Nhật Anh căn thẳng lùi về phía sau, gần như vậy, da mặt mong manh của cô nhiệt độ quá tải, đỏ bừng bừng.Hắn nở nụ cười tà mị, rất thích dáng vẻ ngượng ngùng này của cô, càng thích bắt nạt cô.Hắn ho nhẹ một tiếng rồi tiếp tục nở nụ cười tà mì: “Ở công ty này, tôi mới là người quyết định.
Cũng là người đánh giá kết quả thực tập doanh nghiệp của cô Nhật Anh”Bá đạo tổng tài, ngang ngược bắt nạt cô.
Nhật Anh phẫn hận trong lòng, nhưng nghĩ đến kết quả thực tập cô liền nhịn xuống, nghiến răng nghiến lợi miễn cưỡng đồng ý“Được.Theo ý sếp.
Tôi không có ý kiến.”Cô hận không thể ném kẻ tự đắc tự phụ kia qua cửa sổ.
Oan gia ngõ hẹp, đúng là bức tử cô mà.[...]Ngày đầu tiên làm việc, bị tên bá đạo đó đày đọa.“Cà phꔓDạ.
Tôi lập tức đi làm ngay.
Xin đợi tôi một chút”Nhật Anh bằng tốc độ nhanh nhất đến phòng nghỉ trưa pha một tách cà phê nóng, mang đến trước mặt của Tâm Tùng.“Cà phê của sếp”Hắn vẫn chăm chú nhìn tài liệu trên tay, ho nhẹ một tiếng, giọng điệu hết sức thản nhiên “Bây giờ tôi không thích cà phê nữa.
Đổi thành trà đi.”Cô nhịn, cô nhịn.“Được.
Sếp đợi tôi một lát”Chỉ là pha lại thôi mà, cô liền đi pha một tách trà đưa đến trước mặt hắn.Lần này hắn đã buôn tài liệu qua một bên, nhẹ bưng tách trà lên, nhấp một ngụm.“Tệ quá.
Ra ngoài mua đi.
Cửa hàng Ô Nam Nhất, tôi thích trà ở đó”Ô Nam Nhất? Cô nhớ không lầm cái cửa hàng đó cách đây hai con phố, đúng là hành hạ cô mà.
Cô tiếp tục nhịn, cô phải nhịn tên sếp gia hỏa này.
Nhật Anh cố gắng nở nụ cười miễn cưỡng nhất có thể.“Được.
Tôi đi mua ngay!”Từ phòng giám đốc đi ra, Nhật Anh thở dài mệt mỏi, sao cô lại xui xẻo như vậy chứ, cô trong máy nguyền rủa hắn lát nữa uống trà bị nghẹn chết đi.Cửa thang máy lại mở, hai nhân viên nữ bước vào, nhìn cô bằng ánh mắt không hề thân thiện, lại còn buông chuyện nói xấu trước mặt cô.“Nhìn kìa.
Là con nhỏ sinh viên mới đến đó.
Trông dáng vẻ chả khác gì hồ ly tinh ”“Đúng đó.
Ngày đầu đi làm đã câu dẫn giám đốc, trở thành trợ lý riêng.
Sinh viên bây giờ thật đúng là không đơn giản.”“Thật là không biết liêm sỉ”Cô mới không thèm cái gì mà trợ lý riêng đó.
Nghĩ cô muốn làm lắm sao? Mấy kẻ này ma cũ cứ thích bắt nạt ma mới.
Thang máy đến tầng trệt, Nhật Anh nhanh chóng bước ra, không thèm để ý đến hai người độc mồm độc miệng kia.“Thái độ gì vậy? Còn không thèm để ý chúng ta”“Đáng ghét.
Đúng là mặt dày mà.”[...]Trà quán Ô Nam Nhất, Nhật Anh đảo mắt nhìn tất thảy menu, lúc nãy đi mà quên hỏi hắn thích uống loại nào, mua sai hẳn lại bắt cô vòng lại đây đổi cho mà xem.Lúc này, điện thoại trong túi đột nhiên vang lên.“Alo”“Mua một ly trà mà lâu vậy sao?” Là cái giọng nói của đại ma vương, tên đó có số điện thoại cô từ lúc nào vậy“Sao anh có số điện thoại của tôi?”“Hồ sơ phỏng vấn”Thì ra là vậy.
Cô nhất thời quên mất đại ma vương này là tổng tài, bảo chị Thu Uyên lấy thông tin liên lạc của cô không phải chuyện gì khó khắn cả.Cái giọng lạnh lùng kia lại truyền qua điện thoại “Vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi.”“À.
Chuyện đó...” Cô cũng không thể thành thật khai báo là do cô ngốc quên sạc điện cho xe, đành phải đi bộ đến đây.“Xin lỗi xếp, do hôm nay xe tôi bị hư nên tôi phải đi bộ đến đây.
Có chút chậm trễ”“Cô bị ngốc sao? Đi bộ? Đang ở đâu?”“Trà quán Ô Nam Nhất”“Ừ”“Tút tút”Vậy là tắt rồi.Cô còn chưa kịp hỏi hắn là uống trà gì để cô mua liền bấm máy gọi lại cho hắn.“Xin lỗi, tài khoản của quý khách không đủ...”Sao lại là lúc này chứ.
Lúc quang trọng thế này thì điện thoại lại hết tiền, đúng là xui xẻo luôn ám cô mà.Nhật Anh đành hỏi nhân viên loại trà nào được yêu thích nhất rồi chọn loại đó.“Trà đang được chuẩn bị, mời quý khách đến ghế bàn trong giây lát.”“Được.
Xin cảm ơn”Nhật Anh xoay người rời đi, không để ý phía sau mình đang có người xếp hàng oder, bất giác đụng phải người ta..