Kế Hoạch Theo Đuổi Ông Xã


Người ta luôn nói con gái sẽ tỉ mỉ chi tiết hơn con trai nhưng ngay lúc này Nhật Anh đã hoàn toàn bác bỏ suy nghĩ đó ra khỏi đầu mình.

Căn phòng được bố trị cực kì đơn giản nhưng ngăn nắp gọn gàng.

Chỉ có khoản nhỏ diện tích dành cho giường ngủ và bàn làm việc, phần còn lại đều dành chỗ cho các loại thủy sinh như cá, rùa, ếch,...!còn có các loại cây thủy sinh đủ màu sắc kích cỡ.Cô đi nhầm rồi sao? Chỗ này rõ ràng giống một thủy cung hơn là phòng ngủ.

Đây thật sự là phòng nghủ của Minh Phong sao? Thế giới riêng của anh ấy thật sinh động.Giọng của Minh Phong cất lên, đánh thức cô khổ mê lộ: “Bất ngờ lắm sao?”Nhật Anh gật gật đầu, ánh mắt sáng như sao: “Đúng vậy.


Làm thế nào mà một sinh viên ngành kinh tế như anh lại có sở thích với động thực vật thủy sinh như vậy.”“Tôi kinh doanh chúng.”“Wow! Thật à, anh có thể bán cho tôi bé rùa này không? Trông nó rất đáng yêu!” - Nhật Anh chỉ chỉ vào một chú rùa mai xanh đang bò trên mỏm đá trong hồ rùa, tỏ vẻ thích thú.“Thích thì tôi tặng.

Hơi khó chăm đấy.

Quá trình chăm sóc có vấn đề gì thì cứ hỏi tôi.”Nhật Anh nghe đến đây thì cười ranh mãnh, lấy điện thoại trong túi ra, đưa đến trước mặt anh, mở mã QR Zalo của cô, bảo anh kết bạn.

Minh Phong có cảm giác mình bị đưa vào tròng, cô gái này có vẻ muốn xin zalo của anh hơn là xin rùa về nuôi.

Nhưng nhìn cái bộ dáng ranh mãnh của cô thì không ghét, lại còn thấy đáng yêu....Minh Phong đưa Nhật Anh trở về nhà, vừa đến ngã ba liền bị một chiếc ô tô chặn lại.

Bước xuống xe, là Tam Tùng.

Nhật Anh nhìn thấy cậu thì nổi điên: “Cậu điên à! Chặn xe như vậy biết nguy hiểm lắm không?”Minh Phong vừa nhìn đã biết cậu xảy ra chuyện: “Có chuyện gì rồi phải không?”Tam Tùng không nói, chỉ khẽ gật đầu, đánh ánh mắt về phía Nhật Anh.Cô đương nhiên hiểu ý, viện cớ bận đột xuất để không gian riêng cho hai người, tự mình bắt taxi đi về.

Xe rời đi, không ai đuổi theo cản cô lại cả, lòng Nhật Anh buồn bã, đến cuối cùng trong lòng anh, cô vẫn không quan trọng.Thích một người đã thích người khác, cảm giác thật khó chịu.


Nhìn người mình thích bên cạnh người họ thích, lại càng khó chịu hơn.

Nhưng tình yêu chính là mù quáng, dù khó chịu vẫn tình nguyện yêu.“Khóc gì chứ! Mới thấy họ nói chuyện đã khóc như vậy, sau này thấy bọn họ hôn nhau có phải mày đi tự tử luôn không.” – Nhật Anh lau nước mắt đọng trên má, tự trách.Tài xế taxi qua gương chiếu hậu thấy cô khóc, liền an ủi: “Cô gái, cháu đang trong cuộc tình tay ba à? Chú nói này, yêu một người không có gì là hối hận cả, bỏ lỡ một người mới là hối hận lớn nhất đời người! Còn trẻ thì không nên bỏ lỡ quá nhiều, sau này già đi sẽ tiếc nuối.”Nhật Anh phì cười, nếu chú ấy biết cô đang theo đuổi một chàng gay mà cũng không phải là một chàng trai bình thường thì liệu chú có còn khuyên cô ‘không bỏ lỡ’ nữa hay không.

Nhưng những lúc tâm trạng buồn bã, chính là có người nói chuyện mới khuây khỏa được.“Vậy nếu người cháu yêu không yêu cháu thì sao? Anh ấy...!đã thích người khác.

Nhưng người được thích đó lại nói là...!thích cháu.”Bác tài xế suy nghĩ một lúc thì cười: “Chính là hai cậu nhóc lúc nãy đứng cạnh cháu sao? Ý cháu là hai người đó yêu nhau, nhưng cháu lại thích một trong hai người.”“Đúng...!đúng vậy!” Nhật Anh ấp úng.

Bác tài này thật tinh ý, cô thấy bác ấy làm tài xế quả là phí tài năng quá, nên làm nhà tâm lý học thì hơn.Lần này bác tài không cười, nghiêm túc nói: “Tình cảm nếu cả hai tâm đầu ý hợp, thì mới bền chặt.

Nếu đến từ một phía thôi thì giống như xe chạy đại lộ một chiều vậy, chỉ có đi, không có quay đầu.


Điều quang trọng là cháu có đủ kiên trì để đuổi theo chiếc xe này hay không thôi!”Kiên trì sao? Đúng vậy, mới một thời gian ngắn, anh ấy vẫn chưa thể có cảm tình ngay được.

Phải kiên trì, ít nhất khi đã nổ lực hết sức, sau này mới không hối hận vì bỏ lỡ.“Cảm ơn bác.

Cháu hiểu rồi! Bác thật sự là một bác tài xế tuyệt vời.” – Nhật Anh cười khúc khích, giơ ngón cái thể hiện ‘nút like’ tán thưởng.Bác tài xế cũng cười, đáp lại bằng một ‘nút like’, không quên nói: Nhớ đánh giá bác năm sao trên app nhé!”...Bật mí chương sau:"Tam Tùng, cậu biến thái.

Mau mặc áo vào!""Nhật Anh, tớ muốn cậu nhìn cho kĩ...!chúng ta giống nhau.""Hả, cậu...!cậu..."(Độc giả ơi, comment cho Xan biết suy đoán của các bạn về chương sau đi nào!).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận