Kế Hoạch Theo Đuổi Ông Xã


Xe lăn bánh, Nhật Anh vẫn chưa hết cảm nắng, tim cô vẫn còn đập thình thịnh, rất may là chỉ có mình cô nghe thấy.

Nếu không, thật muốn kiếm một cái lỗ chó mà chui vào để bớt nhục.

Lén nhìn Minh Phong, dường như mặt anh cũng đang đo đỏ, anh cũng đang hồi hộp giống cô sao? Chắc là cô nhầm, do rượu thôi.

Hiện tại, nên đánh trống lãng sang hướng khác đế xua tan cái bầu không khí ngượng ngùng này.“Hai người lúc chiều là đi uống rượu sao?”“Ừ.

Uống một chút.”“Ha ha, uống một chút mà cậu ta đã say đến vậy, tửu lượng cũng quá là tệ đi.


Như con gái vậy!”Minh Phong liếc nhìn Nhật Anh, nhẹ nhàng buông chữ: “Ừ, tửu lượng kém thật.

Mới ‘một két’ đã say rồi!”Cái gì? Một két? Hai mươi bốn chai cho hai người uống.

Cô tức muốn phụt máu.

Cái này không phải là tửu lượng cậu ta kém đâu ‘anh hai’ à, mà là tửu lượng của anh quá cao thâm.

Uống rượu mà như uống nước lã, nửa thùng rồi mà vẫn tỉnh bơ bơ.

Nhật Anh thầm mắng Minh Phong trong lòng, cô ước gì mấy chú cảnh sát giao thông hốt tên này lại đo cồn cho hắn đóng phạt cháy túi lun đi, thật đáng ghét.Chạy một hồi, xe dừng lại ở một cao ốc cao tầng ở gần công ty Khiêm Minh.

Đoán chừng đây là nhà riêng của Tam Tùng rồi.

Cũng phải, giám đốc công ty lớn mà, có căn hộ cao cấp thế này cũng là chuyện bình thường.Minh Phong mở cửa xe cho cô xuống rồi dìu Tam Tùng xuống xe, lúc này cô mới phát hiện ra, Tam Tùng tuy cao lớn nhưng vẫn thấp hơn Minh Phong rất nhiều, khung xương cũng có vẻ nhỏ nhắn hơn, gầy hơn một chút.

Nhật Anh lại suy nghĩ linh tinh, đoán xem ai là công, ai là thụ, cười khúc khích.Nhưng nghĩ lại thì không hiểu tại sao, lúc ở bên cạnh hai người bọn họ.

Cô lại chỉ cảm thấy đáng ghét một chút, không hề bài xích hai người bọn họ.


Một tên ác ma hung dữ, một thiên thần hiền lành đem lòng yêu ác ma, còn cô chính là một phù thủy rừng già, muốn bẻ cánh thiên thần để độc chiếm, nhưng cũng muốn bầu bạn với ác ma kia.“Uống nữa, uống nữa đi...!ực...!tôi còn có thể uống tiếp!”Minh Phong đặt Tam Tùng lên giường, đứng sang một bên, không quên dặn dò cô: “Trông cậy hết vào cô.”Gì chứ? Trông cậy cô là như thế nào? Nhìn cái thân người đang nằm lẻo nghẻo trên giường, gương mặt đỏ bừng lên vì sốt, cô lắc đầu thở dài.

Không nghĩ nhiều được nữa, cứu người là trên hết.Cô lấy túi thuốc mua được ở hiệu thuốc 24/7 lúc nãy ra, cẩn thận gỡ keo dán của miếng dán hạ sốt, đắp lên trán của Tam Tùng, dùng thìa đúc thuốc giải rượu cho cậu.“Anh hai, đừng rời xa em...!anh hai...”Vô thức, Tam Tùng nắm lấy tay cô, lẩm bẩm.Nhật Anh bất ngờ, cậu ta như vậy mà lại có anh trai.

Lúc còn đi học, rõ ràng nghe nói cậu ấy là con một, không hề có anh em, người anh trai kia rốt cuộc là ai.

Cô bất giác rút tay về, nhưng bị Tam Tùng giữ chặc.

Minh Phong còn đang ở đây, mà cái tên này lại...“Tên dê xồm, bỏ tay ra!” – Dùng gối đập vào Tam Tùng, mắng.Lực đạo mạnh, Tam Tùng buông tay, hắn cũng tỉnh lại.“Đau đầu quá...”Nhật Anh hừ lạnh, bỏ đi ra ngoài.

Nghĩa vụ của cô coi như xong rồi.


Tốt nhất nên tránh xa mấy tên say rượu này.

Nghĩ thế, cô xoay bước rời khỏi phòng, đóng cửa mạnh tay vì tức giận.“Nhật Anh? Còn cả anh nữa.

Sao hai người lại ở đây?”“Còn không phải do cậu uống say đến đổ bệnh sao?”Minh Phong chán ghét trả lời.

Là cậu đùng đùng chạy tới rủ anh uống rượu, đến giới hạn vẫn cứ uống cố, anh đã cản lại rồi nhưng cậu lì thì tự gánh hậu quả.

Giận thì giận nhưng quan tâm vẫn là quan tâm, anh hiểu rất rõ lí do khiến cho một người luôn lý trí như cậu phải yếu đuối đến mức như vậy, chính là áp lực từ gia đình.“Thà chấp nhận đi nước cờ nguy hiểm là kết hôn, chứ nhất quyết không chịu nói ra sự thật với ba cậu?”“Có thể sao? Nói với ông ấy khác nào công sức bao năm qua của tôi đổ sông đổ bể.”( Chương 17 đã được cập nhật sớm hơn lại Enovel.vn và hoàn toàn miễn phí).


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận