Chương 39: Năm năm.
43723549
“Cư nhiên ngay cả ngài cũng không nguyện bước lên lữ trình a…”
Charon lộ ra vẻ khổ não, một lát sau nói với Severus: “Vậy được rồi, mời tiến tới nơi này chờ ta một chút.”
Severus có chút nghi hoặc đi theo, có điều rất nhanh hắn hiểu rõ vì sao Charon lại nói từ “cũng” này. Tại phòng chờ của nhà ga Ngã Tư Vua, hắn thấy ở đó có một đống phế tích hỗn loạn… Mà người ngồi chồm hổm giữa đống phế tích đó… lại là Gellert Grindelwald.
Người đàn ông tóc vàng đang bị buộc đứng chờ ở phòng đợi, để tránh khỏi bị Charon bắt đi lên đò Minh Hà.
Thì ra Charon cũng đã nói với vị này… Đồng thời cũng bị từ chối ư?
Severus Snape mau mày đánh giá Grindelwald, một lát sau hắn mở miệng hỏi: “Hiện tại ngươi… cuối cùng cũng độc thân?”
“Nghe vấn đề giống như trước đây ta không phải độc thân ấy.” Gellert cũng nhìn thấy hắn, vì vậy cười khổ đáp, “Nếu như ngươi hỏi cái tên khốn kia biến mất hay chưa, ta có thể nói cho ngươi là đúng vậy. Merlin hình như muốn cho hai người chúng ta quay về, còn phần cái mảnh nhỏ kia chạy đi đâu hắn cũng chẳng quan tâm.”
Voldemort cuối cùng cũng biến mất… Điều này với Gellert mà nói quả thực to lớn như Phật giảng Phúc.
“Ta cũng không nghĩ từ bỏ.” Gellert Grindelwald vô cùng thành khẩn giải thích với Severus, “Có điều giờ ngươi không cần lo lắng… Ta trở lại cũng sẽ không thay đổi lịch sử, lại càng không quay lại đường thất bại xưa nữa. Trên thực tế, sống lại một lần bị tên não tàn kia xài chung thân thể vài năm… Danh lợi gì gì đó ta đã sớm phai nhạt.”
Chết đi sống lại lại trái đánh phải đá… Quá trình vô cùng vô cùng hoang đường làm hắn cũng bình thản hơn, những gì trước đây theo đuổi dường như không còn quan trọng nữa.
“Ngược lại… còn chuyện khác… càng thêm quan trọng. Lúc đó ta được sống lại cũng đã muốn đi vãn hồi, chỉ vì có tên não tàn cùng ra đoạt thân thể cho nên không tiện đi làm.” Gellert Grindelwald bỗng nhiên cười cười, trong ánh mắt lóe lên từng đợt sóng êm dịu. Rõ ràng, hắn lại nghĩ tới Albus Dumbledore, “Cho nên ta với ngươi đều muốn trở lại… Nếu thật có cách quay lại ấy.”
Severus không khó đoán Grindelwald nói cái gì…
Năm Đen tối cuối cùng trong trí nhớ, “Nhật Báo Tiên Tri” đã chỉ trích rằng hiệu trưởng Dumbledore cùng Grindelwald từng là đôi bạn thân. Mà lúc sống lại mỗi lần Grindelwald đều nói đến Dumbledore —— điều này cho thấy quan hệ của hai người cũng không chỉ đơn giản kiểu “bạn thân” như vậy.
Có điều Severus lười miệt mài truy đuổi chuyện ân oán yêu hận của hai người thế hệ trước… Hắn nghĩ Grindelwald thoát trạng thái một xác hai hồn là tốt hơn nhiều, chí ít mục tiêu của hắn biến thành Dumbledore mà không phải suốt ngày túm lấy mình nữa.
…
Đợi thêm một đoạn thời gian, Severus cùng Gellert Grindelwald hai kẻ đồng bệnh tương liên bị Merlin chọn trúng cuối cùng cũng đợi được câu trả lời của Charon.
“Hai vị,” Nhân Mã Charon vẫn duy trì lối nói chuyện trước đó, với xưng hô tôn kính quá mức, “Cảm tạ hai người đã giúp Đại Nhân Merlin làm những chuyện này… Cho nên yêu cầu của hai người, chuyện trở lại không phải không có khả năng.”
Đoàn tàu Minh Hà vĩnh viễn chỉ đi một chiều, nhưng cũng không có nghĩa nó không cho phép người trở về.
Cho dù là ai —— chỉ cần nguyện ý trả giá ——đều có thể từ nơi này trở về thế giới thực tại, cũng vì thế mà có u linh tồn tại.
Cho dù là Muggle hay phù thủy đều không có khả năng thấy những u hồn hiện thế này, trừ phi u hồn nguyện ý ký kết khế ước. Một phần u hồn ký kết với tòa thành Hogwarts hoặc các địa điểm khác, vì vậy chúng nó có thể nhìn thấy tại nơi đó. Phần đông u hồn chọn loại này, như Myrtle sống nhờ Hogwarts, Nick-suýt-mất-đầu hay Công Tước Đẫm Máu…
Một loại khế ước khác, đó là u hồn ký kết khế ước cùng một người nào đó… đương nhiên u hồn này cũng chỉ có thể được nhìn thấy bởi người được sống ký kết cùng họ.
“Là người đưa đò Minh Hà, ta phải nhắc nhở ngài rằng trở về có giá rất đắt.”
Charon giảng giải xong những cách thức trở về, sau đó nhìn hai người nhắc nhở: “Trở về cũng không có nghĩa sinh mạng kéo dài, mà là một loại… lưu luyến bình thường mà thôi. Phần lớn u hồn cũng không chọn cách này, mà là leo lên xe lửa tiếp tục hành trình của họ. Trở về sau đó không còn là người, không thể nhìn thấy, cũng không thể nói bí mật Minh Hà cho người khác… Ngài là người Đại Nhân Merlin lựa chọn, cũng muốn quay về xem sao?”
“Đương nhiên.” Severus rất bình tĩnh nói. Grindelwald bên cạnh cũng mỉm cười như không gật đầu.
Nếu không có Merlin giày vò ném tới năm 1933, phỏng chừng hắn lựa chọn leo lên xe lửa —— sống chết có giá, đều tại mệnh trời. Lúc hắn chết dưới nanh nọc của Nagini, hắn đã hoàn thành trách nhiệm của mình. Hắn thành công bảo vệ con trai của Lily, đứa bé Kẻ Được Chọn họ Potter kia. Khi còn sống hắn từng chống cự, từng phẫn nộ, cuộc sống qua đi cũng có yêu ghét, đã không còn cần đến phương thức này đó để trở về nữa.
Thế nhưng giờ đã khác… Đời này hắn sống lại hay chết đi đều do Merlin tùy hứng an bài, hoàn toàn vì cái kế hoạch chữa trị Minh Hà quỷ kia.
Hắn không thể tiếp thu số phận kỳ cục như thế.
Hắn còn có chuyện chưa xong.
Còn chưa muốn yên giấc.
“Vậy… ta hiểu rồi.”
Charon thật sâu thở dài, dẫn hai người đi tới hành lang cạnh phòng đợi. Đi về phía trước, đằng trước có một cái phòng nhỏ dài. Vị Nhân Mã đưa đò này đưa Severus cùng Grindelwald đều tự vào một gian riêng.
“Từ nơi này có thể trở về?” Severus Snape nhìn nơi này lờ mờ tối hơn hiều so với nhà ga Ngã Tư Vua, phạm vi nhìn cũng trở nên mơ hồ có chút không rõ.’Hắn không khỏi hỏi Charon, kết quả không có hồi âm.
Xung quanh dần tối sầm.
Giống như đêm tối co rút lại, cái gì cũng không thấy. Đợi đến lúc Severus thử lục lọi về phía trước, lại phát hiện trời trong sáng như mặt trời mọc sáng sớm. Hắn không mò theo tường bên, mà vô cùng dễ dàng đi ra ngoài.
Hắn lập tức phát hiện xung quanh không còn là gian phòng nhỏ hẹp kia nữa… Tia sáng dần sáng sủa hơn, hắn thấy đại sảnh cùng những bàn ghế dài quen thuộc.
Nơi này rõ ràng là đại sảnh đường Hogwarts.
—— hắn đã trở về.
Đại sảnh đường Hogwarts hôm nay phá lệ sôi nổi hào hứng.
Severus nhìn bốn phía, phát hiện mọi thứ quanh đó đều là bí đỏ cùng trang sức quỷ nhỏ. Các động vật nhỏ các Nhà đều ăn mặc kiểu cách cũng chứng minh điểm ấy, hôm nay lại là ngày Haloween, ngày lễ Bí đỏ sung sướng của Hogwarts.
Cư nhiên lại là Haloween a… Giống như vô ý thức, những chuyện đã xảy ra ngày Haloween ập tràn vào óc.
Hắn hướng tới dãy bàn dài Nhà Slytherin, hy vọng ở đây có thể nhìn thấy Tom Riddle. Nhưng vừa cất bước hắn chợt phát hiện, thân thể giống như mất trọng lượng… Bước chân không chạm đến mặt đất, đừng nói bước, chi bằng nói là bay đi.
Mà lúc hắn thổi đến, mấy học sinh Hogwarts vẫn hỉ hả như trước, giống như hắn không tồn tại.
Chờ chút, là chính xác không tồn tại.
Severus nhớ Charon từng nói, chỉ khi ký khế ước với tòa thành u hồn mới có thể nhìn thấy… Mà hiện tại hắn hoàn toàn rơi vào trạng thái “không thể nhận ra”. Hắn mang tâm tình phức tạp bay qua dãy bàn học sinh, dù giáo sư hay học sinh đều có mắt như không tròng đối với hắn.
Hiện tại Tom hẳn học năm ba?
Hắn đi lúc đứa bé này còn học năm hai… Ở Đức mấy tháng, thời gian Minh Hà có thể khác biệt, hiện tại là Haloween, sợ rằng qua đúng một năm? Hắn muốn nhìn Tom năm này có làm loạn ra chuyện gì không…
Nhưng hiện tại trên bàn Slytherin không có hình ảnh quen thuộc kia.
Hơn nữa, không chỉ như vậy… mấy học sinh kia thoạt nhìn đều rất… xa lạ a!
Chuyện này làm Severus thoáng cảnh giác, hắn khẳng định chắc chắn rằng mình chưa từng thấy mấy học sinh này. Những học sinh đồng cấp với Tom tuy rằng hắn không dám biết hết, nhưng chí ít cũng nhớ mặt họ. Mà giờ khắc này, hắn phát hiện những học sinh năm ba đang ồn ào huyên náo này… ——dường như một cái hắn cũng không nhận ra!
Thế này… chuyện gì đã xảy ra…
Một nỗi lo âu ập vào lòng hắn, cho đến khi hắn tận mắt nhìn đến thiếu niên mái tóc bạch kim kia. Abraxas Malfoy đã có huy hiệu cấp trường, tóc đã dài đến lưng. Hắn cao lớn hơn nhiều, không hề mang dáng vẻ trẻ con… Mà mấy học sinh kia cư nhiên xưng hắn là thủ tịch năm bảy.
Đường nhìn của Severus chuyển dời tới chỗ mấy học sinh đang tụ lại…
Quả nhiên, mấy học sinh đồng cấp Tom đều đã trưởng thành.
Ngay cả Eileen Prince… cô bé an tĩnh, tối tăm năm nhất kia… cũng đã lớn thành cô thiếu nữ an tĩnh năm sáu Ravenclaw.
Biến hóa bất thình lình làm Severus nói không nên lời, hắn tìm thư tín cùng báo tường để tìm thời gian, Sau vài phút, hắn không thể tin nhìn trên báo in mấy chữ… ngày 31 tháng 10 năm 1944.
Người đưa đò Minh Hà quả đã đưa hắn về, nhưng tựa hồ đã sai thời gian… Vốn hắn chỉ đi mấy tháng, mà nay… đã tròn năm năm.
Severus trầm mặc nhìn dãy bàn dài Slytherin cách đó không xa.
Những đứa bé kia đều đã trưởng thành… Năm năm trôi qua, những đứa bé cô bé đều thành chàng trai thiếu nữ. Mà trong đám người ấy, có một người lặng lẽ biến mất.
Không thấy Tom Riddle.
Chương 40: Voldemort…
Tom.Marvolo.Riddle.full.1103236
Severus không tìm được Tom Riddle ở lễ hội Haloween…
Nói không lo lắng là giả dối.
Muốn biết chuyện gì đã xảy ra…
Muốn biết đứa bé ấy vài năm này ra sao…
Hắn hơi nhíu nhíu mày, một lòng suy nghĩ làm sao có thể tìm ra cùng xác nhân trạng thái hiện giờ của Tom… Theo ký ức của hắn, hình như trong phòng hiệu trưởng có phần danh sách học sinh các Nhà…
“Hey, bạn mới à.” Một tiếng nói vang lên phía sau hắn.
Severus Snape quay đầu, kết quả nhìn thấy đứa bé u hồn màu trân châu đứng đằng sau mình. U hồn kia giống như rất hưng phấn, vô cùng vui sướng bắt chuyện mời các u hồn khác lại đây: “Ta phát hiện một bạn mới… Giống như vừa mới “trở về”!”
“Ta không phải bạn mới gì của các ngươi…” Hắn chưa kịp nói hết, đám u hồn đã vây lấy. Trong đó có kẻ hắn đã từng gặp, có kẻ chưa.
Ngây người ở Hogwarts nhiều năm như vậy, giờ Severus mới biết tòa thành nhiều u hồn như vậy!
Lũ u hồn bình thường bồi hồi quẩn quanh tòa thành, nhưng vẫn xa cách đám người một khoảng nhất định… Dù có quan hệ tốt với học sinh, cũng sẽ không tiếp cận gần như vậy. Càng không thể hô hoán bạn bè, cùng các u hồn khác hô cái gì “lại đây nhận thức đồng loại mới”…
Lần đầu tiên trong cuộc đời, Severus được cả đám u hồn nhiệt liệt thân mật vây quanh như vậy.
“Thật vui khi quen biết ngươi, đồng bạn mới.” Những u hồn này từng cái chào hỏi với hắn, “Lại đây giới thiệu chút ha… Ngươi chết lúc nào vậy?”
Tuy hiểu rõ những u hồn này sẽ không thương tổn mình, nhưng nhìn cả đám đối đãi nhiệt tình với đồng loại như thế cũng chẳng phải chuyện vui vẻ thoải mái. Cho dù là Severus, cũng không khỏi thầm nuốt vài ngụm khí mới bình phục tâm tình.
“Ayda, đừng sợ.” U hồn Bà Béo nhiệt tình đi lên, “Hoan nghênh trở về Hogwarts! Nhìn dáng này của ngươi, hẳn là từ Minh Hà trở về ha? Còn chưa ký kết khế ước với Hogwarts? Không sao, chúng ta mỗi người đều có thể dạy ngươi làm thế nào. Chỉ cần khế ước xong, ngươi có thể bán thực thể để mọi người trong Hogwarts nhìn thấy mình…”
“Ta không cần khế ước.” Severus vừa mở miệng đám u hồn xung quanh đều yên tĩnh lại, “Trên thực tế ta quay về căn bản không vì ở lại Hogwarts… Ta chỉ muốn tìm một người. Một học sinh tên là Tom Riddle, các ngươi có thấy qua không?”
Những u hồn này chẳng còn sót lại chút nhiệt tình, ngược lại tất thảy đều trầm mặc.
Chúng nó mang theo ánh mắt thương xót nhìn hắn, giống như hắn vừa nói chuyện hoang đường nào đó.
Bà Béo ho khan hai tiếng: “Ngươi nói… ngươi trở về tìm người?”
Severus không chút do dự nói: “Đúng vậy.”
Lũ u hồn kia lại trầm lặng trong chốc lát. Một lát sau, Bà Béo đại biểu mọi người nói: “Cái kia… Ngươi quả nhiên là người chết mới trở về a… Những người chết ngây người ở tòa thành lâu như chúng ta đều biết, người “trở về” tìm người căn bản đều kết thúc bi kịch.” Không đợi Severus mở miệng nói ý kiến của mình, Bà Béo nói thêm, “Giống như học sinh ngươi nói kia, chúng ta còn biết nhiều chút. Tên Tom Riddle này ta quả thực đã nghe qua, trước đây hắn là học sinh Hogwarts. Nhưng vài năm trước học sinh này cũng đã chết rồi a.”
Đáp án này khiến đại não Severus tại thời khắc này bỗng trống rỗng.
Hắn cân nhắc tình huống hoang đường tồi tệ nhất, lại không nghĩ nhận đáp án như vậy…
Tom Riddle, đã chết?
Hắn không thể cho chuyện này là sự thật để đón nhận… Dù mình mất thực thể, hắn cũng không nhìn mấy u hồn này, hấp tấp xoay người rời đi.
Giờ hắn có thể xuyên qua tường, thẳng tắp đi một đường tới chỗ có danh sách Nhà… Sau đó Severus nhìn thấy đánh dấu trên danh sách —— “Tom Riddle, nhập học năm 1938, thuần huyết hoặc hỗn huyết (không biết), năm 1942 mất tích sau sự kiện xà quái.”
Chẳng biết từ lúc nào, Bà Béo yên lặng bay tới sau lưng Severus.
“Sự kiện xà quái năm ấy rất kinh động Hogwarts, cho nên chúng ta đều nghe qua.” Bà Béo lo lắng nói.
Vị u hồn buồn não này đã sống nhờ Hogwarts rất lâu, theo bà, Severus chỉ là một trong phần nhiều những u linh không thể tiếp thu sự thật mà thôi. Bà thử khai thông người đàn ông trước mắt, có điều Severus hiển nhiên không có bao nhiêu ý thức tự giác mình là u linh…
“Sự kiện xà quái?” Severus từ trong răng nghiến ra những từ này.
“Đúng vậy, nghe nói có người phóng thả xà quái trong hầm ngầm Slytherin.” Bà Béo đáp, “Kết quả học sinh kia… cứ như vậy biến mất. Ta rất xin lỗi, nhưng chuyện này hết cách dấu diếm. Nhưng có thể tìm báo hồi đó để xem, ở đó cũng nhắc tới chuyện học sinh kia chết dưới sự kiện xà quái.”
Sau đó là khoảng lặng trầm hơn trước.
“Ta phải rời Hogwarts một chuyến, thực xin lỗi lãng phí ý tốt nghênh đón của các ngươi.” Severus nhìn chằm chằm danh sách học sinh một hồi, sau đó mặt không đổi đứng thẳng thân thể.
“Ngươi còn muốn tìm?” Bà Béo hỏi.
Đứa bé có u hồn màu trân châu bạc kia chẳng biết từ lúc nào cũng lại đây, nhỏ giọng với Severus: “Lưu lại lập khế ước với tòa thành là đáng tin nhất… Thường thường mà nói những người “trở về” tìm người… đều không có kết cục tốt…”
Severus không nghe họ nói xong.
Lần thứ hai hắn trở lại đại sảnh đường Hogwarts, yến hội còn chưa tan, bọn nhỏ các Nhà ở chỗ này đang chơi Hóa Trang. Mọi người đều vui vẻ, đứa bé kia của hắn chính là kẻ hoạt bát nhất trong đám động vật nhỏ Hogwarts a. Là Slytherin lại suốt ngày chạy loạn nháo nhào, còn vào ngày Haloween nằm úp sấp trên bàn ăn biểu lộ với hắn “Ta thích ngươi”.
Đứa bé kia biến mất, không còn bóng dáng. Văn kiện ghi chép hắn là người bị hại bởi sự kiện xà quái, vài nét bút ghi lại khái quát cuộc đời.
Severus một câu cũng không nói, cứ như vậy lặng yên rời tòa thành Hogwarts.
Đương nhiên hắn không có hứng thú lưu lại làm u hồn cho Hogwarts. Tuy đám người Bà Béo rất thân mật, nhưng chuyện từ chối thiện ý người khác này… cũng không phải là lần đầu Severus làm.
Sự “trở về” của hắn không phải quyến luyến đối với mệnh của mình, mà vì không an tâm mà thôi.
Trạng thái hiện giờ của hắn hết cách sử dụng bột Floo phương tiện giao thông gì gì, nhưng lại có thuộc tính đi xuyên qua mọi vật thể… Nên hắn đi nơi nào cũng phương tiện.
Lúc nghe “Tom Riddle đã chết” tim hắn quả thực cũng co rút, nhưng chi tiết sau đó làm hắn nghi ngờ. Tom chết vào sự kiện xà quái tập kích? Đây quả là nguyên nhân quá khó tin. Severus tin tưởng xà quái dù trúng trăm chú lẫn lộn, cũng sẽ không tùy tiện tập kích hậu duệ duy nhất hiện nay của Slytherin.
Severus nghĩ tất cả đều có ẩn tình khác… Đứa bé Tom Riddle nhất định đang êm đẹp sống ở nơi nào đó trên thê gian này.
Hắn cứ như vậy một đường bay bay tìm kiếm… Trên đường đi qua một số thôn trấn, đương nhiên cũng có thành thị Muggle. Ngoại trừ tòa thành Hogwarts cũng ít có u hồn tụ tập bên ngoài, cho nên căn bản không có người nào thấy hắn.
Nhưng hắn không ngờ rằng, mình tìm kiếm lại ngoài ý muốn thuận lợi như thế. Không đợi đến lúc hắn nghĩ cách tới Hẻm Xéo nơi phù thủy tụ tập, ngay lúc này ngoài ý muốn hắn nghe thấy cái tên sét đánh ngang trời. Ngay tại trang viên hẻo lánh, hắn phát hiện có phù thủy ở lại nên dừng chân. Mà đúng lúc này, hắn bỗng nhiên nghe được hai người đàn ông nói chuyện phiếm.
“… Đây là sản nghiệp của ai?” Một người hỏi.
“Cũng như vài tòa nhà trước đó, đều thuộc về đại nhân Voldemort.”
… Cái gì?
Giờ khắc này Severus triệt để không bảo trì được bình tĩnh nữa… Đây là cái gì cùng cái gì, Tom Riddle, Voldemort? Hắn muốn xông lên hỏi xem có chuyện gì, nhưng mà ngay tức khắc hắn phát hiện mình không tiếng động xuyên qua hai người kia…
Lúc này hắn mới hận trạng thái hiện giờ của mình. “Trở về” biến thành u hồn chẳng ai có thể nhìn thấy, ngay cả chuyện muốn làm cũng làm không được. Đăng bởi: admin