Chương 11: Thần chú Hộ mệnh dẫn đến JQ
43723272
Tom học thần chú “hô thần hộ mệnh” rất nhẹ nhàng.
Đối với tốc độ thích ứng pháp thuật này của cậu, Severus cũng không kinh ngạc. Trên thực tế, Tom Riddle là một thiên tài nhỏ mang thực lực mạnh mẽ hơn hẳn đã sô học sinh cấp 7… Hiển nhiên việc nắm giữ một thần chú cao cấp đối với cậu không thành vấn đề.
Severus vẫn lo lắng như trước về đặc thù của câu thần chú thủ hộ… Về hồi ức hạnh phúc.
Hắn đã từng nghe qua một lời đồn chưa được chứng thực, rằng một đời Voldemort chẳng bao giờ sử dụng được thần chú “hô thần hộ mệnh”.
Cả cuộc đời hắn chẳng thể tìm một đoạn ngắn hồi ức “hạnh phúc”, cho dù hắn là người đứng đầu Hắc ám.
Cho nên khi tiểu Tom hăng hái bừng bừng bày ra thành quả, Severus không khỏi thầm mắng bản thân đa nghi. Còn hoài nghi gì nữa đây? Hiện tại tiểu Tom hoàn toàn bất đồng “kẻ kia”…
—— Tom lớn lên ở bên hắn.
—— hắn muốn bảo vệ đứa bé này.
Bỗng nhiên Severus có cảm giác vài phần vui sướng.
Hắn vốn nghĩ tìm một nơi an tĩnh chết già, tại thời không này ngao dược cho hết thì giờ, đến khi mang theo thân thể già yếu vào quan tài… Lại không nghĩ rằng mình sẽ trở thành người giám hộ cho trẻ nhỏ. Trong lòng hắn cũng không phản cảm, ngược lại cuộc sống như vậy làm hắn thõa mãn.
Ngay cả những lời nói ác độc mà kiếp trước chuyên bị học sinh lên án của hắn cũng đã đổi mới… Bởi mấy năm này hắn ở chung với tiểu Tom, đứa bé có thể đem những lời ác độc của hắn xuyên tạc thành những lời đáp “Ừm, là quan tâm a” …
“Vậy… Ngươi thử biểu diễn cho ta xem xem?” Hắn đề nghị với Tom.
“Vâng!” Tom vô cùng vui sướng gật đầu, rút ra cây đũa phép long chim phượng hoàng, “Hô thần hộ mệnh!”
Kết quả khi Severus nhìn thấy thứ bay ra từ đầu cây đũa phép thì, những cảm xúc vui sướng vừa được sản sinh của hắn một phát bị thổi bay. Vẻ mặt của hắn cấp tốc lạnh xuống, thanh âm được truyền ra từ hai hàm răng nghiến chặt: “Ngươi đã triệu hồi ra… thứ, này, sao?”
Từ đầu đũa phép của Tom bay ra một làn khói màu bạc.
Sau vài giây làn khói bạc ấy hóa thành hình, biến thành mội con vật mập mạp… dơi con màu bạc.
Tính tình vừa được cải thiện của Bậc thầy Độc dược lập tức bạo nổ. Nhìn con dơi con vẫy cánh bay loạn trên không trong phòng, lập tức trong nháy mắt xung quanh Severus Snape hình thành tầng áp suất thấp. “Đây là thủ hộ thần cái kiểu quỷ gì?”
“Thủ hộ thần của ta vốn có hình thái như vầy da…” Tom vừa nói được một nửa phát hiện sắc mặt Severus đen thui, không hỏi thoáng rụt rụt cổ, “Ách, Sev không thích?”
Áp suất tiếp tục giảm thấp giảm thấp xuống…
“… Nhưng Sev a ngươi có nhận ra hình như số động vật ngươi ghét nhiều lắm?” Tom nhỏ giọng nói thầm, “Đầu tiên là rắn, sau đó là dơi, làm phù thủy mà có nhiều cấm kỵ như vầy là không tốt lắm na…” Cậu thật cẩn thận chọc chọc cánh nhỏ của thủ hộ thần của mình, con dơi nhỏ dường như xấu hổ bay vòng ra chỗ khác.
Cậu nói nốt biện giải cuối cùng: “Ta nghĩ nó rất đáng yêu a.”
Rất đáng yêu… Rất đáng yêu…
Hình như khi xuất hiện những từ này, áp suất trong phòng dường như đã hạ thấp tới điểm giới hạn đáng sợ nào đó.
Đầu tiên là sự trầm mặc quỷ dị đến cực điểm, sau đó chính là tiếng gầm gừ khó nhìn của Severus Snape: “Sau này, tuyệt đối không được sử dụng thần chú hô thần hộ mệnh này!”
Tom vẫn không hiểu vì sao người giám hộ bỗng nhiên cấm đoán như thế —— vì sao không thể sử dụng thần chú ? Cậu nghĩ mình đã nắm giữ không tồi a. Cậu hoàn toàn đã thể hiện được yêu cầu “thủ hộ thần hiện hình”, hơn nữa cánh tiểu dơi sờ lên cảm giác rất tốt đẹp…
Mà suốt một thời gian dài sau đó, mỗi khi xuất hiện vấn đề liên quan đến “dơi” hoặc “thần chú thủ hộ” thì… tính tình Severus đột nhiên gắt gỏng hẳn lên.
“Rốt cuộc tại sao nhỉ?” Một vị thành niên Hắc Ma Vương nào đó không hiểu dù suy nghĩ cẩn thận.
Vì vậy cho đến tận học kỳ sắp tới, nó vẫn là một bí ẩn khó giải trong lòng Tom…
Tháng 9 năm 1938.
Tom Riddle ngồi trên đoàn tàu đi Hogwarts.
Nhà ga vẫn là sân ga 9 ¾, cổng vào vẫn là tường cột. Bất quá từ đầu đến cuối Tom vẫn không yên lòng, đối với việc “nhà ga mà Muggle vĩnh viễn không thể thấy” không có bao nhiêu hứng thú…
Cậu đang nghĩ tới Severus.
—— sao Severus có thể để cậu đi một mình như vậy? Cho dù không nói một câu, ít ra cũng không vô tình như vậy ha?
Tuy rằng người đàn ông kia vốn có tính cách như vậy, nhưng chẳng biết vì sao, ở sâu trong nội tâm, Tom vẫn hò hét khát vọng. Khát vọng được giữ lại, được tạm biệt, sự dịu dàng mà mọi đứa trẻ có “gia đình bình thường” hẳn phải có.
Tom biết mình nghĩ như vậy là quá ấu trĩ, nhưng cậu không nhịn được.
Hơn nữa con rắn nhỏ biến tính nào đó vẫn kêu loạn “Tom Tom quả nhiên ngươi bị từ bỏ”… các loại… Càng nghĩ cậu càng thấy phiền não.
“Heh, đây chẳng phải là thiếu niên tinh linh ở Hẻm Xéo sao?” Thùng xe bên cạnh bỗng vang lên tiếng thét kinh ngạc.
Tom dừng chân, quả nhiên nhìn thấy thiếu niên tóc vàng kia. Cậu thở dài, gọi tên thiếu niên: “Abraxas Malfoy.”
“Quả nhiên ngươi vẫn nhớ rõ cái tên xinh đẹp của ta!” Abraxas cao hứng nói. Thoạt nhìn hắn cũng là tân sinh năm nhất, chẳng qua cao hơn Tom một nửa cái đầu. Tại bên cạnh hắn, có mấy nữ sinh ngồi thành vòng, nghe hắn khoe khoang những thường thức mà hắn biết về Hogwarts.
Thấy Tom đi tới, Abraxas lập tức khuyên dụ những nữ sinh này rời đi, đồng thời bắt chuyện với Tom mời cậu ngồi cùng.
Ở Hẻm Xéo suốt bốn năm, Tom cùng Malfoy này đã gặp gỡ vài lần. Mỗi lần Abraxas đều tán chuyện phiếm khắp nơi, sau đó Severus bị làm ầm ĩ không chịu nổi lấy hắn làm đối tượng luyện tập ma chú.
Cứ như vậy được vài lần, Abraxas đã khắc sâu ấn tượng đánh giá: “Nước phép cùng bình của ngươi rất tốt… Vấn đề là trước đó ngươi có thể hay không đừng ném vào đầu ta?”
Tom nhún vai ngồi xuống, vẻ mặt vẫn âm u.
Cậu không ghét Malfoy, dù sao người này cũng là phù thủy cùng tuổi đầu tiên mà cậu nhận thức. Tuy hắn tự kỷ chút, tùy hứng chút, thích khoe khoang và ấu trĩ theo phong cách phong độ quý tộc chút —— thế nhưng không khiến người ta ghét.
Nhưng tâm tình của cậu hôm nay rất tệ.
Không vì Abraxas, chỉ đơn giản là tâm tình của cậu tệ mà thôi. Ai bảo người giám hộ của cậu không nói lấy một lời từ biệt, cứ như vậy vô tình để cậu một mình trọ ở Hogwarts…
“Ta nghĩ ngươi nhất định là Slytherin, Tom.” Abraxas ở bên cạnh lải nhải mặc cậu không lọt vào tai, “Ngươi nhất định là phù thủy thuần huyết, đúng không? Dù sao ta chưa từng nghe nói có Muggle từ nhỏ sống tại Hẻm Xéo. Vốn Slytherin sẽ là nhà tốt nhất, đến lúc đó ta sẽ chờ ngươi…”
Tom duy trì vẻ nghe mà không thấu, đến khi có câu nói bay vào tai cậu.
“…Nhà Malfoy thuộc ban quản trị Hogwarts, nên thường có thể nghe được một ít tin tức. Khoảng thời gian trước có một vị Giáo sư PCNTHA mới nhậm chức, hình như tên là Severus hay Snape gì gì đó…”
Tom nghe những lời này lập tức hoàn hồn lại, hầu như theo bản năng quay đầu: “Severus Snape?”
“Eh?” Abraxas càng hoảng sợ. “Sao ngươi cũng biết? Nhà ngươi làm nghề gì?”
“…”
—— Severus Snape giáo sư.
Tin tức này khiến tiểu Tom không thể bình tĩnh thật lâu. Người đàn ông kia… Người kia cũng theo mình tới trường học thật sao? Cậu cúi đầu, cảm giác ***g ngực có loại kích động xen lẫn vui sướng. Nguyên lai người kia không phải không quan tâm mình, mà so với dự đoán của mình còn quan tâm hơn.
Severus không nói lời tạm biệt với cậu, bởi vì ít hôm nữa bọn họ có thể gặp lại.
Chương 12: Giáo sư mới.
tải xuống (33)
Tác giả: Luận về Tom Riddle trong nguyên tác – lý luận phân tích vì sao biến thành Hắc Ma Vương…
Thân là truyền nhân của Slytherin, là một thiên tài nhỏ có ma lực xuất chúng, là cấp trường của Hogwarts… Vì sao một thiếu niên tốt đẹp như thế lại có lý trí méo mó, chỉ chú tâm với mục đích chinh phục thế giới?
—— bởi vì bóng ma lúc nhỏ?
Thế nhưng Harry Potter cùng giáo sư Snape đều có tuổi thơ không hề vui vẻ… Hơn nữa hai người còn chịu tổn thương từ những người thân (một là dượng dì, một là cha Muggle), cho nên trong lòng tuyệt đối không dễ chịu.
Như vậy nguyên nhân bóng ma tuổi nhỏ không là nguyên nhân chủ yếu, chí ít không phải nguyên nhân căn bản… Cùng lắm so với hai vị nhi đồng chịu ngược (Harry Potter với Giáo sư thuở nhỏ), vấn đề của Tom chủ yếu ở Hogwarts.
Thiếu niên Severus đã vi phạm giáo quy nhiều lần? Chí ít yêu sớm là một, thời gian hắn thầm mến Lily có thể đếm ngược dòng trước khi nhập học, tuyệt đối quá sớm. Hơn nữa hắn đánh nhau với James nhiều lần, tới lui cho nhau ác chú tuyệt đối không ít…
Còn Harry Potter thì sao? Mỗi năm đều loạn chạy dạ du, đàm ái tình với Ginny cùng Cho Chang, lén quyết đấu với Malfoy, các lệnh cấm của các Giáo sư cậu đều loạn phá.
Thế nhưng bọn họ không có biến xấu… Phạm quy kỷ luật chính là bí quyết trị hết chứng ác hóa…
Như vậy nguyên nhân then chốt khiến Tom ác hóa… Kỳ thực bởi vì cậu quá mức quy củ…
Cho dù xem xét từ góc độ nào, cậu đều là học sinh tốt mô phạm điển hình. Suốt bảy năm cậu không hề trái nội quy trường học, duy nhất có một lần triệu hoán xà quái gây họa đến trên đầu Hagrid (không tính cậu làm). Theo khuôn phép quy củ làm đến tình trạng như thế, hoàn toàn theo thiên tính thiếu niên, làm sao có thể không ác hóa cho được?
Bởi vậy có thể thấy —— không trái nôi quy trường học thì nhân sinh sẽ không còn là nhân sinh hoàn chỉnh!
Muốn giải trừ nguy cơ ác hóa, cuộc sống ở Hogwarts nhất định phải muôn màu muôn vẻ, giày vò đủ kiểu cùng sung sướng hỗn loạn cùng một chỗ… Nga, được rồi, còn phải có thêm mối tình đầu yêu đương một hồi.
…
Tòa thành Hogwarts. Phòng hiệu trưởng.
“Đã quyết định rồi?”
“Ừ, Albus, hy vọng ngươi có thể hợp tác vui vẻ với vị đồng sự mới này.”
“Ta không tín nhiệm người nọ.” Dumbledore thản nhiên đáp. Lúc này hắn còn trẻ, tóc và râu mép còn mang màu rám hồng sặc sỡ. Hắn cau mày, trong đôi mắt lam đều xuất hiện vẻ khó hiểu, “Armando, ta không rõ vì sao ngài lại làm ra quyết định như vậy…”
“Bởi vì hắn có đủ năng lực.” Hiệu trưởng Armando Dippet là một người đàn ông nhỏ gầy, khi nói hắn thường có thói quen mỉm cười. Hắn dùng đầu ngón tay gầy gõ gõ mặt bàn, nhỏ giọng nói: “Ngươi biết Albus, chương trình học PCNTHA của chúng ta vẫn còn rất yếu. Nếu không có một vị giáo sư xứng chức, ngay cả Pháp thuật Đen là gì cũng không thể giải thích rõ cho học sinh hiểu, thì sao có thể dạy cái gọi là Phòng Ngự? Nếu tính đến khóa học của trường Durmstrang, khóa mà chúng ta mở ra chỉ là truyện cười.”
Hắn hơi ngừng lại, sau đó tiếp tục nói: “Hiện tại chúng ta có giáo sư Snape. Thời điểm hắn nhận lời ta thực sự hài lòng, bởi vì thời điểm đặc thù chúng ta phải có nhân tài như vậy. Ta cho rằng hắn có đủ tư cách để đảm nhiệm chức Giáo sư của khóa này —— hơn nữa nón phân viện tin tưởng hắn.”
—— Nón phân viện tin tưởng hắn, đó quả là lý do nguyên vẹn.
Đương nhiên Hogwarts không có khả năng để một người xa lạ nhận chức Giáo sư, đó quả là con đường đi tìm chết. Nhưng bảo vệ tòa thành xưa cũ không phải nhờ sự thận trọng của hiệu trưởng, mà nhờ ma pháp có từ xưa.
Từ ngàn năm trước, mỗi vị giáo sư nhận lời… đều phải tiếp nhận sự lựa chọn của nón.
Nón phân viện sẽ phân biệt được “người có thể thương tổn học sinh”, sẽ từ chối đưa họ vào thành Hogwarts. Có lẽ Severus Snape không có chứng cứ thân phận, nhưng Dippet vẫn khẳng định hắn không phải nhân vật nguy hiểm. Bởi nón phân viện tín nhiệm hắn.
Dumbledore còn muốn nói thêm, nhưng Armando Dippet đã lấy tay đè lại vai hắn ngăn lại. “Đừng nghĩ nhiều quá, Albus. Ta biết chuyện Grindelwald khiến ngươi hoảng loạn, nhưng đó không là chuyện của hai ngươi, mà là chuyện chiến tranh của giới phù thủy…”
Nghe đến cái tên kia, trong mắt Albus Dumbledore hiện lên vẻ lo lắng. “Giữa ta và Gellert không còn có chuyện gì nữa.” Hắn trầm lặng thật lâu rồi nói. “Hắn là địch nhân của ta, hơn nữa hiện tại vẫn chỉ là địch nhân.”
.
Severus đến tòa thành trước khi học sinh đến báo danh một ngày đêm.
Bởi vì học sinh chỉ có thể dùng xe lửa Hogwarts đến trường, mà hắn có thể sử dụng các phương tiện bay đường xa ——tốc độ đương nhiên sẽ nhanh hơn nhiều.
Trở lại tòa thành Hogwarts làm hắn hoài niệm.
Không khí quen thuộc, kiến trúc quen thuộc, dường như thời gian không lưu lại vết tích ở nơi đây. Hắn đã từng ở nơi này —— hoặc có thể nói vài chục năm sau —— hắn ở nơi này học tập, đến trường, sau đó ở lại đây làm giáo sư.
Hogwarts năm 1938 không khác biệt sơ với ký ức của Severus, dường như tòa thành này vẫn ở đây từ nghìn năm trước, và bao nhiêu năm sau vẫn thế.
Duy nhất khiến hắn không biết nói gì là… Slughorn.
Horace Slughorn là viện trưởng nhà Slytherin, cũng là Giáo sư khóa Độc dược hiện giờ. Lúc Severus tới nhận lời mời nhậm chức cũng gặp được hắn, kết quả chịu cái ôm nhiệt tình của Slughorn: “Nga, Severus Snape, ta biết ngươi. Ngươi chính là Bậc thầy Độc dược thiên tài xuất thế ngang trời mấy năm trước, phát biểu rất nhiều luận văn nhận được huy hiệu Meilin nhị cấp… Thế nhưng nghe nói ngươi từ chối nhận nó? Vì sao vậy?”
Đời trước Severus cũng từng nhận huy hiệu Meilin… Thế nhưng đời này hắn nhận được thư liền từ chối.
Nguyên nhân không vì hắn, mà vì Meilin 囧trong truyền thuyết đã biến thành con rắn nhỏ sủng vật của bánh bao nhà hắn, hắn cũng không nghĩ thõa mãn tâm hư vinh của con rắn nhỏ kia.
“Ta… không có hứng thú mấy.” Giọng hắn khô khốc.
Vì vậy Slughorn lại tán thán một chút về sự vĩ đại không màng danh lợi.
Severus nghĩ mình không biết nên ứng đối thế nào với vị đồng sự này —— đời trước hắn không thích Slughorn, tuy rằng hắn đã học tập không ít tri thức độc dược từ trên người hắn, thế nhưng những lời bốc phét từ miệng người này thực sự không hợp khẩu vị của hắn.
Hơn nữa Horace Slughorn đặc biệt ham vinh hưởng lợi vật chất, chỉ riêng điểm “Viện trưởng Slytherin chỉ có thể ở hầm” này cũng đủ hắn khóc thét. Vừa nghe Severus biểu thị mình rất có thiện cảm với việc cư trú ở hầm, mắt hắn lập tức tỏa sáng hỏi thăm: “Bằng không ngươi tới làm viện trưởng Slytherin ha? Ngươi tới làm ha?”
“…” Chuyện này có thể nhường sao? Nhất là khi nhường cho một vị Giáo sư mới nhập giáo?
Severus Snape thiếu chút bùng nổ… Kết quả tại cùng ngày đó, khi hắn gặp một vị Giáo sư khóa ma chú trẻ tuổi cũng biểu thị biết chuyện, rằng Slughorn đã đưa ra yêu cầu “Ngươi tới làm Viện trưởng Slytherin” với tất thảy nhân viên trường học. Thậm chí còn hỏi Viện trưởng Gryffindor Dumbledore có nguyện ý kiêm chức hay không.
So với căn nhà to lớn ấm áp, Slughorn đã quăng trách nhiệm mấy thứ này sang một bên từ lâu.
Thế nhưng phải nói rằng, chế độ chọn lựa Giáo sư Hogwarts quả thực là… quá kém cỏi.
Severus biết chế độ phân loại của nón phân viện, cũng vì phương thức này hắn mới có thể nhậm chức. Thế nhưng hắn biết rõ kiếp trước bảy năm Harry Potter đến trường, loại phương thức chọn lựa này đã tạo nhiều bi kịch…
Một Người Sói, một Tử Thần Thực Tử , một tên phế vật trên gáy có mặt Voldemort, một tên tác gia có pháp lực ngang bằng Pháo lép… Những tên theo kiểu loạn xì dầu này đều được chọn làm giáo sư, bởi vì họ đích xác không có “Ác ý chủ quan” đối với học sinh. Moody mắt điên không tính, chính hắn không có ác ý, dự định thương tổn học sinh chính là Tử Thần Thực Tử Barty Crouch thế thân mạo danh.
Kinh nghiệm kiếp trước cho hắn biết, nón phân viện đã giúp hắn thành công nhậm chức, quả thật nên… giặt thật sạch.
Severus Snape nhận lời mời làm Giáo sư không có mục đích gì khác.
Chỉ để hoàn thành trách nhiệm giám hộ đứa bé Tom kia mà thôi. Nếu không có việc, hắn có thể giúp giúp chút tên Abraxas Malfoy kia —— thay cho bạn tốt Lucius.
Còn những chuyện khác đành tùy theo hoàn cảnh ha… Dù sao hắn ở trong trường dạy học cho tốt, trừ trừ điểm, quở trách mắng mỏ những tên nhóc Griffindor thừa tinh lực… cũng là chuyện vui vẻ.
Chỉ là chuyện “vui vẻ” chỉ dành cho Severus, còn đối với phần đông những động vật nhỏ tại Hogwarts nhất định sẽ là chuyện kinh hãi. Đăng bởi: admin