Kế Hoạch Theo Đuổi Vợ Yêu

“Chúng ta đang vui mừng đó chứ, Vệ Thiếu soái không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.”

“Vệ Thiếu soái, thật cảm ơn cậu quá, thân thể chúng tôi... sẽ thêm gánh nặng cho cậu và mợ Vệ mất.” Bố Tần Tốc cười khổ.

Bây giờ hai người vẫn đang trong thời gian điều trị hồi phục chức năng, hai người, hai phần phí tổn, khoản lương trước kia của Tần Tốc ở trường đua ngựa đã sắp không gánh nổi, tối qua Quân Lương nói với họ, sau này chi phí điều trị của họ cho Thiếu soái và mợ Vệ lo liệu, khiến họ vừa mừng vừa lo.

Vui mừng vì Thiếu soái bình an vô sự, Thiếu soái quay về rồi, Tần Tốc sẽ không cần phải khổ như thế nữa, lo vì họ cần tiêu rất nhiều rất nhiều tiền, bây giờ Thiếu soái đến thân phận còn không có, Thiếu soái lo được không?

Hơn nữa, sau này họ phải làm sao?

Thiếu soái thực sự có cách sao?

Vệ Thường Khuynh lắc lắc đầu: “Bác trai cứ yên tâm, chút chuyện này đối với chúng cháu không đáng kể gì. Với cả, cũng không cần lo về Tần Tốc, tuy rằng hiện tại cậu ấy đã xuất ngũ, không thể gia nhập vào hệ thống quân chính một lần nữa, nhưng mà, vợ của cháu có thể tuyển dụng cậu ấy làm trợ thủ, mỗi tháng đều có lương cho cậu ấy. Hơn nữa, tuy gọi là trợ lý cho vợ cháu, nhưng vợ chồng chúng cháu có một mục tiêu như nhau, cho nên, vẫn là đi theo cháu thôi.

Tề Tiểu Tô bước lên phía trước một bước, mỉm cười: “Chỉ cần bác trai bác gái không thấy làm trợ lý của cháu rất mất mặt là được.”

Mất mặt?

Làm sao họ dám chứ!

Tối qua, sau khi được Quân Lương đưa tới đây, họ cũng gặp được Mạt Ca Lạc.

Là con trai cả của trùm tài phiệt Mạt thị đó! Trước đây họ chỉ có thể nhìn thấy trên màn hình, không ngờ rằng có ngày có thể sống chung dưới một mái nhà với anh ta thế này!

Hơn thế nữa, họ cùng nhau xem tivi, gần như tất cả các kênh đều đưa tin về Tề Vân Diên.

Bây giờ danh tiếng của Tề Vân Diên ở Liên minh không kém Vệ Thiếu soái là bao!

Vả lại, trước kia Bành Khố Các thường xuyên bắt nạt con trai họ, họ làm sao mà không biết được? Tề Tiểu Tô hủy hoại uy phong của Bành Khố Các, họ vui chết đi được.

Lại nghe Tần Tốc kể với họ về những chi tiết như Tề Tiểu Tô giao đấu cùng Bành Khố Các, cướp súng của Bành Khố Các, họ nghe đến mức chết lặng đó, hiểu không hả?

Tối qua Tần Tốc cũng nói rất nhiều lần, đối tượng sùng bái của cậu ấy, ngoài Vệ Thường Khuynh ra, còn thêm một người nữa.

Làm sao họ có thể cảm thấy con trai mình làm trợ lý cho cô ấy là chuyện mất mặt được?

Mừng còn không kịp nữa là.

“Mợ Vệ thực sự để tôi làm trợ lý sao?” Tần Tốc tối qua vẫn còn chút hoài nghi, sau khi nghĩ cả một đêm, anh ta phát hiện ra càng nghĩ càng thấy hưng phấn, anh ta có dự cảm, đi theo Tề Tiểu Tô không kém so với việc ở trong chiến đội Diệm Ưng.

“Kém” này tất nhiên không phải là so bì về đãi ngộ, mà là tiền đồ, là quan hệ với các đội viên khác.

Anh ta thậm chí cảm thấy sau này những người khác sẽ phải ngưỡng mộ anh ta.

Nhìn Thiếu soái chiều mợ Vệ như thế này, sau này có chuyện gì, nói với mợ Vệ một tiếng, đến Thiếu soái cũng không dám mắng anh ta đâu ấy chứ!

Nghĩ thôi cũng thấy hơi bị kích động rồi đó.

“Anh không đồng ý?” Tề Tiểu Tô liếc nhìn anh ta.

“Đồng ý chứ, tất nhiên là đồng ý rồi.” Tần Tốc mau mắn gật đầu như bổ củi.

Tề Tiểu Tô ừm một tiếng: “Vậy thì được rồi, những chuyện khác không tính, phí điều trị của bố mẹ anh tôi trả hết. Còn về phần của anh thì sau này sẽ nói.”

Có thể trả hết tiền phí điều trị của bố mẹ anh ta đã nhiều hơn tất cả số tiền mà anh ta kiếm được ở trường đua ngựa rồi! Bởi vì thực ra số tiền anh ta kiếm được không đủ nộp tiền chữa trị cho bố mẹ, cho nên rất nhiều hạng mục phục hồi chức năng phải tự tiến hành ở nhà cho tiết kiệm, một số loại thuốc cũng phải dừng.

Tần Tốc đỏ mắt, nghẹn ngào: “Tôi không cần nhận tiền nữa!”

Vệ Thường Khuynh lườm anh ta một cái, thản nhiên đáp: “Cậu có bị ngốc không? Mợ Vệ của các cậu lắm tiền lắm đấy.”

Phụt.

Quân Lương và Xa Vũ không nhịn nổi nữa, đồng loạt bật cười.

Thiếu soái đứng bên phía họ nghĩ về tiền bạc mà người phụ nữ của anh sở hữu, khiến họ cảm thấy rất kì dị.

“Tôi nói chứ, cô Tề nhiều tiền như thế, tôi cũng nghĩ mãi mà không thông. Lẽ nào không phải tiền của Vệ Thiếu soái sao?” Không biết từ lúc nào, Mạt Ca Lạc đã ra khỏi phòng, đứng dựa vào một bên cửa, nhìn Tề Tiểu Tô bằng ánh mắt hứng thú.

Ở đây, ngoài trừ Vệ Thường Khuynh và Tề Tiểu Tô ra, anh ta là người duy nhất biết được lai lịch của Tề Tiểu Tô, Tề Tiểu Tô ở thế kỉ 21 rất nhiều tiền, cái này thì anh ta tin, ở đó, anh ta cũng nghe tới danh tiếng của tập đoàn Thịnh Tề.

Nhưng sau khi tới Liên minh, đồng tiền đã đổi đi đổi lại mấy lần rồi, tiền của cô ấy ở thế kỉ 21, đừng có nói với anh ta là vẫn dùng được nha.

Trong chuyện này nghĩ thế nào cũng thấy thủ tục phức tạp, chưa chắc đã làm được.

Thân phận của Vệ Thường Khuynh bị gạch bỏ, tài khoản nhất định cũng bị đóng lại, cho dù anh có tài sản giấu đi, cũng chưa chắc đã có nhiều như vậy.

Nghĩ lại, hôm qua đi đón Tần Tốc về, đã tốn mấy trăm triệu rồi!

Tiền ở đâu ra thế?

Cứ nhìn bản thân anh ta là biết, trước kia cũng nắm trong tay một đống tiền, bây giờ số tiền đó anh ta căn bản không có cách nào rút ra được, cũng không có cách nào dùng.

Tề Tiểu Tô lấy đâu ra nhiều tiền thế?

“Mạt thiếu quan tâm nhiều vậy, bây giờ anh có ăn ngày ba bữa không phải được rồi sao?” Tề Tiểu Tô nhướn mày nhìn anh ta: “Hay là, Mạt thiếu cũng định làm trợ lý của tôi kiếm thêm lương?”

Tuy rằng đã đến bước đường cùng như ngày hôm nay, nhưng Mạt Ca Lạc vẫn là người kiêu ngạo, nghe cô nói như vậy, bật cười giễu cợt.

Thịnh Tề của thế kỉ 21?

Anh ta không để vào mắt.

Tề Tiểu Tô? Cũng không có tư cách để anh ta làm việc cho cô, nghe lời cô.

Anh ta là người thừa kế của tập đoàn tài chính Mạt thị đó!

Nhìn biểu cảm của anh ta, Tề Tiểu Tô và Vệ Thường Khuynh đưa mắt nhìn nhau.

“Mạt thiếu, có một giao dịch muốn đàm phán cùng anh.” Vệ Thường Khuynh nói xong, ra hiệu cho anh ta, đi về phía phòng sách.

Mạt Ca Lạc cảm thấy hơi khó hiểu, bây giờ anh ta còn gì có thể dùng để giao dịch với anh?

Nghĩ ngợi một hồi, anh ta vẫn đi theo.

“Mợ Vệ.” Tề Tiểu Tô đang định theo vào, Tần Tốc vội vã gọi cô lại, Quân Lương và Xa Vũ cũng nhìn cô bằng ánh mắt trông mong, dường như có chuyện khó nói gì đó muốn bàn bạc cùng cô.

“Có chuyện gì?”

“Mợ Vệ, bên này bên này.” Ba người đưa mắt nhìn nhau, nhỏ giọng nói.

Tề Tiểu Tô theo họ ra ban công, cách phòng sách một khoảng khá xa, thấy họ còn không yên lòng mà thỉnh thoảng liếc mắt về phía phòng sách, sợ Vệ Thường Khuynh xông ra, cô thấy hơi buồn cười, hỏi lại: “Rốt cuộc có chuyện gì thế?”

Ban nãy trước khi vào phòng sách, Vệ Thường Khuynh đã nói với cô một câu trong đầu: “Có vẻ ba người họ có chuyện gì đó không tiện nói với anh, muốn tìm em.”

Người ta đã biết cả rồi, ba người này còn làm ra vẻ thần bí.

“Mợ Vệ, cô phải giúp chúng tôi.” Quân Lương vừa nói vừa lấy khuỷu tay huých vào người Tần Tốc. Bây giờ người ta là sếp sòng của cậu rồi, cậu nói là hợp nhất.

Tần Tốc vô tội, vốn dĩ chuyện này không liên quan đến anh ta mà, sao cứ phải kéo anh ta vào làm gì.

Anh ta hắng giọng: “Mợ Vệ, chuyện là thế này, trước đó Quân Lương đã nói với đội trưởng trong điện thoại rồi mà? Chuyện ấy là, mẹ của đội trưởng mời chúng tôi tối nay đến nhà anh ấy tham gia, ờ ờm, ờ ờm...” Anh ta không dám nhắc tên của Mạt Na.

Tề Tiểu Tô chủ động tiếp lời anh ta: “Tiệc sinh nhật của Mạt Na. Sao đó thì sao? Không phải các anh chuẩn bị đi rồi sao?”

Tần Tốc đáp: “Đúng vậy, trong điện thoại bà chủ rất uy phong, nói rằng nếu chúng tôi còn thừa nhận con trai bà là đội trưởng, vậy nhất định phải đi.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui