Tần gia.
Tần Dịch Phong đang ngồi trong phòng riêng nhắn tin qua lại với Triệu Ngọc Nghiên, nghe thấy tiếng xe ô tô đặc trưng của Hứa Đào Nhi, nghĩ rằng cô đã từ nhà ngoại trở về, anh ta tùy ý đi ra ban công nhìn thử.
Bên dưới, chiếc xe Ferrari dừng ngay ngã rẽ vào cổng chính, một người đàn ông đang đứng trò chuyện với bảo vệ của Tần gia.
Không nhìn thấy Hứa Đào Nhi, Tần Dịch Phong thoáng sinh nghi, liền đi xuống dưới nhà.
Người đàn ông lạ mặt kia vừa hay tạm biệt bảo vệ rồi rời đi, lúc anh ta đứng bên đường chính chờ xe đến đón, Tần Dịch Phong đã nhìn rõ mặt của đối phương…
“Chuyện gì vậy?”
Tần Dịch Phong hỏi bảo vệ đang ngồi lên xe của Hứa Đào Nhi để chuẩn bị lái vào trong gara.
“Thưa cậu, anh Lưu người bên Hàn Thị đưa xe của thiếu phu nhân về giúp, nói rằng thiếu phu nhân hôm trước cùng Phó Chủ tịch của Hàn Thị dùng bữa, sau đấy hai người đi chung xe trở về.”
Tần Dịch Phong bĩu môi, cứ tưởng chuyện gì, phất tay cho bảo vệ lái xe vào gara.
Anh ta quay trở vào nhà, thế nhưng trong lòng khó chịu không yên.
Hai người đó đi chung xe? Là về Hứa Gia hay về khách sạn?
Mắt nhìn thấy chiếc ghế cản đường, anh ta lập tức đá văng không thương tiếc.
Xung quanh tạo ra âm thanh ồn ào nhức nhối.
Hứa Đào Nhi cô hay lắm, đã không giúp tôi có được mảnh đất kia, giờ còn dám cắm sừng tôi à, để xem, tôi sẽ đối phó với cô như thế nào…
…
Buổi tối đầu tuần Hứa Đào Nhi phải đi ăn với người bên Hàn Thị.
Sau khi nhờ Thiển Tây đi đón con trai, cô đã tới điểm hẹn là một nhà hàng sáu sao thuộc dự án Hoàng Thành Mường Thanh của Hàn Thị.
Bình thường đều phó mặc cho Bạch Đô chứ cô không hay đi gặp người bên doanh nghiệp, tuy nhiên vì giấy tờ lần này có chút trục trặc mà lại dính tới Hàn Thị do cô đứng đầu nên cô không còn lý do để từ chối.
Nghe Bạch Đô nói từ trước, người đứng đầu dự án Nam Sơn là nhị thiếu Hàn Trạch, người này so với Hàn Thần thì dễ đối phó hơn.
Bạch Đô dặn cô cứ nói chuyện bình thường là được, không có gì phải lo lắng.
Hứa Đào Nhi suy nghĩ, thế mọi khi cô nói chuyện ‘không bình thường’ hay sao?
Đi với cô ngoài Bạch Đô còn có Cao Tân Trì, cùng một hai người có chức vụ trong Sở Nội vụ.
Người của Hàn Thị, bao gồm Hàn Trạch cùng hai cấp dưới đảm nhiệm trong dự án.
Lúc cô gặp Hàn Trạch, ấn tượng đầu tiên rằng anh ta và Hàn Thần quả thực ngoài mác sinh đôi ra thì không giống nhau chút nào.
Cả hai người ngũ quan tương đồng, nhưng khi kết hợp lại thì trông rất khác, mỗi người một vẻ mười phân vẹn mười, đều đẹp một cách xuất sắc.
Cô đã từng nghe đến những cặp song sinh hồi bé giống nhau đến mức không thể nhận ra, nhưng khi lớn lên sẽ trở nên khác biệt do biến đổi gen… Có lẽ Hàn Thần với Hàn Trạch là minh chứng rõ nhất cho điều đó.
Đến cả tính cách cũng hoàn toàn khác, Hàn Thần hờ hững lạnh nhạt bao nhiêu thì Hàn Trạch nhiệt tình ‘ấm áp’ bấy nhiêu.
Bởi khi nhìn thấy Hứa Đào Nhi bước vào căn phòng, ngay tức khắc Hàn Trạch liền chào cô một tiếng “Chị Hứa đây sao?” miệng anh còn nở một nụ cười vô cùng thân thiết khiến cô không ngờ tới.
Hứa Đào Nhi chỉ mất vài giây ngỡ ngàng, sau đấy cười vừa phải đáp lại:
“Nhị thiếu, anh gọi tôi như vậy khác nào chê tôi già chứ? Tôi kém anh rất nhiều tuổi đấy!”
Hàn Trạch ra hiệu tay mời cô ngồi đối diện mình trên chiếc bàn dài hình chữ nhật, Hứa Đào Nhi thoải mái theo ý anh.
“Xét về tuổi tác thì không nói, nhưng để mà nói đến mối quan hệ xã hội, tôi gọi một tiếng ‘chị Hứa’ cũng không có gì là quá cả.”
“Nhưng tôi sẽ bị mặc cảm về tuổi tác của mình chứ.
Thay vì gọi ‘chị Hứa’ nhị thiếu nên cân nhắc đổi sang ‘em Hứa’, Đào Nhi sẽ cảm thấy vui vẻ hơn nhiều.”
Hứa Đào Nhi nào dám nhận một tiếng ‘chị’ từ anh ta, cô biết rõ một khi đã là người của Hàn Gia thì dù ngoài mặt thân thiết dễ gần cỡ nào cũng không phải là người có thể chọc giận.
‘Dễ đối phó’ so với Hàn Thần thôi, chứ cũng là ‘hùm tinh’ với người khác đấy.
“Em Hứa sao?”
Hàn Trạch miệng cười hỏi lại, nhưng không chờ câu trả lời đã vui vẻ nói với cô:
“Vậy được thôi, tôi thấy như thế cũng rất thân thiết.”
Lúc Cao Tân Trì cùng mọi người đang cười phụ họa, chỉ có Bạch Đô là âm thầm quan sát, anh ấy lo sợ rằng Hứa Đào Nhi sẽ trở thành tầm ngắm của nhị thiếu Hàn Trạch.
Đối phó với vị ‘đối tác’ Hàn Thần kia đã khủng bố rồi, giờ thêm cả người này nữa… Bạch Đô thực sự vô cùng lo lắng cho cô.
Cao Tân Trì dựa theo tâm trạng của Hàn Trạch mà cố nhấn mạnh sự tồn tại của bản thân, anh ta nói:
“Haha, nhị thiếu có thể không biết, chứ em Hứa hoa khôi Sở Nội vụ đặc biệt bận tâm đến tuổi tác đấy!”
“Vậy sao?”
Hàn Trạch không rời mắt khỏi gương mặt như thêu hoa của Hứa Đào Nhi, thầm nghĩ người đẹp như vậy anh trai anh động lòng cũng không phải không có khả năng.
Hứa Đào Nhi gật đầu, đáp:
“Phải! Phụ nữ chúng tôi thật sự rất sợ tuổi già.”
Do có một không khí mở màn dễ chịu, nên trong bữa ăn mọi người cũng không quá đặt nặng vào vai vế, chủ yếu là Cao Tân Trì thấy Hàn Trạch vui tính khác thường nên cố ý trao đổi vấn đề công việc hôm trước nhằm kiếm chút lợi ích thế nhưng lại bị Hàn Trạch cắt ngang:
“Chuyện qua rồi, Giám đốc Cao cần gì phải nhắc lại chứ? Hàn Trạch tôi không để ý chuyện đó, giờ tôi quan tâm là chuyện của em Hứa kia kìa.”
Hàn Trạch không để cho Cao Tân Trì lên tiếng đã nói chuyện với Hứa Đào Nhi:
“Trước kia từng nghe danh em Hứa là một đại mỹ nhân, đến khi gặp mặt quả nhiên đó không phải lời đồn.”
Hứa Đào Nhi nhìn vào mắt Hàn Trạch, sau khi thấy trong ánh mắt anh không có điều gì quá giới hạn, cô mới vui vẻ trả lời:
“Em sẽ coi đó như một lời khen nhé?”
Thấy xưng hô của cô, Hàn Trạch bật cười:
“Tất nhiên rồi, tự dưng tôi nghĩ đến thật may trước đó dự án Nam Sơn xảy ra sự việc kia, nếu không, quả thực tôi đã bỏ lỡ cơ hội được gặp em rồi.
Em cho tôi cảm giác chúng ta là người cùng tần số, rất thú vị, nếu như gặp em sớm hơn, có lẽ tôi sẽ cân nhắc thử theo đuổi em.”
Biết anh ta nói đùa, cô liền đùa lại:
“Thế thì em sẽ nghĩ, nếu như anh theo đuổi em, em cũng sẽ cân nhắc cho anh ưu tiên lên vài bậc đỡ mất công phải xếp hàng dài như người khác.”
“Người khác? Hahaha!!”
Hàn Trạch đã ngầm nhận định ‘người khác’ mà cô nói chính là ông anh quý hóa của mình, anh cười không ngừng được.
Bạch Đô ngồi bên cạnh Hứa Đào Nhi tinh tế đẩy nhẹ chân về phía chân cô ra hiệu không được quá đà, Hứa Đào Nhi hiểu nên cũng tém tém lại, ngoài mặt cười xinh đẹp như không có chuyện gì.
Hàn Trạch tiếp tục đưa chuyện:
“Không cần nghĩ cũng biết rằng ngày ấy em có nhiều người theo đuổi, cũng khó tránh được việc không bận tâm đến Hàn gia chúng tôi.”
Hứa Đào Nhi thoáng nghĩ về cô và Hàn Thần của ngày ấy, hình ảnh cùng anh khiêu vũ tự nhiên hiện lên trong đầu, nhớ lúc đó lòng cô ngổn ngang những tương tư về anh.
Cho rằng Hàn Trạch vẫn đang nói đùa, cô tỏ ra vô tình nhưng thật đầy tâm tư đáp lại:
“Đâu có, chỉ e người của Hàn gia mới không thèm để mắt đến em đó chứ.”
Cô cười híp mắt, hàm ý nói:
“Chứ nếu không, giờ anh đã có thể gọi em một tiếng ‘người nhà’ rồi.”
“Hahaha.”
Hàn Trạch cười tít mắt, nâng ly rượu:
“Tiếc quá… Nhưng không sao, đời còn dài, lần sau anh sẽ chú ý hơn nhé!”
Một bên cụm ly với cô uống vui vẻ, một tay dưới gầm bàn lặng lẽ thả trượt đoạn ghi âm gửi đi cho Hàn Thần.
Vỏn vẹn vài giây ngắn ngủi, nhưng lại vô cùng đủ ý thế mà vẫn khiến cho anh trai ở đầu bên kia ghen đỏ cả mắt vì hiểu nhầm ý ‘người nhà’ của Hứa Đào Nhi.
Nét không vui thoáng hiện lên trên gương mặt Hàn Thần, chỉ là khi anh định gửi tin nhắn bày tỏ thái độ ‘không vui’ của mình thì nhận được ánh mắt thăm dò của ‘bản sao’ phía đối diện, hành động vô thức Hàn Thần đã cất điện thoại đi.
Anh nhìn Hàn An Nhiên và Tần Minh ngồi phía đối diện, nghĩ đến ai đó còn đang vui vẻ đong đưa với Hàn Trạch, trong lòng chợt có cảm giác không đúng lắm khi thấy mình giống như một người cha nội trợ lâu lâu dẫn con ra ngoài ăn sau đó nhận được tin nhắn khiêu khích từ ‘trà xanh’.
Anh nín nhịn cảm giác bức bối, hắng giọng một tiếng rồi nhắc nhở Tần Minh:
“Mau ăn đi.”
Hàn An Nhiên ngồi sát với Tần Minh, cô bé rất hiểu ý mà thân thiết nhắc Tần Minh cùng ăn:
“Anh Thần Minh ơi, ba em nói phải ăn nhiều rau mới tốt cho sức khỏe, anh cũng ăn rau đi, đừng ăn mỗi thịt như thế…”
Cô bé muốn gắp cho Tần Minh, lại bị Tần Minh giữ tay lại:
“Để tôi tự gắp, cậu ăn của cậu đi.”
Hàn Thần quan sát thằng bé, biết thằng bé bài xích dùng đồ chung với người khác, anh khẽ dọa:
“Ăn rau đi, một là con tự gắp, hai là ta sẽ gắp cho con.”
Tần Minh liếc trộm anh một cái, rõ ràng cậu nhóc rất ghét ông bác mặt nghiêm này, tại sao ông bác này cứ xuất hiện trước mắt cậu thế nhỉ? Đã vậy hôm nay chẳng biết ông bác nói gì với cô Thiển Tây khiến cô ấy bỏ mặc cậu cho người ta nữa chứ!
Thấy thằng bé còn chần chừ, Hàn Thần bắt đầu cầm lấy đôi đũa mới tinh, ý đồ thật rõ ràng.
Tần Minh vội vàng nói:
“Để con tự gắp.”.