Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Thế nên cô cũng bỏ luôn ý định muốn cứu Trần Vũ, lạnh lùng nhìn Trần Quang cưỡi lên người Trần Vũ, cầm tảng đá kia đập mạnh vào đầu gã như phát điên.

Mặt mũi đầu tóc Trần Vũ nhanh chóng nhuốm đầy máu, không động đậy nữa.

Thân hình và thể lực của Trần Vũ vốn mạnh mẽ hơn Trần Quang rất nhiều, nhưng có thể do không ngờ gã lại bổ nhào lên như thế này, nên ngay từ đầu đã bị gã đẩy ngã xuống đất như thế. Có điều, Tề Tiểu Tô vẫn giữ thái độ nghi hoặc về chuyện này, vì rất có thể người nào đó đã ngầm ra tay giúp Trần Quang.

Lúc nãy, người nào đó kia còn đẩy cả đá sang cơ mà.

Còn nữa, trạng thái của Trần Quang cũng điên cuồng đến mức hơi khó hiểu.

Cô và Vệ Thiếu soái vừa lùi sang một bên, vừa chọc chọc vào eo anh: “Anh đã làm gì thế hả?”

“Có làm gì đâu. Tên Trần Quang đó bị bỏ thuốc mê, ném ở sau cây kia kìa. Anh chỉ làm cho gã tỉnh dậy, với cả dùng thủ pháp đặc thù ấn vào huyệt của gã, kích thích cho gã thô bạo thêm chút thôi ấy mà.” Vệ Thiếu soái thản nhiên nói: “Còn một chuyện nữa, em cũng nhìn thấy rồi đấy. Bản Thiếu soái sợ gã đánh không lại thằng anh gã, nên mới tốt bụng đưa cho gã một tảng đá thôi.”

Phì.

Đúng là tốt bụng ghê cơ.

Cô vốn còn muốn hỏi là huyệt nào mà lại có thể khiến cảm xúc của con người ta trở nên thô bạo thế không biết, nhưng Trần Đông đã đưa rất nhiều người đến đây rồi, nên cô đành nuốt câu định hỏi xuống.

Chờ Vệ Thiếu soái đưa cô đi nấp sau mấy gốc cây kia xong, đám người Trần Đông cũng lao tới nơi.

“Ôi trời ơi! Làm gì thế này!”

Trịnh Mạt kinh hãi kêu lên.

Trần Đông cứ cho rằng sẽ nhìn thấy Tề Tiểu Tô trần truồng bị Trần Quang đè dưới người, nhưng không ngờ cái mà bà ta nhìn thấy lại là Trần Quang đang cưỡi lên người Trần Vũ, trong tay còn bê một tảng đá dính máu!

Bà ta hét lên thất thanh, hai chân nhũn ra, rồi ngồi phịch luôn xuống đất.

Chuyện này là thế nào? Chuyện gì đây? Rõ ràng mọi chuyện không phải là thế này mới đúng chứ!?

“Giết người!!!”

Có người kêu ầm lên.

Lúc này, Đồng Xán cũng nhanh chóng bước lên kéo Trần Quang ngã ngửa ra đất, đầu gối đè lên, ấn mạnh gã xuống đất. Mặt Trần Quang bị những viên đá vụn sắc lẹm trên mặt đất cứa rách, nhưng lúc này cũng không ai cảm thấy Đồng Xán làm như vậy có gì không đúng.

Tên kia là tội phạm giết người mà!

Trừ Trần Đông ra, căn bản không có ai biết Trần Vũ đang nằm bất động trên mặt đất, mặt mũi đầu tóc dính bê bết máu kia là anh ruột của Trần Quang.

Ngay cả Tề Tông Bình cũng nhất thời không nhận ra.

Đám Lương Lệ, Hàn Dư cũng vội chạy tới giúp đỡ, Văn Nhĩ Định và La Thành Giang đưa mắt nhìn nhau, chợt hiểu ngay đối phương có ý gì.

Mau mau đưa người ra khỏi đây, có chết cũng không thể chết ở đây mới được.

“Xem người kia còn thở không đi!” Văn Nhĩ Định hô một tiếng, Trần Đông cũng bừng tỉnh khỏi cơn kinh hoàng, gào khóc bổ nhào tới, tự đưa tay vào dưới mũi Trần Vũ thăm dò, rồi lại vừa khóc vừa cười nói: “Vẫn còn thở, vẫn còn thở! Cứu người đi, cầu xin các người mau cứu người đi, đưa nó đến bệnh viện đi!”

“Bảo Hệ thống điều tra biển số xe của họ.”

Nghe Vệ Thiếu soái nói vậy, Tề Tiểu Tô cũng hơi khó hiểu, nhưng vẫn lập tức sai Hệ thống Tiểu Nhất điều tra, đồng thời báo lại vị trí đỗ xe. Vệ Thiếu soái gọi vào máy của Hàn Dư.

“Gã kia là em trai của mụ đàn bà đang gào khóc, cậu nghĩ cách vạch trần ra đi, sau đó đưa gã lên xe của chính họ, để họ tự đưa đi bệnh viện. Những chuyện khác các cậu đừng bận tâm.” Anh báo luôn biển số xe của Tề Tông Bình và vị trí đỗ xe cho họ.

Hàn Dư lập tức hiểu ngay.

Anh ta hô to lên: “Người này có phải là lừa đảo trên thị trấn không? Nếu đúng thì chúng ta đừng tùy tiện can thiệp vào, không có bị ăn vạ hết lên đầu chúng ta thì sao?”

Trong đầu Trần Đông lúc này làm gì còn nghĩ được gì nhiều, bà ta gào ầm lên luôn: “Nó là em trai tôi, là em trai tôi, không phải lừa đảo ở đây đâu, mau lên, các người mau giúp tôi cứu nó đi!”

Mọi người cùng ồ lên, thì ra là em trai bà ta.

Hàn Dư ra hiệu cho các anh em, sau đó nhấc ngay gã lên: “Đi thôi đi thôi, đưa người ta lên xe đi. Mau lên.”

Nói rồi anh ta lại quay sang nói với Trần Đông: “Người nhà các người cũng mau đi theo đi! Đi bệnh viện chắc chắn sẽ cần người nhà các người tự làm thủ tục đăng ký đấy, để lỡ thời cơ cứu người thì đừng có trách chúng tôi!”

Trần Đông cũng cuống lên túm lấy Tề Tông Bình, kéo ông ta đi cùng.

Tề Tông Bình ngớ người, sao người này lại là Trần Vũ được? Sao nó lại cũng đến đây?! Nhưng tình hình quá cấp bách nên lúc này ông ta cũng rất bối rối, không kịp nghĩ ngợi gì nhiều.

Có điều Tề Đan Dương lại nhìn thấy Trần Quang đang bị Đồng Xán cưỡng chế kia, không khỏi kêu lên: “Cậu ba! Sao cậu lại đánh cậu hai?!”

Mọi người đều sững sờ ngạc nhiên.

“Thì ra là anh em đánh nhau à?!”

“Chậc chậc, nhìn kìa, sao mà như kẻ thù thế?!”

“Thôi đi, thôi đi, anh em đánh nhau thôi mà, liên quan gì đến chúng ta đâu. Mau qua xem tách đá đi, vừa rồi lại có viên tách ra ngọc nữa đấy!”

“Đúng thế, Tề tổng thần kỳ thật đấy! Tách bao nhiêu đá như vậy mà tất cả đều có ngọc cả! Lại còn là ngọc chất lượng cao nữa!”

“Đúng rồi, đúng rồi, lúc trước tôi có nghe nói cô ấy cược đá rất giỏi, giờ đến đây mới thấy, quả là danh bất hư truyền! Còn trẻ như thế nữa chứ, tiền đồ thật khó mà lường trước được!”

“Đi thôi, đi thôi, chúng ta mau đi mua hai viên đi! Không giấu gì anh, bên cửa tiệm chúng tôi có một bà cụ cứ ao ước có được một bộ trang sức ngọc mãi thôi, nhưng bên tiệm của tôi làm gì có hàng đâu. Thành ra là có muốn kiếm tiền cũng chẳng kiếm được. Giờ thì tốt quá, nếu có thể tìm được một viên phù hợp, về nhà tôi sẽ lập tức gia công hai bộ ngay.”

Tất cả mọi người nhanh chóng quên luôn chuyện này đi.

Dù sao, vừa nhìn cũng biết Trần Đông kia là dạng đàn bà chanh chua đanh đá, hoàn toàn không phải người cùng đẳng cấp với họ. Chuyện của mấy người thế này, thì có nói cũng không đáng để họ phải lãng phí thời gian đứng nghe. Hơn nữa, họ cảm thấy chuyện anh em ở quê đánh nhau cũng không phải chuyện hiếm, không cần phải để ý.

Vì thế, trong ngọn núi này xảy ra chuyện như vậy cũng chỉ giống như ném một hòn đá nhỏ xuống biển khơi, hoàn toàn không để lại dấu ấn gì trong đầu bọn họ.

Bên nhóm Hàn Dư người thì khiêng Trần Vũ đã hôn mê lên xe, người thì khống chế Trần Quang, nhanh chóng tìm được xe của Tề Tông Bình.

“Đừng có lên xe này, đừng có lên xe này.” Tề Tông Bình vừa thấy thế liền phát hoảng, xe này ông ta vừa mới mua xong mà. Đầu với người thằng Trần Vũ be bét máu thế kia, mà nãy giờ máu vẫn còn chảy, làm sao cho nó lên được, bẩn hết cả xe của ông ta mất. Vết máu có dễ rửa đâu cơ chứ! Nếu đổi xe khác, thì lại tốn cả đống tiền như chơi!

Hàn Dư nghe vậy liền bật cười liếc nhìn ông ta: “Người này không phải là họ hàng nhà ông à?! Ở đây làm sao gọi được xe cấp cứu, ông không tự lái xe đưa gã đi thì ai đưa?”

“Lẽ nào các người không có xe sao?”

“Ha ha, ông nói nghe nực cười thật. Chúng tôi có xe chứ, nhưng người này có liên quan quái gì đến chúng tôi!”

Tề Tông Bình cắn răng: “Nó bị thương ở chỗ các người, các người phải chịu trách nhiệm!”

Đồng Xán lạnh lùng nói: “Chúng tôi chỉ có thể chịu trách nhiệm báo cảnh sát thôi. Còn nữa, đã bắt được hung thủ rồi, chúng tôi cũng sẽ chịu trách nhiệm đưa tới đồn cảnh sát. Sơn trang còn chưa bắt đầu khai trương, thế nên chúng tôi cũng chỉ phát thiệp mời cho một phạm vi rất nhỏ, những quý khách có thiệp mời trong tay thì chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm. Xin hỏi các người có thiệp mời không?”

Thiệp mời?! Bọn họ làm gì có thứ đó?!

Lúc này Vệ Thiếu soái nắm tay Tề Tiểu Tô bước từ bên cạnh ra, nhìn qua một lượt, nói: “Sao còn không đưa đi bệnh viện đi? Không sợ gã chết mất à?”

Trần Đông không thể nào hiểu nổi tại sao lúc này Tề Tiểu Tô lại đi cùng anh mà vẫn nguyên vẹn không xước xát gì thế kia. Nhưng cảnh tượng Trần Vũ máu me đầy đầu kia cũng đã khiến bà ta cuống hết cả lên rồi, nghe thấy chữ “chết”, bà ta suýt nhảy dựng cả lên, cuống quít lôi Tề Tông Bình gào khóc: “Ông không mau mở cửa ra đi, nếu A Vũ mà có mệnh hệ gì, tôi xem ông ăn nói với mẹ tôi thế nào!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui