Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

Bị Tư lệnh Ngũ phê bình không biết nặng nhẹ như thế, Tần Yên Vũ cũng biết bản thân đã hồ đồ rồi. Cô ta nhếch môi cười gượng, không dám hỏi tiếp nữa.

Đường gia.

Ông Đường cũng đang thở dài.

“Nếu không phải đột nhiên Khương Thất nói nhận được lệnh của Long Gia phải nhanh chóng trở về, tôi thật không biết phải làm sao mới được nữa.”

Vốn dĩ mấy hôm trước Khương Thất đã tìm đến cửa đòi lại nhẫn ngọc, nhưng lúc đó Đổng Ý Thành nói sao cũng không chịu trở về Đường gia, hơn nữa còn nói với họ, anh đồng ý làm giám định thân thích, chẳng qua vì muốn làm tròn tâm nguyện của bố anh, chứ không phải bản thân muốn nhận người thân. Cho dù biết bản thân là người Đường gia, nhưng một anh chưa từng nghĩ sẽ đổi sang họ Đường, hai chưa từng muốn trở về sống trong Đường gia, ba càng không định quây quần dưới gối họ.

Những ngày tháng trước đây sống thế nào, sau này vẫn sẽ sống như thế.

Còn về chiếc nhẫn ngọc đó, bất luận ông có nói thế nào, Đổng Ý Thành đều im lặng không nói.

Tuy ông Đường biết nhẫn ngọc có tám chín phần đang ở trong tay anh, nhưng cũng không dám cưỡng ép anh. Dù gì, đây cũng thật sự là cháu trai của ông, là huyết mạch của Đường gia họ.

Hơn nữa, cốt cách và chí khí của Đồng Ý Thành khiến ông cảm thấy rất hài lòng.

Ông cũng không nhẫn tâm cưỡng ép hỏi, khiến chút thân tình vốn đã mỏng manh này ngày càng phai nhạt.

Cũng may, vào ngày đã hẹn, Khương Thất đột nhiên nói nhận được lệnh triệu tập gấp của Long Gia, có việc quan trọng hơn cẩn ông ta xử lý, qua một thời gian nữa mới trở lại lấy nhẫn ngọc. Đây cũng xem như cho ông ta thêm một khoảng thời gian.

Bằng không, hai hôm đó ông ta cũng sắp ngột ngạt đến chết rồi.

Bà Đường vừa bị tách trà sâm mà mình vừa pha xong đến cho ông, vừa dịu giọng nói: “Tính khỉ thằng bé A Thành này giống y hệt ông” Mùng năm, mùng sâu, hai ngày này, ông Đường đã hẹn Đổng Ý Thành gặp nhau ở bên ngoài, anh cũng đến. Lần đầu tiên bà Đường nhìn thấy cháu trai của mình đã kích động đến mức không kìm được nước mắt.

Nhưng họ hoàn toàn không nghe thấy tiếng ông nội bà nội nào từ anh.

“Phải đó, giống tôi lúc trẻ. Người của Đường gia đều thẳng thắn và cũng rất cố chấp. Bà xem, người nhà họ Đổng làm thế với con trai chúng ta là mua bán trẻ em, là phạm pháp, nhưng A Thành cử nhất quyết theo họ Đổng cũng không chịu sửa thành họ Đường. Bố mẹ của cô bé Tế Tiểu Tổ đó chẳng qua cũng chỉ nuôi dưỡng có hai năm, giờ thì tốt rồi, hộ khẩu cũng chuyển sang Tề gia rồi, thà nhận cô em gái đó, cũng không thèm nhận chúng ta.” Ông Đường vừa nói vừa thở dài.

“Chuyên nhận lại chúng ta cứ từ từ. Phải rồi, hay là chúng ta mở tiệc mời Tề Tiểu Tô đi? Ông xem, A Thành chỉ nhận con bé là em gái, tình cảm với con bé sâu đậm như vậy, nếu chúng ta xây dựng mối quan hệ tốt với Tể Tiểu Tô, tin chắc thái độ của A Thành đối với chúng ta cũng sẽ tốt hơn một chút.” Bà Đường nói.

Ông Đường nghe xong cảm thấy cũng có lý liền gật đầu nói: “Chuyện này cũng được. Nhưng con bé đó ban đầu ở nhà đã có chút xích mích không vui với chúng ta, cũng không biết bây giờ có đồng ý qua lại với chúng ta không nữa. Bà nói xem con bé đó cũng có bản lĩnh thật, sao có thể khiến cháu trai chúng ta khăng khăng một lòng với nó như vậy chứ? Nếu Hồng Tinh cũng có bản lĩnh này thì..”

Hồng Tinh.

Vừa nghe chồng mình nhắc đến Hồng Tinh, bà Đường liền vội hỏi: “Vẫn chưa có tin tức gì về Hồng Tinh sao?”

“Vẫn chưa?

Ông Đường nhíu mày: “Đứa bé này cũng không biết làm sao nữa, không nói tiếng nào đã bỏ đi, không lẽ là vì chúng ta tra ra nó không phải là huyết mạch của Đường gia chúng ta, thế nên bản thân cảm thấy ngại à?”

Mấy ngày nay họ vẫn đang liên hệ với Hồng Tinh, nhưng điện thoại của cô ta mãi không liên lạc được, làm sao cũng không tìm

thấy.

“Chắc không phải đầu, bằng không ban đầu con bé cũng đã không chủ động nói muốn cùng ông trở về tim A Thành” Bà Đường nói: “Kể ra Hồng Tinh đứa bé này cũng khá lắm, nếu có thể, tôi cũng nghĩ hay là để A Thành nhận con bé làm em gái nuôi, sau này cũng xem như cháu gái của chúng ta. Đường gia có thể náo nhiệt hơn một chút cũng tốt.”

“Ừm, tôi cũng có suy nghĩ này” Nhưng họ không ngờ rằng, Hồng Tinh vốn không muốn làm em gái nuôi của Đổng Ý Thành, mà muốn gả cho anh.

Nhưng bây giờ Hồng Tinh đã cảm thấy bản thân không còn hi vọng gì nữa rồi.

Cô ta kéo va li hành lý bước ra khỏi sân bay, thủ đô, cô ta đã trở lại rồi đấy. Cô ta không muốn ở lại thành phố D nữa, thành phố D bây giờ chính là nơi làm cô ta đau khổ. Ở đó cô ta đã gặp phải hai đả kích và tổn thương lớn nhất trong đời. Một lần là bố cô ta qua đời, một lần là cô ta suýt chút nữa đã hại người đàn ông mà mình thích, cuối cùng lại hại bản thân mất đi sự trong trắng, còn dâng nó cho người xa lạ, mà còn không chỉ là một người.

Bây giờ cô ta cảm thấy bản thân rất dơ bẩn.

Cô ta không muốn ở lại thành phố D nữa, nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể đến thủ đô thôi.

Ở đây có chàng trai mà cô ta yêu, ở đây còn có một ngôi nhà sang trọng mà cô ta từng sống ở đó, còn có hai ông bà mà cô ta từng gọi là ông bà nội nữa.

Ở đây còn có người mà cô ta muốn tìm, thẳng tay tát thật mạnh hai bạt tai.

Thế nên cô ta đã đến đây.

Lúc Hồng Tinh bước ra khỏi sân bay, đứng chờ taxi bên đường, Tề Tiểu Tô cũng đang đưa người vội vã bước ra khỏi sân bay, ngồi lên xe chuyên dụng đến đón.

Hồng Tinh nhìn thấy xe của cô lướt qua ngay trước mắt bản thân. Trong xe, vẻ mặt của Tề Tiểu Tô rất lạnh lùng, không biết đang suy nghĩ chuyện gì, hoàn toàn không nhìn thấy cô ta.

Đây chính là cùng tuổi không cùng mạng sao.

Cô ta đứng ở đó đón taxi, khắp người toàn là vết thương, tâm trạng đau khổ, còn Tê Tiểu Tô lại mặc quần áo xinh đẹp, an nhiên ngồi trên siêu xe, có tài xế riêng đưa đón.

Phía sau còn có một chiếc xe khác, chắc là vệ sĩ của cô.

Nếu cô ta có thể gả cho Đồng Ý Thành, vậy, cô ta sẽ là chị dâu của Tể Tiểu Tô.

Nhưng, đó là chuyện không thể nữa rồi. Đồng Ý Thành sao có thể muốn lấy cô ta được chứ, Tế Tiểu Tô sao có thể chấp nhận người chị dâu như vậy? Huống hồ lúc này cô ta cũng không còn mặt mũi gặp lại hai người họ.

Cuối cùng cũng bắt được taxi, Hồng Tinh lại gọi cho Đan Ninh Ninh thêm một lần nữa, lần này thì gọi được thật.

“A lô?”

Bên kia truyền đến một giọng nói trầm thấp của đàn ông. Hồng Tinh giật mình, đang định cúp máy, ban đầu cô ta còn tưởng đó là Chương Vân Tế.

“Cô là Hồng Tinh à?”

Lúc cô ta định cúp máy, người đàn ông đó đã lên tiếng hỏi.

Hồng Tinh ngơ ngác một chút, vô thức đáp: “Vâng, ông là ai? Sao lại cầm điện thoại của A Ninh?”

Người đàn ông đó không trả lời câu hỏi của cô ta, chỉ nói: “Cố tìm A Ninh sao? Đúng lúc, hai ngày nay tâm trạng của A Ninh có chút suy sụp, tôi thấy cô ấy ở đây chẳng có bạn bè gì, hay cô đến đây chơi với cô ấy đi”

Đây là ngữ khí ra lệnh.

Nhưng, Hồng Tinh vốn không chán ghét, vì điều mà ông ta nói chính là chuyện làm Hồng Tinh phiền não! Số tiền trên người có ta không nhiều, mua vé máy bay xong đã chẳng còn bao nhiêu, nhà ở thủ đô lại đắt đỏ như vậy, bây giờ cô ta làm gì có tiền thuê nhà chứ? Ở đây cô ta chỉ quen biết Đan Ninh Ninh, vậy thì cứ đến tìm cô ta đi.

Đây là Đan Ninh Ninh nợ cổ ta. Nếu không phải Đan Ninh Ninh đưa cho cô ta số thuốc đó, cô ta đâu phải thảm hại như vậy? Tuy sau đó Đan Ninh Ninh đã giải thích với cô ta, nhưng Hồng Tinh nghĩ, không bắt máy cũng đâu phải do cô ta cố ý, chỉ là lỡ mất mà thôi, thế nên, vẫn là Đan Ninh Ninh nợ cô ta.

Nên đến ở chỗ của Đan Ninh Ninh, không thể để cô ta quá thoải mái được.

Cứ thế, Hồng Tinh bắt xe đến căn cứ hợp viện mà Đan Ninh Ninh đang ở.

Người đàn ông đó không có ở đây, người mở cửa là một bà thím hơn năm mươi tuổi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui