Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Đêm nay, cả nhà Tô gia đều không có cơ hội thưởng thức bàn ăn mà Tề Tiểu Tô thanh toán mất ba vạn tám kia.

Chỉ có Hà Mỹ Tú ăn rồi, còn ông bà ngoại chỉ ăn được mấy miếng đã xảy ra chuyện.

Mà Tô Vận Đạt ra khỏi căn phòng bao của đám Hồ Tu Trạch kia xong, sắc mặt cũng không tốt lắm, có điều bố anh ta bị ngã như vậy, anh ta cũng không có hơi sức đâu mà nói nhiều.

Đến khi cả nhà từ bệnh viện quay về Tô gia, cùng ngồi xuống phòng khách rồi, anh ta mới bực tức đạp cái bàn một cái, làu bàu chửi thề.

“Mẹ kiếp, cái thế giới cứt chó gì vậy, chỉ có chăm chăm nhìn vào tiền thôi!”

“Cậu út, mấy người bạn học của anh Tu Trạch chọc tức cậu à?” Tề Tiểu Tô hỏi.

Tô Vận Đạt nghe cô hỏi vậy, lập tức đập bàn nói: “Còn không à? Cậu nói này Tiểu Tô, lẽ ra tối nay cháu không nên trả ba vạn tám đó làm gì! Đó là ba vạn tám đấy! Không phải ba trăm tám đâu!” Nhắc đến tiền, trong lòng người Tô gia lại như bị ai cầm dao cắt từng miếng thịt một vậy, xót đứt ruột gan.

“Cái thằng Vu thiếu gì đó kia cũng chẳng ra sao cả, ban đầu anh ta cũng không biết nhà mình ăn cơm ở nhà hàng nhà anh ta, vừa vào đã nói với Tiểu Hồ cái gì mà ‘sao dạng người nào cậu cũng đưa được vào Minh Phủ’, rồi ‘có biết người vào được đây đều có thân phận thế nào không’, còn cứ luôn miệng nói trên người cậu có mùi thiu thối nữa!”

Tô Vận Đạt nói rồi sán lại gần Hà Mỹ Tú, “Vợ ơi, em ngửi thử xem, trên người anh có mùi thiu thối thật à?”

“Làm gì có mùi thối chứ”, Hà Mỹ Tú nhăn nhăn mũi, “Người anh là mùi mồ hôi. Hôm nay chúng ta đi xem nhà cũng đi cả một quãng đường dài, lúc đó anh đã ướt đẫm mồ hôi rồi, sau đó ngồi điều hòa thổi, trên người chỉ còn mùi mồ hôi thôi còn gì?”

Nếu không phải vì bầu không khí đang nặng nề, thì có lẽ Tề Tiểu Tô đã cười ầm lên rồi.

Tô Vận Đạt hơi xấu hổ, lại như muốn tìm lại thể diện của mình, nên nói: “Chỉ là mồ hôi thôi mà? Ai mà không đổ mồ hồi chứ? Chỉ có mấy người cả ngày ngồi trong phòng điều hòa mới thế thôi. Nhưng mà, hôm nay cũng có nữ bồi bàn khen anh đẹp trai đấy. Chậc chậc, cũng đâu phải không có người tinh mắt!”

“Anh đi xa quá rồi đấy!”

“Thôi được rồi, quay lại vậy. Cậu đang nói cái thằng Vu thiếu đó chẳng ra thể thống gì cả, còn có cái cô Đới Thanh Văn gì kia nữa, có phải hai người họ có họ hàng gì với nhau không? Bất kể cậu nói cái gì, hai người đó cũng chặn họng cậu. Cậu nói cậu thực sự đã từng bán phôi ngọc thì họ liền nói chẳng lẽ quỷ nghèo thi thoảng cũng gặp may sao.”

“Còn nữa, cái cô Đới Thanh Văn kia nói, gen nhà chúng ta tốt thật, muốn Hồ Tu Trạch cẩn thận một chút, đừng có cưa cẩm một cô bạn gái thôi mà còn phải cưu mang từ nhỏ đến lớn của nhà cô ta. Cháu nói xem, có phải cô ta ám chỉ cháu không? Nói có khó nghe không cơ chứ?! Tiểu Tô, cậu nói cho cháu biết, tuy cậu út không có bản lĩnh gì, nhưng sau này nếu cháu tìm một anh bạn trai giàu có, thì nhà cậu cũng sẽ không bám lấy cháu khóc lóc van xin gì đâu. Cháu cứ yên tâm.”

Điểm này thì Tề Tiểu Tô hoàn toàn tin tưởng, cậu cả là người cô tiếp xúc ít nhất nên không hiểu nhất, cậu hai cứ hở chút là vay tiền này nọ, nhưng cậu út và mợ út thì vẫn coi như biết rõ phải trái, không làm mấy chuyện như vậy.

Ông ngoại Tô ngồi ở chỗ gần cửa nhất, nghe anh ta nói liền rút điếu thuốc lá ra châm, sắc mặt khổ sở buồn rầu, nói với bà ngoại Tô: “Đêm nay không ăn gì, đói quá, bà đi làm cho tôi bát mì đi.”

Bà ngoại đáp một tiếng rồi xuống bếp.

“Thằng ba, con cũng thật là, mấy lời này con nghe rồi quên đi coi như xong, cần gì phải nói cho Tiểu Tô nghe chứ?”

“Ông ngoại, không sao đâu ạ, cháu cũng phải nghe xem rốt cuộc họ nói gì chứ ạ.” Tề Tiểu Tô mỉm cười, “Trên thế giới này, có quá nhiều những kẻ coi thường người khác, chúng ta không coi rẻ bản thân mình là được rồi.”

Hà Mỹ Tú sờ bụng nói: “Nói thì nói vậy, nhưng nghĩ đến ba vạn tám tối nay vẫn đau lòng chết đi được, nếu đổi thành sữa bột, thì sẽ mua được bao nhiêu hộp nhỉ.” May mà vợ chồng họ không phải trả tiền, nếu không chắc mấy ngày sau cũng không ngủ nổi nữa.

Ánh mắt Tề Tiểu Tô lóe sáng: “Mợ đừng lo, cầm cũng cầm rồi, cháu sẽ bắt họ phải trả nợ nhiều hơn.”

“Tiểu Tô, cháu nói muốn bắt họ đóng cửa là nói đùa thôi phải không?” Ông bà ngoại cũng chợt nhớ đến, vội căn dặn cô: “Cháu đừng đi chọc vào những người đó nữa, chung quy cũng là những người chúng ta không chọc nổi.”

Tề Tiểu Tô đáp một tiếng cho xong chuyện.

Nhưng Tô Vận Đạt lại nhìn thấy tia sáng lóe lên trong mắt cô, khiến tim anh ta hơi run rẩy.

Đối với Tô gia mà nói thì chuyện này cứ thế đơn giản trôi qua thôi, sau khi bôi thuốc, chân của ông cụ đã bớt sưng nhiều rồi, không động đến xương cốt là mọi người đều yên tâm hơn nhiều, lại thêm hôm nay mua được nhà nữa. Nhắc đến nhà, người Tô gia đều vui vẻ hẳn lên.

Chuyện này đúng là chuyện lớn mà.

Lúc ăn mì, cả nhà đều vây quanh bàn, cùng bàn tán chuyện tu sửa trang trí lại nhà cửa.

Hiện giờ trong tay Tô Vận Đạt chỉ còn lại khoảng hai mươi tám hai mươi chín vạn, “Chúng ta trang trí cũng đừng giao cho công ty trang trí nội thất, chúng ta tự tìm thợ sửa đi, hẳn sẽ rẻ hơn nhiều. Trang trí đơn giản cũng tốt, dự kiến trang trí nội thất sẽ mất khoảng mười lăm vạn, còn lại là để mua đồ dùng gia đình, mười vạn tệ mua đồ dùng gia đình điện máy này nọ chắc đủ chứ nhỉ?”

Hà Mỹ Tú cũng vô cùng thèm thuồng, nhưng nghe đến đây cô ta không nhịn được hỏi: “Anh tiêu hết sạch số tiền còn lại thì biết làm sao giờ? Đến lúc đó á, nào là khám trước khi sinh, sinh con, sau khi con ra đời sẽ tiêu tốn nhiều lắm đấy, phải giữ lại số tiền này chứ?”

“Đúng thế, thằng ba ạ, hai vợ chồng con bây giờ đều không có công việc cả, phải để lại một chút.”

“Bây giờ con vẫn có thể ra ngoài tìm việc làm kiếm tiền mà? Cách lúc mua đồ gia dụng điện tử, cách lúc đứa trẻ ra đời vẫn còn thời gian mấy tháng cơ mà, ngày mai con sẽ đi tìm việc.” Tô Vận Đạt vỗ vỗ vào ngực mình.

Hiện giờ con trai có chí tiến thủ như vậy, ông bà ngoại Tô cũng cảm thấy rất vui mừng.

Tề Tiểu Tô nói mình muốn chuyển sang chung cư Trường Ninh, ông ngoại cô hơi do dự một chút, nhưng vẫn bị cô thuyết phục, sau đó nói với Tô Vận Đạt: “Căn hộ kia của Tiểu Tô không có chút đồ đạc nào cả, con là cậu, cũng nên mua cho con bé chút đồ đạc chứ?”

Hà Mỹ Tú và Tô Vận Đạt nhìn nhau một cái.

Tề Tiểu Tô nhướng mày nhìn họ, chờ câu trả lời của họ.

Cuối cùng, Tô Vận Đạt gật mạnh đầu, “Được ạ! Tiểu Tô này, coi như cho cậu làm người cậu đáng tin cậy một lần đi. Ngày mai cậu sẽ đi mua đồ gia dụng cho cháu!”

Tề Tiểu Tô mỉm cười tươi.

“Không cần đâu cậu út, cháu có thể lấy được ra ba vạn tám để ăn một bữa cơm, cậu còn sợ cháu không có tiền mua đồ dùng gia đình sao?”

Hà Mỹ Tú và Tô Vận Đạt đều thở phào một hơi.

Tuy vậy nhưng Tề Tiểu Tô vẫn cảm thấy như thế là đủ rồi.

Ngày hôm sau, cô và Tô Vận Đạt cùng ra ngoài. Cô phải đến trường, còn Tô Vận Đạt quyết chí đi tìm việc làm.

Trên đường anh ta còn nói với cô, chỉ tiếc không thể đi lên ngọn núi ở thị trấn Minh Quang kia được nữa, nếu không có khi anh ta có thể nhặt thêm hai viên phôi ngọc nữa rồi. Nếu có thể nhặt được thì anh ta cũng chẳng còn gì phải lo lắng.

Tề Tiểu Tô như có việc cần phải suy nghĩ.

Vì chờ xe lâu quá, lúc đến được trường thì cô đã muộn hai phút rồi, cô và giáo viên chủ nhiệm Dương Linh Linh một trước một sau bước vào phòng học.

“Tề Tiểu Tô, sao em lại đến muộn?”

Dương Linh Linh gọi cô lại, nhìn thấy Tề Tiểu Tô, tâm trạng của cô ấy vẫn hơi phức tạp.

Tề Tiểu Tô đứng lại đáp: “Tối qua em ở bên nhà ông bà ngoại ở thành Bắc, cách đây hơi xa, nên chờ xe lâu quá.”

Dương Linh Linh không kìm được lại hỏi: “Sau này em đều sẽ ở thành Bắc à?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui