Chương 12 : Vợ Chồng thân mật
Tiếng bước chân nhẹ nhàng đồng đều của cô,không nhanh không chậm tiến vào tập đoàn Độc Tôn.
Tất cả nhân viên ở Độc Tôn đều rất quy củ,có một phần khắc khe hơn Vũ thị,nhân viên đều phải mặc đồng phục do tập đoàn chỉ định,quần tây áo vest đen,còn phải thắt cà vạt, bọn họ thấy cô tiến vào,liền cúi đầu chào,gọi một tiếng phu nhân,đợi cô lướt qua rồi mới tiếp tục làm việc.
Cô được thư ký dẫn tới một phòng chờ,vì người cùng cô hợp tác đang bận họp,cô đáp ứng một tiếng rồi yên tĩnh ngồi vào ghế sofa,tay với lấy cuốn tạp chỉ được đặt trên bàn,nhàn nhạt lật qua từng trang,không khí tĩnh lặng ngoài trừ tiếng lật trang của cô ra thì chẳng còn âm thanh nào nữa.
Nửa giờ đồng hồ trôi qua,tiếng bước chân càng ngày càng gần rồi dừng lại,cô lịch sự đặt cuốn tạp chí xuống,đứng lên giơ tay ra,môi anh đào khẽ dãn ra một nụ cười giao tiếp,giọng có chút đĩnh đạc.
" Xin chào, tôi là Vũ Trường Ca của Vũ thị,hân hạnh cùng hợp tác,song phương có lợi"
Ánh mắt tinh anh tựa hồ có chút ánh sáng phát ra,thập phần tự tin nhìn người trước mặt,nhưng sau đó sững người,trước mặt này.
Cư nhiên là hắn,phía sau còn có Khảm Thiên trợ lý hắn và 2 người khác.
Hắn nhếch môi cười,đưa tay bắt lấy tay cô,tay cô rất ấm,không nhỏ không lớn,cầm rất vừa tay.
" Độc Tôn Triệt,người của Độc Tôn,hân hạnh"
Sau đó hắn ôm eo cô,lơ đãng trong lúc cô không để ý,cắn nhẹ vành tai cô,giọng trầm thấp mơ hồ còn có chút đe doạ,nói.
" Có camera,phối hợp"
Cô ngồi xuống,khiêu mi lướt nhẹ mắt,phía góc tối bị bồn hoa ngoài cửa sổ che mất quả nhiên có một cái chấm đỏ nhỏ,rất nhỏ,nhưng với ánh mắt được tôi luyện từ nhỏ của cô,thì đây chính là con chíp camera.
Người nào lại đặt camera ở đây? Cũng biết rõ cô và hắn sẽ gặp nhau mà đặt?
Tuy không có bằng chứng,nhưng cô nghi ngờ việc này với việc ở bữa tiệc kia dường như có can hệ.
Suy nghĩ một chút,cô nhanh chóng khôi phục dáng vẻ thường ngày,cùng hắn và 3 người khác nói qua về việc khu đô thị kia,cô và hắn cùng quan điểm nên nhanh chóng kế hoạch được đặt ra,chỉ cần kiểm tra đợt cuối xem còn sơ xuất nào nữa không thì có thể tiến hành ngay.
Nhìn đồng hồ,đã 7 giờ tối,kế hoạch thống nhất được đặt ra,hắn nhìn bản kế hoạch,có vẻ hài lòng rồi gật đầu.
" Mọi người làm việc vất vả,có thể tan sở rồi"
" Vâng, Độc Tôn tổng cùng phu nhân về bình an"
Nói xong,ba người lần lượt rời đi,chỉ còn hắn và cô ở trong phòng.
" Vợ,hôm nay em vất vả"
Hắn cười,ôn nhu vuốt tóc cô,vẻ mặt cưng chiều vô hạn.
" Vậy thì phải đền bù a~"
Cô ngồi vào lòng hắn,chu nhẹ môi lên,nghịch ngợm lấy kính của hắn đeo vào,tựa như là một động vật nhỏ chờ chủ nhân vuốt ve,cưng nựng.
" Tiểu bại hoại"
Hắn mắng yêu,đưa tay véo chiếc mũi tinh tế của cô,tình cảm nồng nàn khiến người ta hâm mộ.
Cô không đáp,phồng má nhỏ,kéo cà vạt khiến hắn cúi người xuống gần mặt cô,khoảng cách gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.
" Em muốn nằm trên"
Sau đó còn hung hăng liếm nhẹ môi của bản thân,đôi mắt mê ly cùng chất giọng đầy ngọt ngào của cô làm hắn suýt nữa không nhịn được.
" Được,nằm trên thì nằm trên,em thích thì được,giờ thì trả cái kính cho tôi,được chứ?"
Hắn hôn nhẹ vào môi nhỏ đang dẩu lên của cô,thường thì hắn rất bài xích các tiểu bạch thỏ dạng thế này.
Nhưng đây là cô,lại là một chuyện khác.
" Trả thì trả~ trừ khi..."
Cô nói lấp lửng,chưa đợi hắn trả lời thì nhanh chân bỏ chạy,ra tới cửa thấy hắn thất thần thì nháy mắt một cái,nhanh chân bỏ chạy đi.
" Vợ,em chờ đó"
Hắn cũng cười lên,cũng không chỉnh chu cơ thể mà nhanh chóng chạy theo cô,tiếng cười cũng theo đó mà giảm dần,giảm dần rồi biến mất,để lại căn phòng tối đen cùng một con chíp màu đỏ mờ nhạt ngoài cửa sổ.
Nửa đêm,khi mọi người đều đang yên giấc thì có một bóng đen tiến tới căn phòng vừa nãy của cô và hắn,nhắm đúng vị trí lấy lên con chíp,cũng không nhìn rõ có vẻ mặt gì,lặng lẽ bỏ đi tựa như không có gì.