Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Nếu như bên tổ đặc biệt đã có tin tức, Tề Tiểu Tô tuyệt đối không muốn đợi thêm. Hiện tại, đối với cô mà nói, chuyện quan trọng nhất là tra được chân tướng năm đó,

Mấy ngày nay có cổ ở đây, Thường lão cảm thấy trong nhà có sức sống hơn, ông không nỡ để cổ đi.

Nhưng ông cũng nghe thấy Thủ trưởng ban chấp hành nhắc qua về chuyện năm đó, không biết Tô Vận Linh là người của thế kỷ hai mươi mốt nhưng ông biết năm đó họ có rất nhiều hiểu lầm.

Tề Tiểu Tô muốn điều tra rõ ràng chuyện năm đó, ông cũng không có lý do gì để kéo cô lại, chỉ có thể dặn đi dặn lại rằng cô phải thường xuyên tới biệt viện này, sau đó trừng mắt nhìn Vệ Thường Khuynh một cái cho bõ ghét rồi mới để đôi vợ chồng này đi.

Trên đường về thủ đô Liên minh, Vệ Thường Khuynh mới nói cho Tề Tiểu Tô nghe chuyện của Mạt Na.

“Chạy mất rồi?” Tế Tiểu Tô rất kinh ngạc, Vệ Thường Khuynh đích thân truy đuổi mà vẫn để cô ta chạy thoát sao?

“Ừ, có người chị viên, là người của lũ tinh tặc đứng đầu” Vệ Thường Khuynh thấy hơi buồn bực, nhưng không để chuyện này trong lòng: “Dù sao sớm muộn gì cũng phải đối đầu, trừ khi từ nay về sau cô ta không xuất hiện nữa.”

Trên thực tế, anh nhận được tin từ tổ đặc biệt, cân nhắc một chút, mới từ bỏ chuyện vây bắt Mạt Na mà quay về.

“Mạt Na cấu kết cùng tinh tặc hàng đầu á?” Tể Tiểu Tố rất ngạc nhiên về tin tức này: “Thế này có thể xem như cô ta đã phản bội Liên minh rồi đúng không?”

Bởi vì cô ta tuyệt đối không ngờ rằng, khi cô ta gọi điện cho Lolita, Lolita lại đang ở cùng Mã Kỳ, mà lúc đó Lolita chỉ để tâm tới việc sao chép số liệu, không phát hiện ra Mã Kỳ đã nghe lén cuộc gọi, mà tại của Mã Kỳ lại thính như thế, nghe nửa câu đã nghe ra giọng Mạt Na.

Còn một điều nữa, Mạt Na không ngờ rằng họ phá hủy căn cứ nghiên cứu kia nhanh như vậy, mà lúc anh xông vào, lại vừa vặn nhìn thấy cảnh Lolita muốn giết Mã Kỳ.

Nếu như không phải cô ta tự ra tay với Mã Kỳ, nếu như không phải đích thân anh xông vào, Mã Kỳ cũng không túm được sợi dây thừng cứu mạng này, lập tức bán đứng cổ ta.


Nói như vậy, tất cả mọi thứ đều rất đúng lúc.

Nếu Mạt Na biết được chuyện này, chắc cô ta sẽ tức đến hộc máu.

“Vốn dĩ cô ta định sắp xếp cho Lolita, Lục Quang và vài người cô ta cài cắm vào rời đi, nhưng đã bị anh phát hiện, cô ta cũng chỉ có thể chạy thôi.”

Lần này chạy trốn, đồng nghĩa với việc cô ta từ bỏ mọi thứ ở Liên minh.

Tề Tiểu Tô không nhịn được mà hỏi lại: “Vậy Tướng quân Mạt biết chưa?”

“Biết rồi, bởi vì Mạt Na mà bây giờ ông ta cũng đang bị điều tra”

“Lẽ nào ông ta không có vấn đề gì sao?”

“Theo số liệu điều tra, ông ta có quan hệ với căn cứ nghiên cứu y học kia, là người ủng hộ kế hoạch bộ đội đặc chủng biến dị của tiến sĩ Lam, nhưng chưa chắc đã có liên quan tới tinh tặc”

Đây là hai chuyện khác nhau.

Kế hoạch bộ đội đặc chủng biến dị, từ một phương diện nào đó có thể nói là vì sự lớn mạnh của Liên minh, không thể coi như phản bội, chỉ là bất đồng quan điểm chính trị thôi, nhưng cỡ như Mạt Na là phản bội Liên minh rồi, Liên minh và tinh tặc luôn là quan hệ đối địch, Mạt Na cấu kết với tinh tặc, tất nhiên là phản bội Liên minh.

“Vậy còn ngại A...” Tế Tiểu Tô bỗng nhiên nghĩ tới: “Có khi nào có liên quan tới Mạt Na không?”

“Theo như phỏng đoán của anh, Mạt Na chính là ngài A!” Vệ Thường Khuynh nói rất khẳng định.

Tế Tiểu Tô kinh hoàng.

Điều này có hoàn toàn không nghĩ tới.

Cô còn tưởng rằng Mạt Na có thể liên quan tới ngài A, nhưng không thể nghĩ tới việc Mạt Na chính là ngài A! Dù sao thì, với cách xưng hô “ngài”, ấn tượng ban đầu rất quan trọng, có nghĩ rằng người đó phải là đàn ông mới đúng.

Mà ban đầu họ đã phỏng đoán rằng, ngài A rất to gan lớn mật, cũng có địa vị cao, trong quá trình cấu kết với tinh tặc cũng có thể phóng khoáng với chúng, cho nên không ngờ rằng đó lại là một phụ nữ, mà còn là một phụ nữ rất trẻ!

Nhưng bây giờ nghĩ lại, Mạt Na rất khả nghi.

Thấy cô vẫn còn nghĩ tới chuyện Mạt Na, Vệ Thường Khuynh nhẹ nhàng ôm cổ, đặt một nụ hôn lên trán cô: “Những chuyện này em không cần bận lòng, cứ giao cho quân đội đi.”

Vệ Thường Khuynh trước kia rất mong Tể Tiểu Tổ chịu khó một chút, chịu khổ một chút thì sau này có nhiệm vụ gì anh cũng có thể đưa cô theo bên mình.

Nhưng bây giờ thì khác rồi, anh hi vọng cô ngoan ngoãn ở nhà, chỉ cần ăn no uống đủ ngủ cho kĩ là được rồi.


Xem ra, Tề Tiểu Tô mang thai khiến trái tim anh cũng mềm nhũn rồi.

“Tổ đặc biệt có tin tức gì rồi?” Tế Tiểu Tô cuối cùng cũng hỏi đến chuyện này.

Nhưng Vệ Thường Khuynh cũng không biết rõ lắm: “Họ nói chúng ta tới rồi sẽ biết.”

Tế Tiểu Tô cũng không hỏi nữa, cô hơi buồn ngủ, nên dựa vào lòng anh ngủ luôn.

Cố ngủ một giấc cho tới khi phi cơ bay tới tổ đặc biệt.

Vệ Thường Khuynh ôm cô đi thẳng vào trong. Tiểu Lý và những người khác nhìn thấy dáng vẻ dịu dàng của anh mà thấy sai sai.

“Nghe nói ba ngày trước Vệ Thiếu soái đã cho nổ toàn bộ căn cứ nghiên cứu y học đấy.” Một nhân viên nghiên cứu trong góc kể tại thầm thì.

“Chứ còn gì nữa, đã thế, sau khi oanh tạc xong, anh ấy còn dùng lưới tủm hết đám người biến dị kia lại, ném vào một bệnh viện nào đó, cắt cử một đội ngũ y tế hồi phục trạng thái bình thường cho chúng”

“Bên ngoài á, những tin đồn về anh ấy đã bay đầy trời rồi”

Nhưng, người đàn ông đang ôm cổ chủ ngủ say một cách rất dịu dàng này thực sự là Vệ Thiếu soái đã xới tung quân đội lên vài ngày nay sao?

Vệ Thường Khuynh căn bản không để ý tới lời bàn luận của những người đó, lần này Thủ trưởng ban chấp hành không thể phân thân mà đến đây được, chỉ có anh đưa Tiểu Tô tới đây xem tin tức mới nhất mà họ điều tra được thôi.

Tiểu Lý mời anh ngồi, Tề Tiểu Tô nghe tiếng, bấy giờ mới tỉnh lại.

Thấy có bao nhiêu người đang nhìn cô, mà cô vẫn nằm trong vòng tay Vệ Thường Khuynh, cô bỗng thấy mặt mình nóng lên. Mất mặt, đúng là quá mất mặt.

“Mau bỏ em xuống”


Vệ Thường Khuynh bỏ cô xuống, cô đã không đợi được mà bắt đầu hỏi chuyện.

Tiểu Lý mở màn hình, trên màn hình xuất hiện một tấm bản đồ thành phố D, có cả các thị trấn xung quanh, Tề Tiểu Tô nhìn thấy vài tên địa danh quen thuộc, bỗng chốc sững sờ.

“Nơi được vẽ vòng đỏ đó là nơi phát ra tin tức, hai người nhìn xem có biết nơi đó không?

Tế Tiểu Tô nhìn về vòng tròn đó, đó là...

“Thị trấn Vũ Lũng?”

Làm sao mà cô không biết được!

Cho nên nói rằng, lúc đó mẹ cô rời khỏi thị trấn Vũ Lũng, trước khi xảy ra tai nạn xe, có một thời gian ở trong tay những kẻ đó? Hay là nói, những kẻ đó nói dối?”

“Nhưng lúc đó chúng đã biết chuyện trong miếng ngọc lục bảo có thiết bị truyền tin rồi sao? Sao chúng biết được?” Tế Tiểu Tô nghĩ không ra.

Tiểu Lý lại đưa cho cô một tờ giấy, trên đó viết cách sử dụng của thiết bị truyền tin: “Thực ta cách dùng không khó, tín hiệu của máy truyền tin rất mạnh, nếu như nó được đưa tới một nơi mà tín hiệu phát ra và thu được rất dày thì việc đo lường rất dễ”

Tế Tiểu Tô nghe không hiểu, nhưng Vệ Thường Khuynh thì hiểu rồi.

“Vậy thì, có phải vì nó từng được đưa đến nơi đó, bí mật về nó mới bị lộ ra, sau đó dẫn đến tranh chấp?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận