Kế Hoạch Theo Đuổi Ông Xã


Buổi tối, cả nhà cùng ăn cơm, chủ đề mai mối cưới gả một lần nữa được đề cập.“Nhật Anh, bạn của mẹ có một cậu con trai, lớn hơn con một tuổi, cũng học ngành kinh tế giống con, mẹ xem sinh thần bát tự của hai đứa rồi, rất là hợp...”“Mẹ! Tha cho con đi.

Con chưa có ý định lập gia đình đâu.”“Có bắt con cưới vội đâu, cứ xem mắt rồi giữ mối đó.

Đợi năm sau con học xong, thì cưới cũng chưa muộn.”Nhật Anh sặc cả cơm, chưa gì mà mẹ cô đã chọn sẵn ‘chồng’ cho cô luôn rồi.

Thời buổi này còn có kiểu xem mắt rồi giữ chỗ như vậy sao hả trời, cô đưa ánh cầu cứu ba Kim Lý, ông ấy cũng chỉ thở dài lắc đầu.“Nhưng mẹ à, con...”“Không có nhưng nhị gì hết, định hướng nghề nghiệp cho con thì con không nghe đã đành, bây giờ hôn sự của con phải nghe theo mẹ.

Mẹ nói con biết, nhà người bạn này của mẹ thật sự rất khá, con gả vào đó sau này không phải lo ăn lo mặc.”“Tiền con có thể kiếm được, không cần thiết phải bán mình.

Con no rồi.”Nhật Anh buông đũa, đi lên phòng, ý cô đã quyết, không đi chính là không đi.


Nhưng sau đó, Nhật Anh có đập đầu vào đậu hủ hư não cũng không thể ngờ được mẹ Kim lại đưa đến cho cô một tờ giấy nợ, số nợ lên đến hai trăm triệu, chủ nợ không ai khác chính là người bạn có đứa con trai mà mẹ cô muốn cô đi xem mắt.“Mẹ làm gì mà nợ người ta nhiều như vậy?”“Ở quê gặp mưa lớn vỡ đập nước, nhà cửa gia súc của ông bà ngoại con đều bị cuốn đi hết rồi.

Mẹ bất đắc dĩ phải vay mượn tiền để gửi về dưới để xoay sở.”“Sao không ai nói cho con biết?”“Còn không phải sợ con phân tâm lo lắng, muốn con an tâm học hành hay sao.

Con cũng chỉ là sinh viên, đi làm thêm thì được bao nhiêu chứ, còn phải lo học phí, phí sinh hoạt, nói với con khác gì không nói.”Nhật Anh không thể phản bác, quả thật có nói với cô cũng chẳng giúp được gì.

Thiên tai nạn lũ cũng không ai muốn, chỉ trách vận rủi do trời ban.

Nhà cô cũng chỉ có mỗi hiệu thuốc nhỏ, tiền kiếm được cũng chỉ ở mức đủ ăn đủ mặc không dư giả, nên lúc cấp bách chỉ còn cách vay mượn người ngoài.“Mẹ cũng không nhẫn tâm nhìn con lấy người con không thương.

Con chỉ cần đi xem mắt, rồi sao đó tìm lý do khoái thác, kéo dài thời gian, đợi thêm một hai năm nữa, lúc đó ba mẹ cũng tích góp đủ tiền để trả nợ cho người ta.

Hiện tại con vẫn còn đi học, họ cũng sẽ không ép con đâu.”Mẹ Kim cố gắng an ủi con gái, dẫu sao bà cũng chỉ có mỗi đứa con gái này, bảo bà làm sao không thương không xót cho đành.“Tạm thời như mẹ nói đi.

Về khoản tiền đó, con sẽ từ từ tìm cách phụ ba mẹ trả.

Lần sau có chuyện gì cũng đừng giấu con.”Hôm sau, Nhật Anh đến điểm hẹn xem mắt, xém chút nữa cô xỉu luôn trên nền đất.

Ôi mẹ ơi! Người đến là anh Minh Phong.

Thế quái nào lại có chuyện trùng hợp như vậy chứ.


Lần đầu tiên trong cuộc đời, cô thấy lão thiên gia cho cô áng mây ngũ sắc may mắn, không phải mây đen tịch mịch.

Lần đầu tiên trong cuộc đời, cô thấy mẹ mình rất có mắt nhìn, chọn đúng gu mà cô thích luôn.Nhật Anh hành xử như một con ngốc, lời lẽ lấp ba lấp bấp.“Chào...!chào anh!”“Cô chính là đối tượng xem mắt của tôi hôm nay?”“Uhm...!đúng vậy.

Thật tình cờ ha.”Minh Phong cũng không có biểu hiện gì, vẫn một vẻ lạnh nhạt vô biểu cảm, cũng không có ý định bắt chuyện, cố tình để Nhật Anh chán ghét.Cô không ngốc, đương nhiên nhận ra người ta không thích mình nhưng khổ nỗi cô lại thích người ta mất rồi.

Thôi thì mặt dày, là người chủ động, được thì ăn cả, bại ngã về không thôi.“Anh thích mẫu người con gái như thế nào?”“Tôi không thích con gái.”Nhật Anh mày đúng là tự vả mặt mà, đã biết câu trả lời còn hỏi hưu hỏi vượn chi cho chuốc nhục, tự mắng mình rầm rộ trong lòng.

Nhưng mà không hiểu sao, cô cứ muốn trêu chọc anh, muốn nhìn thấy nụ cười trên gương mặt băng giá kia quá đi mất.“Còn cô?” – Vì phép lịch sự của buổi xem mắt, Minh Phong cũng hỏi lại cô.“Giống anh đó!”Nhật Anh rất thản nhiên đáp, làm bộ dáng ngây ngô đáng yêu.

Minh Phong sặc nước, có lẽ anh không nghĩ cô gái trước mặt anh lại có thể nói những lời như vậy.“Cô vẫn chưa nghe rõ lời tôi nói?”“Nghe rõ mà! Nhưng mà tôi vẫn thích anh.”“Cô có bị bệnh không?”“Có chứ.

Tôi mắc bệnh ‘siêu thích anh’ đó.”“Nếu cô chuyển giới, tôi có thể suy nghĩ lại.”“Anh cho tôi vay tiền đi.

Tôi nghèo lắm.”Lúc này, gương mặt băng lãnh kia đã khẽ cười, anh biết mình đang bị trêu đùa, cô gái này cũng có chút thú vị.


Nhưng sau đó thì anh trở lại dáng vẻ nghiêm túc, nói chính sự.“Tôi xem mắt vì bị mẹ tôi ép.

Tôi không muốn chúng ta có bất kì tiến triển nào xa hơn.”Điệu bộ của Minh Phong quá nghiêm túc, Nhật Anh cũng không muốn trêu chọc anh thêm nữa, cũng thực lòng bày tỏ.“Nhà tôi nợ nhà anh một khoản tiền lớn.

Mẹ anh muốn tôi gả cho anh để trừ nợ.

Nhưng hiện tại, tôi không có tiền, phiền anh giúp tôi giả hẹn họ với kéo dài thêm chút thời gian, tôi nhất định kiếm được tiền để trả đủ cho nhà anh.”Minh Phong suy nghĩ một lúc, mẹ anh biết chuyện anh và Tam Tùng, không có Nhật Anh thì mẹ anh cũng sẽ tìm những cô gái khác.

Chi bằng hợp tác với cô ấy anh chí ít anh cũng đỡ bị làm phiền.“Được.”Hai người thỏa thuận thêm một số nguyên tắc riêng của nhau, duy trì mối quan hệ hèn hò trên danh nghĩa này trong một năm.Nhật Anh có chút buồn trong lòng, giá mà mối quan hệ này có thể là thật chứ không phải giả vờ.

Nhưng cô hiểu, cái gì cũng cần thời gian cả, không thể nóng vội, nhất là chuyện tình cảm..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận