Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Cảm xúc đột nhiên tăng mạnh?

Mạnh đến mức Hệ thống Tiểu Nhất cũng có thể cảm thấy được, như vậy nói lên điều gì?

Chẳng lẽ câu nói vừa rồi của cô đã đụng chạm tới điểm nào đó của cô ta sao?

Những câu nói vừa rồi của cô có vấn đề gì?

Tề Tiểu Tô nghi ngờ, nhưng trên mặt càng tỏ ra bình tĩnh, cô cứ nhìn thẳng vào Mạt Na, không hề có ý tránh đi ánh mắt của cô ta.

Mạt Na nhìn xoáy vào cô, cô ta chuyển chủ đề: “Bà Vệ không vô dụng như các người tưởng đầu, có lẽ cô không biết trong tay bà ấy còn nuôi một đội lính đánh thuê, có thể làm mọi việc dù là giết người phóng hỏa, không việc ác gì không làm”

Cái gì?

Sự bình tĩnh của Tể Tiểu Tô bị xé rách.

Dù cô có nghĩ như thế nào cũng không thể nghĩ được rằng chuyện Mạt Na muốn nói lại là chuyện như vậy!

Bà Vệ nuôi một đội lính đánh thuế?

Một đội lính đánh thuê giết người phóng hỏa, làm đủ mọi chuyện ác?

Đùa gì vậy! Sao có thể như thế được!

Nhưng Mạt Na nói đùa với cô như thế để làm gì chứ? Cô ta hoàn toàn không cần thiết phải làm như thế, nếu đây chỉ là một tin bịa đặt thì nó có mục đích gì?

Nhưng nếu là thật...

Đầu óc Tề Tiểu Tô hơi hỗn loạn.

“Thế nào, giá trị của tin tức này đối với cô có đủ cao không?” Mạt Na dựa lưng về phía sau, nhìn Tề Tiểu Tô cuối cùng cũng đã thay đổi sắc mặt, cô ta cũng cảm thấy cảm xúc của mình được cân bằng.

Không thể để một mình Tể Vân Diên cứ dùng ánh mắt như vậy để giày vò cô ta được.

“Cô cảm thấy tôi sẽ tin à?”

Mạt Na cười: “Không tin? Tại sao tôi lại muốn đem loại chuyện này ra đùa với cô? Mỗi tháng bà ấy đều chỉ cho đội lính đánh thuê kia rất nhiều tiền, hơn nữa, rất nhiều năm rồi, đám người kia chỉ có một nhiệm vụ duy nhất là đi tìm kiếm Vệ Kiêu!”

“Cô đúng là rất quan tâm đến chuyện của Vệ gia”

“Đây là điều đương nhiên, dù gì tâm nguyện nhiều năm nay của tôi vẫn luôn là được gả vào Vệ gia, gả cho Vệ Thiếu soái, vì thế mà tôi rất có hứng thú đi tìm hiểu chuyện nhà họ” Mạt Na nhún vai. “Vả lại, là người của Cục an toàn, chúng tôi luôn phải nắm giữ tin tức, động tình của đám lính đánh thuế tư nhân đó, nếu không tôi cũng sẽ không vô tình phát hiện được chuyện này.”

“Tôi không có hứng thú muốn biết Cục an toàn làm công việc gì, mà bà Vệ có đội lính đánh thuê hay không cũng chẳng có quan hệ gì với tôi cả...”

Mạt Na ngắt lời cô: “Sao, không phải cô đã đăng ký kết hôn với Vệ thiếu rồi à?”

Dù họ không công khai chuyện này, nhưng khi làm đăng ký, Thủ trưởng ban chấp hành cũng đi cùng, nên nếu có người biết cũng không lạ. Tể Tiểu Tô cũng không phản bác.

Mạt Na lại nói: “Cho nên, chẳng phải bà Vệ đã là mẹ chồng của cô rồi hay sao? Tại sao lại không liên quan gì tới có chứ?”

Nói thế thì, mấy cô này biết cô là con gái ruột của Thủ trưởng ban chấp hành, nhưng vẫn không biết Về Thường Khuynh không phải là con ruột của bà Vệ.

Tế Tiểu Tô cũng cười: “Nếu đã là chuyện nhà chúng tôi, thì cô Mạt cần gì phải chú ý như thế?”

“Đội trưởng của đội lính đánh thuê kia có biệt danh là Hắc Hổ, đã ba tháng nay bà Vệ không trả tiền cho bọn họ, mà trước khi các người quay trở về, bọn họ luôn cho rằng tôi là mợ Vệ” Mạt Na thấy cô nhíu mày thì nói tiếp: “Vì vậy mà hắn tới tìm tôi.”

Khi nói đến chuyện những người đó xem cô ta như mợ Vệ, ánh mắt Mạt Na thoáng xuất hiện cảm xúc trào phúng.

Mợ Vệ, ha ha ha.

Nếu bà Vệ thật sự nuôi một đội lính đánh thuế như vậy, thì đó nhất định là một chuyện vô cùng bí mật, nhưng nghe Mạt Na nói, dường như bà Vệ cũng không giấu cô ta chuyện này? Còn giới thiệu tay đội trưởng Hắc Hổ cho cô ta biết?

Thế này chẳng phải rất kỳ quái hay sao?

Nếu bà Vệ là một người mẹ tốt yêu thương con trai mình, thì chuyện yêu ai yêu cả đường đi, đối xử tốt với con dâu tương lai cũng chẳng có gì là lạ, nhưng tình cảm của bà Vệ đối với Thiếu soái như thế nào, Tê Tiểu Tô cũng biết được ít nhiều.

Nếu đã thế thì cho dù Vệ Thiếu soái có thật sự cưới Mạt Na đi chăng nữa, thì chỉ có khả năng là bà Vệ sẽ càng ghét cô ta hơn mà thôi, không thể nào đem những bí mật này nói cho cô ta biết được.

Vậy thì chỉ còn khả năng lớn nhất là, Mạt Na tự mình tra ra được chuyện này, sau đó lại dùng nó để uy hiếp, ra điều kiện, cuối cùng hai người bọn họ cấu kết với nhau, làm ra những chuyện như lúc trước.

Hiện tại, sự hợp tác của Mạt Na và bà Vệ đã tan vỡ, nên Mạt Na quyết định cầm bí mật của bà ta đi bán cho cô, muốn đổi lại thứ gì đó từ phía cô.

Đáng tiếc, mặc dù cô cũng hơi có hứng thú, cũng tò mò đấy, nhưng cô không quan tâm đến mức muốn hợp tác hoặc trao đổi với Mạt Na.

“Hắc Hổ đến đòi tiền, đồng thời cũng mang tới một tin tức. Và chuyện tôi muốn nói với cô chính là cái tin tức này.” Mạt Na nói.

Tế Tiểu Tô nhìn về phía chiếc đồng hồ cây lớn được đặt ở góc tường.

Sắp tới mười giờ rồi.

Không biết Vệ Thường Khuynh dự định giải quyết chuyện của Phương Viện Viện như thế nào.

Thực ra cô cũng hơi tò mò với thân phận thực sự của Phương Viện Viện.

Bây giờ vẫn chưa thể chứng minh được là cô ta có thật sự bị Vệ Kiêu mang về từ thế kỷ hai mươi mốt hay không, nếu đúng thì năm đó, vào thời điểm có được sinh ra ở bệnh viện đã xảy ra chuyện gì đó, nếu không Vệ Kiều cũng sẽ không lấy nhầm đứa trẻ khác.

Nhưng nếu Vệ Kiêu nói dối thì sao?

Phương Viện Viện vốn chẳng phải là đứa bé được ôm về từ thế kỷ hai mươi mốt, mà là được lấy từ một nơi nào đó ở Liên minh thì sao? Vậy thì mục đích khi ông ta làm như vậy là gì?

Ông ta và Phương Tấn không phải là bạn bè tốt của nhau sao?

Nếu có thể biết rõ thân thể, lại lịch của Phương Viện Viện thì ít nhiều gì cũng giúp lòng cô sáng tỏ hơn.

Vì trong lòng đang suy nghĩ đến chuyện khác, nên trong một lúc cô không trả lời Mạt Na.

Ánh mắt Mạt Na cũng nhìn theo về phía chiếc đồng hồ, khóe môi cô ta hơi nhếch lên. Cô ta cũng không sốt ruột, chỉ cần cuối cùng Tề Vân Diên trả lời là được.

Tề Tiểu Tô lấy lại tinh thần, cô nói với giọng điệu khá thờ ơ: “Cô muốn dùng tin tức Hắc Hổ đưa tới để đổi lấy một cơ hội gặp mặt bà Vệ, tôi nghe rõ rồi, nhưng chuyện này tôi thật sự bất lực, bởi vì tôi vốn không hề biết bà Vệ đang ở đâu?

Mạt Na cứng người.

“Thật tiếc quá, cô Mạt, đã đến giờ đọc sách của tôi rồi, tôi không thể tiếp tục tán gẫu với cô được nữa.” Tế Tiểu Tô đứng lên, nói với dì Bạch: “Dì Bạch, dì tiến khách hộ con nhé.”

“Vâng” Dì Bạch tiến lên một bước. “Cố Mạt, mời cô.”

Mạt Na phải hít một hơi thật sâu mới ngăn được mình không nổi giận.

Con ả Tể Vân Diên này!

Cô ta nói nhiều như vậy mà không đổi lại được một câu có tin tức hữu ích!

“Nếu đã thế, lần sau chờ Thiếu soái có ở nhà, tôi sẽ lại đến thăm hỏi” Mặt cổ ta không biểu hiện gì, chỉ đứng lên, quay người đi

ra.

Tế Tiểu Tô lên tầng, ra sân thượng có rất nhiều loại hoa cỏ, vừa đúng lúc cô nhìn thấy Mạt Na đang ra cổng, lên xe, quay cửa kính xe xuống rồi nhìn sang.

“Chà chà, cách xa như vậy mà bản Hệ thống vẫn có thể nhìn thấy lửa giận trong mắt cô ta đấy.” Hệ thống Tiểu Nhất nói: “Tô tổng, cổ có cảm thấy cô Mạt Na này có chút gì đó kỳ lạ không?”

“Sao chỉ có một chút, phải là quá kỳ lạ mới đủng”

Có vẻ như cô ta thật sự vội vã muốn tìm được bà Vệ, nên mới bất đắc dĩ lộ ra một chút tin tức để bàn điều kiện với cô.

Nhưng cuối cùng cô ta muốn tìm bà Vệ để làm gì?

“Còn cả bà Vệ nữa, đúng là người không tầm thường, dưới tình huống lúc đó, cảm xúc của bà ta bị kích động như vậy mà còn có thể che giấu được một số bí mật, không hề để lộ ra chút nào, đúng là chúng ta đã đánh giá thấp bà ta rồi”

Ánh mắt Tề Tiểu Tô hơi trầm xuống.

Đúng vậy.

Lúc nói đến chuyện của đám lính đánh thuế Hắc Hổ, trồng Mạt Na không giống như đang nói dối.

Thật không ngờ bà Vệ vẫn còn một chiều như vậy, đúng là làm cô cảm thấy bất ngờ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui