Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Tề Tiểu Tô trợn mắt, hoàn toàn câm nín mà nhìn anh.

Sự cương trực, hào khí trước đây của anh đâu rồi hả?

Sao cô lại cảm thấy đây chính là một tên háo sắc biến thái, hạ lưu vô sỉ, là vua xấu bụng nhỉ. Chẳng lẽ chỉ cần không mặc quân phục lên người là anh sẽ thiếu đi sự trói buộc và trở nên như thế này sao?

Còn khi mặc quân phục vào thì sẽ thành người khác ngay?

“Khụ khụ, ở Liên minh các hành tinh, mỗi một lần đi làm chiến dịch, nếu có chiến lợi phẩm, người chỉ huy cao nhất đều được lấy 20% số chiến lợi phẩm. Thiếu soái chỉ mang quy định đó áp dụng sang bên này thôi, có thể là do thói quen, thói quen ấy mà…” Hệ thống Tiểu Nhất vội giải thích giúp Vệ Thiếu soái.

“Nói như vậy thì ở Liên minh các hành tinh, Thiếu soái không hề nghèo đúng không?” Tề Tiểu Tô không nói nên lời.

Hệ thống Tiểu Nhất tỏ ra rất tự hào: “Nếu ngài ấy nghèo thì sao lại có nhiều phụ nữ muốn gả cho ngài ấy thế chứ! Ở nơi đó, Thiếu soái chắc chắn có thể được gọi là người giàu có nhất nhì như cách gọi của các cô bên này đấy.”

Nhiều phụ nữ muốn gả cho anh ấy như vậy à, hừ.

Tề Tiểu Tô rút tay khỏi tay của Vệ Thiếu soái, còn lườm anh một cái.

Vệ Thiếu soái mỉm cười vuốt tóc cô.

“Nào, chúng ta cùng chụp một tấm hình để người ta đăng báo đi.” Anh lấy điện thoại của cô ra, cầm lấy bàn tay đang đeo nhẫn kim cương của cô giơ lên, ngay dưới ánh đèn, anh tập trung đặc tả bàn tay hai người đang nắm lấy nhau.

Trên tấm ảnh là hình ảnh một bàn tay lớn, một bàn tay nhỏ dịu dàng nắm chặt lấy nhau. Chiếc nhẫn kim cương trên đó sáng lấp lánh.

Chính Tề Tiểu Tô cũng phải thừa nhận cô rất thích bức ảnh này!

Vệ Thiếu soái nói: “Sáng sớm ngày mai trên trang nhất các trang báo của thành phố D sẽ có tấm hình này, với tiêu đề ‘Ngày hôm qua, Tổng giám đốc của Thịnh Tề đã đính hôn’. Nghiêm tổng, việc này không khó làm phải không?”Anh muốn tuyên bố với tất cả mọi người và bên Chương gia kia cũng sẽ nhanh chóng biết chuyện này thôi.

Anh muốn để tên Chương Vân Tễ kia biết, Tề Tiểu Tô là hoa đã có chủ rồi.

Nghiêm Tắc Thâm gật đầu liên tục: “Hay việc này cứ giao cho tôi đi? Giờ tôi sẽ đưa tấm ảnh này cho các tòa báo, để họ nhanh chóng đổi bản in.”

Muộn hơn sợ sẽ không kịp mất.

Vệ Thiếu soái đưa điện thoại của Tề Tiểu Tô cho anh ta.

“Làm phiền anh.”

Lúc này Tề Tiểu Tô mới có phản ứng. “Vệ Thường Khuynh!”

“Ngoan, uống trà, uống trà. Cô Tư, trà nguội rồi kìa.”

“A phải rồi!” Nghiêm Uyển Nghi giật mình tỉnh táo lại, cô luống cuống pha thêm một ấm trà nữa. Trong lòng cô cười thầm, vị Vệ thiếu này không giống như trong tưởng tượng của cô, nhưng thấy anh ta đối xử với Tề Tiểu Tô rất tốt nên cô cũng thấy an tâm.

Nhờ có sự hỗ trợ của Nghiêm Tắc Thâm, thái độ của Vệ Thiếu soái với bọn họ tốt lên nhiều. Cả buổi nói chuyện, anh chỉ mỉm cười ngồi bên cạnh nắm tay Tề Tiểu Tô, thỉnh thoảng cũng chen vào nói một, hai câu.

Tề Tiểu Tô không muốn ầm ĩ trước mặt người khác nên đành nín nhịn.

Đợi đến khi nhà Nghiêm lão chào từ biệt đi về thì đồng hồ đã điểm 11 giờ.

Tiễn mọi người xong, lên tầng vào phòng ngủ, đóng cửa lại rồi cô mới không thể nhịn được nữa mà bùng nổ, cô đánh về phía Vệ Thiếu soái: “Vệ Thường Khuynh, bản cô nương muốn giết anh!”

Lố lăng, sao có thể như thế được! Sao anh lại cầu hôn cô như thế chứ! Sau này cô còn mặt mũi nào đi gặp người nhà họ Nghiêm nữa? Lại còn siêu mỏng, siêu trơn trượt, siêu mẫn cảm! Còn cho cô đời sống tình dục viên mãn nữa chứ!

Vệ Thiếu soái không tốn chút sức đưa cánh tay ra đã kéo được cô vào trong lòng, anh khóa chặt hai tay cô lại trong lồng ngực mình và cúi đầu hôn lên trán cô, cố nín cười, nói: “Ở Liên minh các hành tinh, người đàn ông có thể khiến người phụ nữ của mình được thỏa mãn nhất ở trên giường hay không đều căn cứ xem người đàn ông đó có đủ mạnh hay đủ lớn hay không, anh không sai mà.”

Vả lại, trước kia anh cũng từng xem qua bí kíp cầu hôn mà Hệ thống thu thập được. Muốn cầu hôn thành công, nhất định phải cho nhà gái có một ấn tượng cực kỳ sâu sắc, để cô ấy có thể nhớ cả đời, đến già không quên được.

Trong lúc đó, anh chỉ nghĩ được biện pháp này mới có thể khiến cho cô có ấn tượng sâu đậm.

Còn về cái hộp kia, anh vốn nghĩ cứ mang theo trong người, đến lúc mọi người về hết mà bọn anh ở dưới nhà không nhịn nổi nữa thì có thể không cần phải mất thời gian lên nhà lấy…

Tề Tiểu Tô cảm thấy mình sắp bị tức chết đến nơi rồi.

Cô ra sức giãy giụa: “Em mặc kệ, màn cầu hôn này em không nhận, có đánh chết cũng không nhận! Anh lại còn muốn đăng báo!”

Ngày mai khi nhìn thấy tin trên báo, nhà Nghiêm lão chắc chắn sẽ nghĩ đến cảnh tượng đêm nay và cười cô! Mất mặt quá, xấu hổ quá đi mất! Hu hu.

Tại sao vừa rồi cô lại không phản đối chứ?

Đúng rồi, vừa rồi cô hoàn toàn bị hoa mắt vì chiếc nhẫn kim cương này và còn đang mải nghe Hệ thống Tiểu Nhất nói về tài sản của Vệ Thiếu soái ở Liên minh các hành tinh nữa, nên không kịp phản đối, mà Nghiêm Tắc Thâm thì chắc chắn sẽ cho rằng cô đồng ý.

“Nếu để người của Chương gia nhìn thấy tin đấy, em nhất định phải trả lại ngọc lục bảo cho họ, em đào đâu ra?”

Nghe cô nói vậy, trong mắt Vệ Thiếu soái ánh lên vẻ nguy hiểm: “Nếu bọn họ tìm đến cửa, em cứ bảo bọn họ chờ bản Thiếu soái giải quyết, nếu bọn họ vẫn cố tình làm khó thì em bảo bọn Hàn Dư đánh cho một trận rồi đuổi đi. Vợ của bản Thiếu soái đâu đến lượt chúng dám ngấp nghé chứ? Dám dùng đến sức mạnh, bản Thiếu soái đánh cả nhà chúng!”

Tề Tiểu Tô véo anh: “Hay quá nhỉ! Anh nghĩ đây là Liên minh các hành tinh của anh, anh muốn đánh ai thì đánh chắc?”

Vệ Thiếu soái kiêu ngạo nhìn xuống cô, đưa tay nắm lấy cái cằm xinh đẹp của cô, anh nói: “Ừ, em phải nhớ thật kỹ, chồng của em là tốt nhất.”

Phụt.

Vệ Thiếu soái ôm chặt cô, hôn nhẹ lên môi cô một cái: “Lần thi đấu này cũng không đơn giản, bởi vì có quy tắc không quan tâm sống chết, nên trước đó có lần, có một vị sĩ quan nước ta đi dự thi bị hành hạ đến chết ở trong rừng mưa chết chóc.”

Nghe thấy anh nói đến việc nghiêm túc, Tề Tiểu Tô không vùng vẫy nữa, cô cẩn thận lắng nghe.

Vệ Thiếu soái kéo cô ra ban công, hai người cùng ngồi trên ghế xích đu, anh dùng giọng nói trầm thấp của mình giảng giải cho cô nghe những chuyện anh nghe được từ chỗ Tư lệnh.

“Tuy nói người tham gia không màng đến sống chết, nhưng bọn họ đều là những tinh anh hàng đầu của các quốc gia, là hạt giống tốt trong quân đội, không có ai thật sự cam lòng phái họ đi để chịu chết, cái quy tắc không quan tâm sống chết này chỉ là để những người tham gia không lười biếng, không dùng mánh khóe lừa gạt, ai cũng phải xuất ra bản lĩnh thật sự, không cần lo trước lo sau, nghiêm túc mà đấu một trận. Cũng chính bởi có cái quy tắc cứng rắn này mà những người tham gia thi đấu đều có thể tăng cường được thực lực cá nhân rất lớn. Ngoài ra, các quốc gia còn có thể dò xét xem trình độ huấn luyện quân nhân của các quốc gia khác đến đâu, và bọn họ đang nắm giữ những cái gì.”

Anh dừng lại một chút cho Tề Tiểu Tô có thời gian tiêu hóa thông tin, sau đó anh tiếp tục nói: “Với lại, nếu đối phương có năng lực hỏi được chuyện gì từ trong miệng của người nào thì đó là bản lĩnh của hắn, chính là lập được công. Đương nhiên không ai nói điều đó ra ngoài, nhưng cuộc thi này đã âm thầm thay đổi mục đích của nó từ lâu, trong đó có rất nhiều thủ đoạn đen tối. Nghe nói, có một lần, một người ở nước nào đó đã dùng cách tiêm ma túy và thuật thôi miên để thăm dò được sơ đồ bố cục quân sự của đối phương.”

Tề Tiểu Tô hoảng sợ nhìn anh: “Vậy tốt nhất phái người không giữ chức vụ đặc biệt đi là được rồi? Đối phương có muốn tra hỏi cũng không được gì!”

“Em cho bản Thiếu soái là đồ ngốc à.” Vệ Thường Khuynh xoa đầu cô: “Không ai muốn thua trong cuộc thi đấu này cả, chỉ cần thắng là có thể cho những người khác thấy được thực lực của mình, đó cũng coi như một kiểu trấn áp với các nước khác, cho nên bọn họ tất nhiên phải phái đi những tinh anh trong tinh anh, ừ, ví dụ như bản Thiếu soái đây chẳng hạn.”

Xùy.

Lúc này mà còn muốn tự tâng bốc mình nữa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui