”
Giang Liễm cúi đầu, dường như đang suy nghĩ ở Thượng Hải có nơi nào phù hợp với yêu cầu của Chúc Gia Hội hay không.
Một lúc sau anh nói với lái xe: “Đi đến đường Nam Hoa, thuận tiện gọi điện thoại cho ông Trương bảo bọn họ qua đó trực.”
“Vâng.”
Xe bắt đầu khởi hành rời khỏi quán bar.
Vốn dĩ Chúc Gia Hội chỉ nói bừa thôi cô chưa từng nghĩ tới Giang Liễm lại thật sự giống như đã có sắp xếp. Cô đã nghe kinh kịch đến nhức cả đầu đột nhiên lấy lại tinh thần ngồi thẳng dậy dùng ngón tay chọc Giang Liễm: “Đưa tôi đi đâu vậy?”
Giang Liễm liếc cô: “Đến nơi hay ho, ít người, kích thích.”
“...”
Cũng bí mật thật đấy.
Chúc Gia Hội mím môi, trong lòng bắt đầu mong chờ lần thứ hai, chỉ là xe càng đi càng xa thành phố. Khi cảnh đêm hoa lệ dần dần biến mất Chúc Gia Hội đột nhiên cảm thấy có phải mình đã quá tin tưởng Giang Liễm rồi hay không.
Một đứa em họ ăn chơi sắp xếp thành như vậy. Người lạnh lùng còn không có tình cảm như anh có lẽ cũng chẳng đến được chỗ nào hay ho.
Đêm khuya xe dần chạy đến một nơi ở ngoại ô, Giang Liễm lại nói để ông Trương nào đó đến trực.
Chúc Gia Hội thì thầm trong lòng, thôi chẳng hy vọng gì vào hai anh em nhà này. Đỗ Chi Hạo ít nhất còn cho mình xem kịch, Giang Liễm sao có cảm giác giống như muốn bắt cóc mình vậy.
“Rốt cuộc là đi đâu.” Chúc Gia Hội không ngồi nổi nữa.
Giang Liễm nhìn ra ngoài cửa sổ: “Sắp tới rồi.”
Xe chạy trên một con đường không rộng lắm vòng qua một ngã rẽ lại tiếp tục chạy hai ba phút sau đó rẽ vào một con đường nhỏ rồi dừng lại.
Chúc Gia Hội nhìn ra ngoài chỉ thấy tầm nhìn đã bị một bức tường cao bọc sắt chặn lại.
Giang Liễm xuống xe mở cửa cho cô: “Đi thôi.”
Chúc Gia Hội tò mò xuống xe vừa đi vừa quan sát. Khu này rất vắng vẻ bốn phía đều là bãi đất trống, sau khi đi được mười mấy mét đột nhiên xuất hiện một cánh cửa.
Ông Trương đứng canh trước cửa nhìn thấy Giang Liễm đi tới khách khí mở cửa lớn ra: “Tổng giám đốc Giang, đã chuẩn bị xong hết rồi.”
Mặc dù chưa từng nhìn thấy Chúc Gia Hội, nhưng có thể ở bên cạnh Giang Liễm còn được anh đưa đến nơi này thì cũng đủ để chứng minh địa vị của cô trong lòng Giang Liễm.
Trong lòng ông Trương đã có suy tính riêng, ông cung kính nói với Chúc Gia Hội: “Chào cô.”
Chúc Gia Hội gật đầu sau đó bước vào cùng Giang Liễm.
Khoảnh khắc khi cô ngẩng đầu lên nhìn thấy khung cảnh trước mặt, cô lập tức ngây người.
Cách một bức tường, phía sau cánh cửa lại giống như phép thuật của Doraemon biến thành một thế giới khác.
Vậy mà đây lại là một khu vui chơi.
Có lẽ hình dung một cách chính xác hơn thì đây chính là khu vui chơi hoài cổ đã có chút lâu năm.
Dù là chiếc ghế dài loang lổ, hay là màu sắc đã không còn mới của ngựa gỗ, hay những sợi dây xích có những vết rỉ sét lâu năm, nhìn thoáng qua công viên tràn ngập hơi thở của một thời đã qua.
Mặc dù cũ nhưng tất cả đồ đạc ở đây đều được giữ gìn rất sạch sẽ.
Giống như nơi vui chơi bí mật bị giấu giữa thành thị, Chúc Gia Hội ngạc nhiên sung sướng đi vào, cô đứng dưới ánh đèn điện rực rỡ có cảm giác như trở lại thời thơ ấu.
“Sao anh lại tìm ra chỗ này?”
Giang Liễm chỉ về một hướng phía xa nào đó nói, “Hồi nhỏ nhà tôi ở đó.”
Nhưng Chúc Gia Hội nhìn qua lại chỉ nhìn thấy một bãi đất trống.
Có lẽ căn nhà đã bị tháo dỡ, cô liền hỏi: “Nên đây là nơi hồi bé anh hay đến chơi sao?”
Giang Liễm ngẩn người: “Không phải.”
Đối với Giang Liễm mà nói thì chuyện này không phải một hồi ức tốt đẹp.
Khu vui chơi đã từng là nơi cực kì náo nhiệt, là nơi yêu thích nhất của rất nhiều trẻ em ở Thượng Hải.
Giang Liễm cũng vậy.
Chỉ là anh và những đứa trẻ khác không giống nhau.
Khi người ta có thể nắm nay bố mẹ đi chơi thì anh vĩnh viễn chỉ có thể đứng từ xa nhìn qua cửa sổ trong nhà.
Nhìn tiếng cười vui vẻ của người khác, nhìn tuổi thơ của mình trôi qua trong im lặng.
Đến tận khi khu vui chơi bắt đầu cũ kĩ, bị ăn mòn. Nó dần dần bị những khu vui chơi lớn hơn thay thế, cuối cùng đóng cửa lại bị bán đi một cách vô tình.
Chúc Gia Hội không nhận ra giọng điệu của Giang Liễm chất chứa cảm xúc, cô tò mò trèo lên vòng xoay ngựa gỗ hỏi: “Có thể ngồi không?”
Giang Liễm đi về phía bàn điều khiển kéo công tắc, ngựa gỗ bắt đầu chuyền động.
Chúc Gia Hội không chuẩn bị trước hai tay ôm lấy ngựa gỗ cười thành tiếng: “Ngầu quá đi, đây là con ngựa gỗ ngầu nhất tôi từng nhìn thấy!”
Giang Liễm chỉ đứng bên dưới nhìn cô như vậy.
Thiết bị vui chơi của những năm chín mươi không phong phú giống như bây giờ nhưng lại chứa đầy ý nghĩa tuổi thơ độc nhất. Năm đó Giang Liễm mua mảnh đất này nhưng không yêu cầu dỡ bỏ khu vui chơi.
Mỗi người đều có cách riêng để chữa lành tuổi thơ.
Anh không tiếp tục mở cửa với bên ngoài, mời chuyên gia đến chăm sóc và bảo trì định kỳ các thiết bị. Tác dụng duy nhất của nơi này chính là mỗi khi gặp áp lực lớn hay khó chịu ạnh đều sẽ đến đây đi dạo, nhìn ngắm xung quah.
Chỉ thế thôi.
Chúc Gia Hội là người duy nhất anh đưa đến đây.
Nhìn cô có vẻ rất thích nơi này.
Vốn dĩ Chúc Gia Hội có chút trẻ con, bây giờ khu vui chơi này giống như giúp cô càng thỏa sức chơi đùa, không cần xếp hàng, không cần đeo kính râm và khẩu trang. Mặc dù những đồ chơi này rất trẻ con nhưng cô cũng chơi rất vui vẻ.
Từ vòng xoay ngựa gỗ tới tàu hỏa nhỏ, rồi tới thuyền bán nguyệt, bây giờ cô lại đang trèo lên cầu trượt.
“Giang Liễm.” Cô ngồi trên đỉnh cầu trượt gọi tên Giang Liễm.
Giang Liễm: “Sao vậy.”
“Mặc dù chỗ này quả thực chơi rất vui, cũng không có một ai, nhưng chẳng liên quan gì đến kích thích hết.” Chúc Gia Hội chớp mắt cố ý trêu anh: “Chỗ này của anh cũng chỉ đủ hai yêu cầu của tôi.”
Giang Liễm nhìn xung quanh, không biết anh đang nghĩ tới cái gì sau đó dừng lại một chút: “Muốn kích thích sao?”
Chúc Gia Hội lập tức gật đầu: “Đương nhiên kích thích mới thú vị.”
Giang Liễm cúi đầu khóe môi hơi cong lên, sau đó lấy điện thoại ra không biết nhắn tin cho ai.
Vài giây sau.
Khu vui chơi vốn dĩ sáng trưng đột nhiên chớp mắt tối mịt.
Giơ tay ra không nhìn thấy năm ngón.
Xung quanh đều là đất trống đang chờ khai phá. Sau khi ánh đèn vụt tắt khu vui chơi hoài cổ ấm áp lập tức trở nên cực kì yên tĩnh đáng sợ.
Chúc Gia Hội: “...”
Thế mà anh cũng nghĩ ra được.
Mò mẫm trong khu vui chơi... quả thực rất kích thích.
“Hứ, tắt đèn thì sao.”
Chúc Gia Hội nuốt nước bọt không muốn tỏ ra là mình sợ, cô vươn tay ra sờ xung quanh cầu trượt ý đồ muốn trượt xuống dưới. Nhưng khi cô vươn tay ra lại sờ trúng cái gì đó mềm mềm, trong đầu cô lập tức liên tưởng đến một trăm sinh vật đáng sợ.
“Á!”
Chúc Gia Hội chân tay luống cuống trượt xuống dưới sau đó đứng dậy cố ý tỏ ra bình tĩnh gọi vào không khí, “Giang Liễm?”
“Anh chạy đi đâu rồi.”
“Mau ra đây.”
Chúc Gia Hội chột dạ gọi tên Giang Liễm. Cô đứng trong bóng tối không ngừng quay qua quay lại nhưng làm thế nào cũng không nhìn thấy bóng dáng Giang Liễm. Ngay khi cô sắp không giả vờ được nữa thì một bàn tay giữa màn đêm yên tĩnh đột nhiên vững vàng nắm lấy tay cô.
Lòng bàn tay đan vào nhau, độ ấm từ bàn tay anh lan ra.
“Còn muốn kích thích không.”