Chương 13 : Cảnh đại khai sát giới.
" Điều tra được chưa?"
" Thưa,rồi ạ, đã bị Tố Dạ giam ở Tử ngục"
Cô ngồi trên ghế,xoay nhẹ chiếc nhẫn trên tay,đôi mắt thâm trầm không một gợn sóng,khí tức mãnh liệt khiến Vũ Dạ được huấn luyện cứng rắn cũng không nhịn được run rẩy một chút.
Người trước mặt chính là nữ vương thần bí của Deed, hai năm trước đột nhiên biến mất một cách bất ngờ khiến cả giới hắc đạo có chút biến động,có kẻ vui mừng,kẻ thì lo sợ,người nữ vương này tay dính máu của ngàn người,kỹ thuật bắn súng cũng như thủ đoạn giết người không gớm tay khiến người ta rùng mình,tên gọi một chữ - Cảnh.
Ngang tàn,kiêu ngạo,chính là miêu tả Cảnh,chỉ cần làm cô phật lòng,một từ,Chết.
Deed một tay cô tạo ra,bao nhiêu thế lực của Deed dường như đếm không hết,Cảnh một tay cai quản,chỉ cần nhắc đến Deed,người ta liền ngầm hiểu nếu đối đầu với tổ chức này,cũng chính là đối đầu với Cảnh.
Nhưng người ta nào biết,Cảnh - nữ vương trong hắc đạo đồn đại kia chính là đích tiểu thư Vũ gia - Vũ Trường Ca có giọng nói ngọt ngào kia.
Cô nhẹ nhàng đứng lên,tấm vải che mặt cũng vì thế mà đung đưa trên mặt cô,vừa ẩn vừa hiện tựa tạo nên cảm giác thần bí khó tả.
" Đi"
Nhẹ nhàng cười âm ngoa một cái,đụng vào người của Cảnh,tên này dĩ nhiên không thể sống.
Vũ Dạ đáp một tiếng,xem ra đại tỷ muốn tự tay xử lý rồi,xem ra tên này thật sự đã chọc giận đại tỷ rồi.
Tiếng cửa mở ra,Phương Han nheo mắt nhìn người trước mặt,cả tay và chân gã ta đều bị xích lại,xóc xụ xuống,vẻ mặt không cam lòng,nhìn thấy Cảnh tới liền tuyệt vọng,xem ra lần này bản thân khó bảo toàn rồi.
" Nói,lý do giết 2 người bọn họ là gì hả?"
Tố Dạ một bên dùng chân đá một cái hữu lực vào người gã,gã đau đớn đến nhíu mày lại nhưng tuyệt không lên tiếng.
" Vũ,đem vào đây"
Vũ Dạ gật đầu,không biết từ đâu lấy tới một con dao bị nung nóng đến đỏ lên,đưa cho cô.
" Tôi biết nếu bây giờ tha cho ông,ông cũng không sống nổi,nói,ít nhất còn được chết thoải mái"
Giọng cô âm trầm,Tố Dạ liền lấy ghế cho cô ngồi xuống,gã bất ngờ nhìn cô,vừa nhìn một cái liền biết mình bị ung thư? Sau đó gã cười nhạt,gã quên cô là Cảnh - nữ vương của Hắc đạo.
" Không nói? Vậy đừng trách tôi"
Có nhiều người nói cô ra tay hung độc,dùng hình ép cung,nhưng quy tắc của cô là tra hỏi trước,nếu ngoan ngoãn khai ra thì một viên đạn,rất đơn giản,còn nếu kiên trì giữ bưng miệng,cô liền không thủ hạ lưu tình.
" Hít...."
Cô dùng con dao đang nóng hổi ép vào người gã,gã trợn mắt nhìn cô,hét lên một tiếng đau đớn,cả người run rẩy,nôn một cái ra máu dính áo cô.
Pằng một tiếng vang lên,trúng ngay ngực hắn,cô nhếch môi cười một cái sắc lạnh,nào dễ để gã chết như vậy.
" Kêu Lẫm tới chữa cho ông ta,phải cho ông ta sống,sống để chứng kiến gia đình ông ta phải trả giá vì hành động của ông ta"
" Vâng"
Vũ Dạ cùng Tố Dạ lên tiếng,đợi cô gần ly khai thì sức lực từ đâu tới,gã hét lớn một tiếng.
" Cháu gái và cháu trai nhất định không tha cho cô!"
Nói xong,gã cắn lưỡi,máu tươi đầm đìa nhìn rất mất vệ sinh.
" Đã tắt thở"
Cô sững người một chút,song tiếp tục băng lãnh lên tiếng.
" Thu dọn sạch sẽ,tối gặp ở KS"
" Vâng"
Cô lãnh đạm rời đi,cũng không quên vứt bỏ áo khoác đã dính máu tươi kia,mím môi nhìn chiều tà,đôi mắt suy tư không biết đang nghĩ gì,lên xe lái với tốc độ nhanh nhất về nhà.
Nhưng cô nào biết,cháu trai và cháu gái mà gã kia nhắc đến.
Chính là Độc Tôn Triệt,còn cháu gái,chính là Phương Hàm Nhiên,là người kia hắn hay ngày đêm nghĩ tới,cũng chính là người cô đã giết 3 năm trước.
Cô và hắn cũng vạn lần không ngờ,Phương Hàm Nhiên còn sống,đang lên kế hoạch trả thù cô.
Thế nào? Đặc sắc không =))))