Từ ngày Hứa Đào Nhi tiến vào con đường chính trị, cô thường xuyên đi chùa lễ Phật.
Có lúc sẽ đi vào ngày mùng một âm, hoặc là ngày Rằm giữa tháng.
Đã là người làm chính trị, mấy ai còn giữ được nội tâm như tờ giấy trắng không nhúng chàm? Cho nên, cô đi chùa ngoài việc cầu sự bình an cho cha mẹ và con trai thì phần lớn là để giải tỏa nội tâm luôn cảm thấy bất an của mình.
Cô thực tâm cầu mong lò đốt kia không đốt tới cô.
Sau khi cùng Tần Minh đặt lễ và vái lạy hết các ban tượng thờ Phật cùng các vị thần linh, Hứa Đào Nhi dẫn con trai đi tới ghế đá dưới thân cây bồ đề ngồi nghỉ.
Hôm nay đã là ngày Rằm cuối cùng của năm, chùa Quế Lâm đông đúc hơn so với bình thường.
Sắp sang năm mới, hy vọng thần linh sẽ không bỏ sót lời cầu nguyện của mẹ con cô, mong rằng mọi chuyện sẽ thật suôn sẻ.
Thời tiết mùa đông nhưng không lạnh lắm, còn có nắng, gió nhè nhẹ cùng mùi hương đốt nên nhìn chung ngôi chùa cảm giác ngột ngạt hơn bình thường.
Tuy nhiên, đối với Hứa Đào Nhi, mỗi khi ngửi thấy mùi hương nhà chùa, lòng cô cũng thanh tịnh hơn bao nhiêu.
Hứa Đào Nhi vặn mở nắp chai nước khoáng, đưa cho Tần Minh:
“Ban nãy con cầu xin các thần điều gì thế, mẹ thấy con nhập tâm lắm.”
Tần Minh cười thẹn, cậu bé lắc nhẹ chiếc đầu nhỏ, không nói mà chỉ tu tu chai nước mẹ đưa cho.
Đợi con trai uống xong rồi, Hứa Đào Nhi mới bắt đầu ‘moi móc nội tâm’ nhỏ bé của con mình.
Cô luôn sống với phương châm rằng hiện tại thằng bé nhỏ như này cô còn không moi được tin, thì đợi con lớn, cô chỉ có nước nhìn con như người xa lạ, không hiểu được con.
“Con trai mau nói cho mẹ biết đi mà, mẹ thực sự rất tò mò đấy…”
Cô kéo ôm con vào lòng, phòng tránh việc thằng bé chạy trốn.
Dù sao đây cũng không phải lần đầu.
Tần Minh né tránh:
“Không, con không nói đâu.
Con phải giữ bí mật.
Ông bà ngoại đã dặn con rồi, nếu con cầu nguyện xong mà nói cho mẹ biết thì chắc chắn không thành sự thật.”
Đến đây thì cô lờ mờ đoán ra được mong muốn của con.
Cô dỗ ngọt:
“Nói đi… nói đi mà.
Các thần chưa hiển linh thì mẹ cũng có thể giúp con thực hiện.”
Đôi mắt Tần Minh mở to, nhìn cô đầy nghi hoặc:
“Mẹ nói có thật không ạ?”
“Chả thật chứ sao không?”
Cô hỏi ngược lại con, làm bộ dạng như thật sự rất chân thành và thành thật.
Tần Minh suýt chút nữa thì tin, miệng nhỏ hé mở “Vậy mẹ…” sau đó lại vội ngậm lại cái miệng bé xinh, đầu lắc liên tục bày tỏ không tin cô.
Cậu nhóc không nói thì còn có thể xin ông bà ngoại, chứ nói ra để mẹ cáu là đến ông bà ngoại cũng không cho cậu được.
“Sao thế, mau nói đi nào…”
“Thôi ạ.”
Hứa Đào Nhi chỉ đành giở chiêu “con không nói là mẹ giận đó” ép con trai rơi vào tình thế ‘nói không được, không nói thì bị mẹ giận’ nên thằng bé chỉ đành dùng gương mặt thật phụng phịu nũng nịu nói với cô:
“Con… con đã xin các Ngài phù hộ: mẹ mua mô hình Luffy cho con…”
“...”
Hứa Đào Nhi đã đoán đúng được phần nào.
Nghe con trai nói mà cô rất buồn cười nhưng vẫn cố nhịn.
Thằng bé tin lời cô nói lúc trước rằng cứ cầu xin gì là được nấy ấy mà.
Thế nhưng, dù cô có ý định sẽ mua cho con nhưng vẫn phải chấn chỉnh lại bởi nhóc con này có dấu hiệu nghiện mô hình nặng rồi.
Ở nhà có cả một tủ kính lớn đựng mô hình, không biết tiêu tốn biết bao nhiêu tiền của cô và của ông bà ngoại thằng bé.
Vậy mà vẫn còn muốn thêm.
Cô giả bộ làm mặt nghiêm túc:
“Con à, đến thời điểm hiện tại con đã có không biết bao nhiêu mô hình rồi.
Ngay cả mô hình Luffy cũng đã sưu tập đến mấy bản rồi mà vẫn còn muốn mua thêm sao?”
Tần Minh yếu ớt giải thích:
“Nhưng mà mẹ ơi, mô hình Luffy phiên bản mới rất đẹp ạ, con rất rất thích… Mẹ mua cho con nha, nha!”
“Phiên bản Luffy mới nhưng bảng lương của mẹ không có mới, làm gì đủ tiền đầu tư vào thú vui xa xỉ của con mãi như thế được?”
Chẳng biết thằng bé học đòi ở đâu mà bé tí đã có cái thú vui sưu tầm mô hình như vậy.
Người làm mẹ như cô thật bất lực.
Hai mắt Tần Minh chợt sáng lên:
“Vậy con đi xin ông bà ngoại nhé! Như thế sẽ không tiêu tốn tiền của mẹ nữa…”
“Nhóc con…”
Cô hôn thật sâu vào trán con trai:
“Tiền của ông bà ngoại sau này cũng để lại cho mẹ con mình, con cho rằng không tiêu tiền của mẹ đã là có lợi rồi sao? Con phải tính xa hơn, tiền của mẹ, của cụ và ông bà ngoại đều nằm trong phạm vi tiền nhà mình, nên không có lợi ích đâu.”
“Dạ…”
Tần Minh vâng lời, cô tưởng thằng bé đã hiểu, ai ngờ nhóc con lại thẳng thắn nói ra:
“Con không hiểu lắm ạ.”
Cô thở dài, xoa đầu con.
“Thôi, đợi mấy nữa con lớn thì sẽ tự hiểu được.”
“Vậy mẹ sẽ mua cho con phải không ạ?”
Nhìn gương mặt Tần Minh bụ bẫm đáng yêu, cô hôn liền mấy cái lên mặt con nữa rồi mới gật đầu:
“Cố gắng học giỏi, mẹ sẽ mua cho con.”
“Vâng ạ.”
Tần Minh cười tít mắt.
“Nhưng mà, con nghe mẹ nói này… Nếu con thực sự mong cầu về nét đẹp hình dáng cùng ý nghĩa của mô hình, mẹ không bao giờ tiếc tiền mua cho con.
Nhưng nếu con chỉ muốn mua vì đơn giản con muốn có nhiều hơn thứ hiện tại, đòi hỏi bất chấp thì mẹ tuyệt đối không mua cho con nữa.”
“Dạ vâng ạ.”
Tần Minh ngoan ngoãn đáp lại.
Hứa Đào Nhi cũng hiểu con trai thực sự yêu thích mô hình nên mới xin cô, nó được thể hiện thông qua việc những mô hình thằng bé có đều vô cùng trân trọng và được xếp gọn trên tủ kính.
Có chơi tới mô hình nào cũng đều rất cẩn thận, nâng niu y như người đam mê đích thực chứ không như những đứa trẻ a dua đòi mua về được hai ba ngày thì phá hỏng.
“Em nói rồi, hôm nay em sẽ qua nhà các con chơi mấy hôm, tiện xem mấy đứa nó dạo này ăn ở thế nào… Anh á? Anh đừng có đến làm em mất hứng…”
Bên cạnh ghế đá bỗng nhiên có một vị phu nhân ngồi xuống, Hứa Đào Nhi theo bản năng ôm con trai ngồi tránh gọn sang một bên nhường chỗ.
Vị phu nhân kia đang nghe điện thoại, giọng điệu như thể đang cãi nhau với chồng, thấy cô nhường ghế thì quay qua nhìn cô, tiện nói một câu “Cảm ơn cô gái”.
Hứa Đào Nhi mỉm cười khách sáo.
Đối phương không để ý đến cô nữa, tiếp tục quay sang đấu võ mồm với người trong điện thoại:
“Ngộ ha, em là vợ anh chứ không phải là đồ vật cài thắt lưng của anh.
Em đi chơi thì anh có quyền gì ngăn cản hả? Bình thường anh đi thì em có cấm cản gì anh đâu?”
“Này, này, anh vô lý vừa thôi.
So sánh như thế anh còn kêu khập khiễng…”
“Thôi dừng ngay! Anh dai như đỉa ấy…”
“Bực cả mình, em tắt máy đây.
Anh mà làm phiền em nữa, em ở luôn với các con cho anh ở một mình với cô em gái nuôi của anh đấy!”
“...”
Sau khi tắt máy, vị phu nhân còn lẩm bẩm nói mấy câu ‘đáng ghét’ với cái điện thoại.
Xong thì quay sang nói với cô:
“Xin lỗi cô gái vì đã làm cô mất hứng nhé.”
Hứa Đào Nhi lắc đầu tỏ ý không sao, cô cười lịch sự:
“Không sao đâu chị, em không cảm thấy mất hứng gì cả.”
Cô đâu biết chính mình đã làm đối phương đứng hình mất mấy giây.
Qua một lúc, cơn giận chồng trong người chợt biến mất vì một tiếng gọi “chị” của cô gái trẻ trước mắt.
Hàn phu nhân bật cười, nói đùa:
“Ôi, em gái thật vui tính.
Em nhìn chị trông trẻ như vậy sao?”
Hứa Đào Nhi đưa ánh mắt quan sát đối phương, người phụ nữ có vẻ ngoài hiền lành, từ khuôn mắt đến bờ môi thoạt nhìn cảm giác người này cả một đời sống trong hạnh phúc, ánh nhìn rất phúc hậu.
Có những người như bà Tần mẹ chồng cô, nhìn qua thấy nhan sắc không tồi, trông cũng phúc hậu nhưng nếu để nhìn sâu vào mắt bà ta, cảm thấy là một người tà ác, kẹt xỉ.
Thực sự, người ta có thể ngụy trang ngoại hình nhưng ánh mắt tuyệt đối không thể.
Như người trước mắt đây, dù tổng thể không quá đẹp, nhưng tạo cảm giác rất gần gũi, thiện lương.
Hứa Đào Nhi nghĩ như vậy nên không che giấu mà bày tỏ:
“Vâng, nhìn chị rất trẻ.”
Hàn phu nhân vốn dĩ không phải quá tức giận, ở nhà bà giận không được nên mới tranh thủ đi chùa rồi kiếm cớ giận chồng.
Sau đấy định sẽ chạy qua nhà con trai con gái lánh nạn, chứ nếu bà mà ở gần ông chồng khó ưa kia, lại không giận được bao lâu mất.
Hiện tại, cơn giận vì người trước mắt đây mà tan biến, hoàn toàn không còn để tâm đến chuyện khác mà chỉ chăm chăm suy nghĩ tới vấn đề bà năm nay đã U60 rồi mà vẫn có người khen bà trẻ, gọi bà là chị.
Nhìn ánh mắt của cô gái này quả thực rất thành thật, đâm ra Hàn phu nhân xa mà như gần, tự dưng ngồi gần lại với Hứa Đào Nhi.
“Vậy em à, em thử đoán xem, chị năm nay bao nhiêu tuổi?”
Hứa Đào Nhi tâm trạng không tệ, nên cũng phối hợp.
Cô nhìn từ phong cách ăn mặc, đến đầu tóc chải chuốt tạo kiểu, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng… hẳn là một phu nhân quyền quý.
Cô tinh tế lựa lời mà nói:
“Có lẽ là khoảng bốn mươi chăng? Em chỉ đoán thôi, nếu không phải thì chị cứ cho qua nhé!”
“Haha!”.