Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Mọi người đều sợ hết hồn, Tô Vận Đạt suýt chút nữa ngã nhào cũng may Tề Tiểu Tô đỡ kịp.

Nhưng biến cố như vậy thực sự khiến tất cả mọi người đều không thể ngờ tới, ở nơi núi rừng hoang xa xôi này đến người trong thị trấn còn hiếm khi lên đây, ai ngờ được giữa lúc nhập nhoạng tối lại bất ngờ xuất hiện nhiều người như vậy, hơn nữa lại còn có súng!

Hai chân của Hồ Nghi Giai khẽ run, giọng nói cũng có đôi chút run rẩy, “Lẽ nào đây là mấy người chơi trò bắn xạ kích sao? Tôi nghe nói có người rất thích trò này, súng là giả đúng không?”

Hình như nếu nói là súng giả bọn họ còn có thể cố gắng đứng vững được, nếu là súng thật thì chắc có lẽ tứ chi đã mềm nhũn khuỵu thẳng xuống đất rồi.

Nhưng Tề Tiểu Tô lại nhìn thấy hai người quen, một người là Hoa khôi cảnh sát Úc Hà Tâm, và một người đáng lẽ không nên xuất hiện ở đây, Bạch Dư Tây.

Nhìn thấy Úc Hà Tâm cô liền hiểu ra, mấy người này có lẽ đều là cảnh sát, số súng kia hẳn cũng là súng thật. Lại liên hệ đến thông tin của Tăng Đống mà Hệ thống Tiểu Nhất cung cấp, có lẽ cảnh sát đã biết hắn ta đang trốn ở đây, cho nên mới đuổi theo đến. Thế nhưng, sao Bạch Dư Tây lại ở đây?

Không chỉ mình Tề Tiểu Tô bất ngờ mà cả Bạch Dư Tây và Úc Hà Tâm cũng giật mình khi nhìn thấy cô, sao cô lại xuất hiện ở đây?

“Không được động đậy, thành thật một chút, hai tay ôm đầu!” Một viên cảnh sát gằn giọng quát.

Ông chủ Quảng và Hồ Nghi Giai, Tô Vận Đạt là ba người nghe lời đầu tiên, vội vàng giơ hai tay lên ôm đầu, Hồ Nghi Giai thậm chí còn sợ đến nỗi quỳ xuống ngay tức khắc.

“Xin đừng giết tôi, tôi không làm gì cả, đến cả một hòn đá cũng chưa nhặt!” Điều đầu tiên mà hắn ta nghĩ tới đó chính là liệu có phải việc bọn họ đến đây nhặt phôi ngọc là phạm pháp không? Chắc những người này đến đây không phải vì chuyện này đâu nhỉ?

Lưu Cẩm Doanh cũng chầm chậm vòng tay lên ôm đầu rồi ngồi xuống.


Tề Tiểu Tô cau mày, Hồ Tu Trạch thấy cô không làm gì liền muốn thấp giọng nói với cô, nào ngờ mấy viên cảnh sát đó lập tức xông đến, có người dùng lực đè tay anh ta lại, khiến anh ta không thể không còng lưng xuống.

Một người khác đến không chế Tề Tiểu Tô, Bạch Dư Tây bước từng bước dài qua phía đó, kéo Tề Tiểu Tô một cái làm hụt mất động tác của viên cảnh sát kia, nhưng bởi kéo quá nhanh, lực kéo cũng quá lớn nên Tề Tiểu Tô bị lôi đi bất ngờ va vào lồng ngực anh ta, suýt chút nữa bị đập bẹp mũi.

Cô bịt mũi, lùi lại một bước rời khỏi lồng ngực anh, nhìn anh một cách tức tối, trong phút chốc Bạch Dư Tây càng không thể khiến người khác tin rằng anh chỉ là một thầy giáo dạy tiếng Anh cấp ba, lồng ngực của anh chắc khỏe như thế, nếu nói chưa từng chăm chỉ luyện tập thì sẽ chẳng ai tin.

“Tiểu Tô, sao em lại ở đây?”

Úc Hà Tâm vốn cũng muốn qua đó kéo Tề Tiểu Tô ra, nhưng không ngờ động tác của Bạch Dư Tây lại nhanh hơn cả cô, nhìn dáng vẻ của Bạch Dư Tây trong lòng cô bỗng cảm thấy có điều gì đó là lạ.

Trong thời gian rất ngắn, cảnh sát đã khống chế toàn bộ khu vực này đồng thời tịch thu túi của mọi người để vào một chỗ và còn kiểm tra lục soát lều của từng người.

Tề Tiểu Tô cẩn thận dè chừng nhìn về phía Lưu Cẩm Doanh, có thể nhìn ra cô ta căn bản không thể ngờ tới cảnh sát sẽ đến đây, trong ánh mắt có đôi phần căng thẳng. Có điều nếu không phải cô đã biết chân tướng sự việc thì chắc chắn cũng sẽ không thể nhìn ra, điều đó chứng tỏ tố chất tâm lý của Lưu Cẩm Doanh rất tốt.

“Chúng tôi là đội cảnh sát hình sự, hiện giờ đang trong thời gian tra án, hy vọng mọi người phối hợp một chút! Ai là người đứng đầu trong mấy người?” Úc Hà Tâm vừa nói vừa liếc nhìn Tề Tiểu Tô.

Hồ Nghi Giai ngay lập tức chỉ tay về phía ông chủ Quảng.

“Bây giờ tôi hỏi gì ông đều phải thành thực trả lời, rõ chưa?” Úc Hà Tâm đi đến trước mặt ông chủ Quảng, tất nhiên ông ta vội vội vàng vàng gật đầu.


Phía đó đang tra hỏi, phía này Tề Tiểu Tô nói với Bạch Dư Tây: “Có thể bảo chú cảnh sát kia thả anh ấy ra không?” Cô chỉ chỉ tay về phía Hồ Tu Trạch.

Vừa rồi Hồ Tu Trạch cũng vì lo lắng cô sợ hãi nên muốn an ủi cô vài câu, ai ngờ bị cảnh sát cho rằng đó là hành động bất thường, cái tư thế hai tay bị bắt chéo ra sau lưng dù nói thế nào cũng sẽ có vẻ như áp bức lăng nhục.

Bạch Dư Tây nhìn cô rồi nói với viên cảnh sát đó một câu, đối phương liền thả Hồ Tu Trạch ra.

Hồ Tu Trạch đứng thẳng người, khẽ xoay xoay bả vai, đón lấy ánh mắt của Bạch Dư Tây, anh ta có chút kinh ngạc, “Bạch Dư Tây?”

“Anh là?” Bạch Dư Tây không ngờ đối phương lại quen mình, sững lại một lúc.

“Hồ Tu Trạch, Tống Linh là chị họ của tôi, trước đây ở nhà họ có gặp cậu một lần.”

Bạch Dư Tây bừng tỉnh, nói câu xin lỗi: “Xin lỗi, nhất thời không nhận ra anh.”

Tề Tiểu Tô không biết Tống Linh là ai nhưng cô cảm thấy cái thế giới này thực sự quá nhỏ bé, vậy mà cũng có thể gặp được mấy người quen. Nhưng Bạch Dư Tây lại quay đầu lại thấp giọng nói với cô: “Tống Linh là vợ của người anh em tốt nhất của tôi, không có quan hệ gì với tôi cả.”

Tề Tiểu Tô không nói lên lời, việc này có liên quan gì đến cô chứ?

Bên đó, Úc Thanh Tâm đã tra hỏi xong ông chủ Quảng, vừa đi qua đây đang định nói gì thì đã bị Hồ Tu Trạch quay qua nỏi: “Cảnh sát, trước khi mọi người đến đây tôi vừa phát hiện phía núi bên kia có một xác chết, là một người đồng hành cùng chúng tôi, nhìn dáng vẻ có lẽ chết chưa quá nửa ngày!”


Câu nói này khiến tim bọn họ đều thắt lại, “Ở đâu? Anh mau dẫn chúng tôi đến đó!”

Úc Hà Tâm nắm chặt khẩu súng trong tay, nói với Bạch Dư Tây: “Cậu ở lại đây à?”

“Không, tôi đi cùng mọi người.” Bạch Dư Tây vỗ vỗ đầu của Tề Tiểu Tô: “Ngoan ngoãn ở lại đây không được chạy lung tung biết chưa?”

Tề Tiểu Tô gật gật đầu, cô cũng chẳng có hứng thú mà chạy lung tung.

Úc Hà Tâm dẫn theo mười hai người, cộng thêm cô và Bạch Dư Tây, phân bốn người ở lại trông chừng người, còn lại những người khác đều theo Hồ Tu Trạch chuẩn bị đi sang phía bên kia núi.

Trong giây lát số người khi nãy đã đi gần hết, Hồ Nghi Giai và ông chủ Quảng thả lỏng một chút nhưng cả hai lại rất bực bội, dẫu sao bọn họ cũng không biết xong việc này rồi liệu họ có còn được ở lại đây tiếp tục tìm phôi ngọc không nữa.

“Ây da.”

Lưu Cẩm Doanh đột nhiên ôm bụng ngồi thụp xuống.

Cảnh sát đều nhìn cô ta, một viên cảnh sát trẻ tiến lại gần hỏi: “Sao vậy?”

“Đồng chí cảnh sát, bụng tôi đau quá, muốn đi vệ sinh.” Lưu Cẩm Doanh ngẩng đầu lên, sắc mặt hơi tái nhợt, nhìn dáng vẻ đúng là không được khỏe lắm.

“Bây giờ không được đi khỏi đây.”

“Vậy chẳng lẽ tôi phải đi vệ sinh trước mặt nhiều người như vậy sao?”


Viên cảnh sát dừng lại một lúc, Lưu Cẩm Doanh liền quay sang nhìn Tề Tiểu Tô, trong ánh mắt thoáng qua tia sáng khó hiểu, “Hay là để Tiểu Tô đi cùng tôi? Để cô ấy xem chừng tôi. Vừa nãy anh cũng đã trông thấy cô ấy quen đồng đội của anh, cô ấy trông chừng tôi chắc anh yên tâm rồi chứ, không tin cô ấy thì cũng phải tin đồng đội của các anh chứ.”

Tim Tề Tiểu Tô giật thót.

Tại sao Lưu Cẩm Doanh lại muốn cô đi cùng cô ta? Lẽ nào cô ta đã phát hiện được gì rồi sao?

Còn chưa chờ cô nghĩ rõ ràng thì viên cảnh sát đó đã gật đầu, nói với cô: “Cô tên là gì?”

“Tề Tiểu Tô.”

“Tề Tiểu Tô, cô đi cùng cô ta qua bên đó,” Anh ta chỉ tay về phía tảng đá cách đó không xa, “Đừng có đi xa quá, có vấn đề gì cô cứ la lên.”

“Tôi...”

“Cẩn thận một chút, chúng tôi đến đây để truy bắt tội phạm, nếu đi quá xa lỡ gặp phải tên đó hai người sẽ gặp nguy hiểm, nghe rõ chưa?”

Lưu Cẩm Doanh vội vàng gật đầu: “Nghe rõ rồi nghe rõ rồi. Tiểu Tô, mau đi cùng chị đi, chị đau sắp không chịu nổi rồi.”

Lúc này nếu Tề Tiểu Tô tỏ ý không vui thì chắc chắn Lưu Cẩm Doanh sẽ nhận ra cô đã biết gì đó, cho nên Tề Tiểu Tô chỉ có thể gật đầu.

Lưu Cẩm Doanh nắm chặt lấy tay cô, “Đi thôi, em đỡ chị, bụng chị đau lắm.”

Tề Tiểu Tô cảm nhận được tay cô ta lạnh như băng, cách một lớp vải mà vẫn có thể cảm nhận được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận