Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Tuy Vệ Thường Khuynh vẫn thường xuyên về nhà ăn cơm tối cùng cô, nhưng anh thường ra ngoài ngay sau khi ăn cơm, bận tới mức không dứt ra được.

Mỗi lần Tế Tiểu Tổ hỏi, anh cũng không giấu giếm gì, nhưng chỉ nói chung chung.

Cô biết anh đang bận làm gì, nhưng không thể giúp được, mà lúc này đây cho dù có muốn giúp, Vệ Thường Khuynh cũng sẽ không đồng ý.

Bây giờ bụng của cô cũng bắt đầu lộ rõ.

Hôm nay, trận đấu đối kháng bắt đầu.

Trận đấu này rất đặc biệt.

Đây là lần đầu tiên những người cải tạo gen xuất hiện trước nhiều người.

Tuy rằng trận đấu này không mở cửa cho người ngoài, chỉ có người của quân đội và căn cứ nghiên cứu biết, cũng chỉ có chiến đội đặc biệt và các sĩ quan cao cấp được xem nhưng không khí vẫn lan rộng ra.

Tề Tiểu Tô cũng không thể bỏ lỡ trận đối đầu này.

Cô cũng muốn xem thử, rốt cuộc súc chiến đấu mà những người đã cải tạo gen thể hiện ra sẽ như thế nào.

Điều khiến cô bất ngờ là Chúc Niệm Tề cũng đến.

“Được Thiếu soái đồng ý đấy” Đối diện với ánh mắt kinh ngạc của Tề Tiểu Tô, Chúc Niệm Tề thẩm thì: “Thứ tôi mang đến cũng rất an toàn, tôi cũng có nhiệm vụ, còn là nhiệm vụ rất quan trọng nữa!

Tế Tiểu Tô ngẫm nghĩ một hồi cũng hiểu ra.

Chúc Niệm Tể có thiên phú dị bẩm trong lĩnh vực y học, hơn nữa, những loại thuốc mà anh ta nghiên cứu điều chế ra đều có hiệu quả đáng kinh ngạc.


Lúc trước Mạt Ca Lạc cũng hoàn toàn nhờ cậy vào sự giúp đỡ của anh ta, thông qua Mạt Ca Lạc, có thể chứng minh rằng thuốc mà Chúc Niệm Tề điều chế cho anh ta hoàn toàn có thể kiềm chế được những biến hóa mà các loại gen của loài khác được đưa vào cơ thể anh ta và cải tạo một cách cưỡng ép mang lại.

Thời gian này, Mạt Ca Lạc cũng ra ngoài nhờ vào loại thuốc tiêm thay đổi khuôn mặt của anh ta, và thành công tránh được sự truy bắt.

Cho nên, Vệ Thường Khuynh chắc hẳn muốn anh ta tới đây xem xét những kẻ được cường hóa kia.

“Anh cũng phải cẩn thận một chút đấy” Tế Tiểu Tố dặn dò cậu.

“Biết rồi tổ tông ạ. Người nên cẩn thận nhất là cô đấy.”

Tế Tiểu Tổ trợn mắt khinh thường.

Mỗi lần Chúc Niệm Tể gọi cô là tổ tông, cô luôn có chút cảm giác rất kì diệu.

Xuyên qua thời không thì thôi, lại còn ở cạnh con cháu đời sau của anh trai mình, cảm giác này ảo diệu đến mức không thể giải thích được.

“Mợ Vệ, chỗ ngồi của chúng ta ở bên này” Tần Tốc đi trước dẫn đường bỗng mở một cánh cửa ra.

Đây là một phòng quan sát loại nhỏ, có năm hàng ghế ngồi theo kiểu bậc thang, trước hàng ghế đầu là một bức tường thủy tinh vô cùng lớn, bên ngoài bức tường là một sân đấu lớn.

Một thảm cỏ xanh mướt.

“Lát nữa đội trưởng sẽ tới” Tần Tốc mời cô ngồi: “Người của đội mình sẽ đến ngay” Tế Tiểu Tô và Chúc Niệm Tể vốn phải ngồi ở hàng đầu, nhưng Tần Tốc đã ngăn lại, để họ ngồi ở hàng ghế thứ ba.

“Ngồi ở đây hợp hơn” Sau khi sắp xếp cho họ ngồi, Tần Tốc mới giải thích: “Khi sân đấu di chuyển tới nơi này, ở giữa vẫn cách bốn tầng bảo vệ”

Tế Tiểu Tô khựng lại, chỉ bước tường kính trước mặt: “Tôi chỉ nhìn thấy bức tường này.”


“Cô chỉ nhìn thấy bức tường kính này, nhưng thực tế, muốn ra ngoài còn có ba lần lưới ánh sáng tàng hình. Tầng trong cùng, nếu như có ai chạm phải hoặc đâm phải, sẽ tóe ra tia sáng, có thể nhìn thấy, như thế có thể nhắc nhở họ không được lại gần nữa. Hai tầng bên ngoài, nếu có người chọc thủng tầng thứ nhất, hai tầng còn lại sẽ nhanh chóng được khởi động, lưới điện và lưới laser, lưới điện có thể khiến người đó ngất vì bị điện giật, còn lưới laser thì có thể giật chết người luôn”

“Vốn đã được thiết kế như vậy sao?”

“Không phải, được chuẩn bị riêng cho trận đấu đặc biệt này đấy. Nghe nói là chủ ý của đội trưởng đội mình” Tần Tốc giải thích thêm: “Đội trưởng nói, ai mà biết những người được cường hóa đó sẽ như thế nào, nếu đã qua một lần cải tạo gen rồi, họ có còn nhân tính hoàn chỉnh nữa không, có còn tính tổ chức và kỷ luật nữa không, liệu có mất kiểm soát mà làm người khác bị thương không, cho nên bắt buộc phải có những lớp bảo vệ như này”

Nói như vậy, yêu cầu có cách xa hàng ghế đầu, ngồi vào giữa vòng vây của các đội viên trong chiến đội, cũng coi như thêm được một tầng bảo vệ an toàn nhỉ?

Tế Tiểu Tô thấy ấm áp trong lòng, cũng không khỏi thấy buồn cười.

Người đàn ông này nâng cổ như nâng trứng hứng như hứng hoa mà còn sợ cô tan ra trong lòng bàn tay anh nữa.

Có yếu ớt đến mức thế sao?

Ba lần cường hóa của cô là giả chắc? Là thật đấy nhé!

Nhưng đây là sự che chở của anh, tất nhiên, cổ sẽ không cố tình làm trái ý anh. Nếu như điều này có thể khiến anh yên tâm hơn một chút, vậy thì được hết.

Chỉ một chốc lát sau, Vệ Thường Khuynh đã dẫn những người khác bước vào.

“Mợ Vệ”

“Chào mợ Vệ”

Tất cả đội viên vui vẻ chào hỏi cô.


Những ngày tháng có mợ Vệ ở đây, họ sống tốt hơn rất nhiều, cho nên mợ Vệ chính là linh vật của chiến đội. Họ rất vui khi nhìn

thấy cô.

“Chào mọi người”

Vệ Thường Khuynh ngồi bên cạnh cô, nắm chặt tay cô, nói chuyện với cô trong đầu: “Lát nữa nếu có gì ngoài ý muốn, không cần nghĩ đến chuyện khác, cứ tiến thẳng vào không gian, nhất định phải bảo vệ mình an toàn trước”

“Xem ra anh rất không tin tưởng vào những người cải tạo gen kia” Anh cảm thấy họ sẽ mất kiểm soát mà làm tổn thương người khác sao?

Hai mắt Vệ Thường Khuynh như lóe lên.

“Để phòng thôi. Anh luôn cảm thấy mục đích của bên căn cứ nghiên cứu khi nhất định đòi bằng được trận đấu này không hề đơn giản, hơn nữa, em có biết không, họ đã chọn ra hai mươi quân nhân xuất sắc nhất trong quân đội.”

Xuất sắc nhất?

“Không phải chúng ta ở đây hết rồi sao?”

Nghe câu này, Vệ Thường Khuynh khựng lại, sau rồi mới hiểu ra ý của cô, anh không khỏi thấy mừng thầm, xoa xoa mái tóc mềm của cô: “Ừm, những người xuất sắc nhất đã ở đây rồi. Có điều, anh nói tới những người xuất sắc nhất trong hàng ngũ bộ đội đặc chủng lục quân, chúng ta là đội phi cơ chiến đấu”

Thông thường đối phi cơ chiến đấu giỏi về lái phi cơ, chiến đấu ngoài vũ trụ chứ không phải là đánh cận chiến. Chiến đội Diệm Ưng của họ rất đặc biệt.

Nhưng nếu muốn chọn ra những người đánh cận chiến giỏi nhất trong quân đội, vẫn nên chọn từ bên bộ đội đặc chủng.

Lần này, chỉ riêng việc chọn ai thôi cũng đủ khiến bên quân đội ẩmĩmột trận gà bay chó sủa rồi.

Mà Vệ Thường Khuynh cũng nhận cơ hội này âm thầm ghi nhớ tất cả những ai đứng về phía bên đó.

“Cho dù chúng ta là đội phi cơ chiến đấu, nhưng khả năng của anh chắc cũng không kém gì bộ đội đặc chủng, tại sao họ không chọn anh?” Tế Tiểu Tô chỉ tò mò thôi.

Cô cảm thấy, nếu chọn những người có khả năng tốt nhất, kiểu gì thì kiểu cũng nên có tên Vệ Thường Khuynh trong đó.


Khóe miệng Vệ Thường Khuynh co giật.

“Em hy vọng anh lên sân đấu thế cơ à?”

“Tất nhiên em không mong anh lên sân đấu” Tế Tiểu Tô liếc nhìn anh, ý cố đầu phải vậy.

“Có người đề nghị anh lên sân đấu, nhưng Thủ trưởng ban chấp hành và Tướng quân Mali cực kỳ phản đối” Lúc này Vệ Thường Khuynh mới chịu nói lí do anh không được chọn.

Tề Tiểu Tô gật đầu.

Trong lòng lại có chút cảm giác không đúng lắm. Nhưng tạm thời cô cũng không biết cảm giác ấy là gì.

“Trận đấu đối kháng lần này sẽ là trận đấu năm người” Vệ Thường Khuynh nói: “Hai bên lần lượt cử ra năm người, đánh đến khi năm người của đối phương gục xuống mới thôi.”

Hóa ra chỉ đơn giản là thô lỗ như vậy thôi sao.

“Không có quy tắc nào khác à?”

“Có thể đánh bị thương, không được đánh chết.” Vệ Thường Khuynh lại nói thêm một cầu.

Tất cả mọi người nghe thấy mà kinh ngạc.

Có thể bị thương?

Chuyện thương tích này ai nói mạnh được...

Lỡ như...

“Tướng quân Mạt, Tham mưu trưởng và một số sĩ quan khác đều đưa ra quy tắc này” “Vậy có được dùng vũ khí không?” Chúc Niệm Tể hỏi.

Vệ Thường Khuynh lắc đầu: “Tất cả tuyển thủ tay không tấc sắt đánh”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận