"Ta ghét cái hạn chế này."
Sau khi tỉnh dậy, Kỳ Tửu mặt không đổi sắc nói.
Lúc nói ra lời này, cô ta vừa rời khỏi nơi tiềm thức, ý thức thể mặc chiếc slip dress (1) trắng tinh, chậm rãi nổi lên từ mặt hồ xanh biếc mà không hề dính chút bọt nước nào.
Việt Độc ngồi đoan trang bên hồ, ngẩng mặt nhìn cô ta, khó hiểu hỏi: "Không vui á? Bạn không phải rất thích ngủ sao?"
Kỳ Tửu nhíu mày: "Ai nói ta thích ngủ chứ?"
Việt Độc: "..." Hành động của cô nói lên điều đó.
Một người không thích ngủ sẽ ngủ hơn 17 tiếng một ngày hả?
"Ta ngủ nhiều vậy là vì chán thôi." Dường như thấy được sự hoang mang của Việt Độc qua vẻ mặt bối rối của cô thế là liền giải thích đơn giản: "Vì chán nên tất nhiên sẽ ngại động đậy, chỉ muốn tùy tiện giết thời gian – mà ngủ chính là lựa chọn thoải mái và đỡ tốn sức nhất."
Việt Độc không còn gì để nói.
Kỳ Tửu đi đến cạnh cô ngồi xuống, theo thói quen gối đầu lên đùi hệ thống nhà mình, điều chỉnh tư thế sao cho thoải mái nhất.
Có lẽ là nhận ra sự "ba chấm" của Việt Độc, cô ta nhắm mắt lại, bổ sung thêm: "Nhưng đó là trước kia.
Bây giờ có ngươi ở chỗ này với ta, việc ngủ cũng trở nên thú vị hơn."
So với sự mãn nguyện khi được nằm gối đầu trên đùi hệ thống phơi nắng, giấc ngủ sâu do hạn chế của dị năng mang lại hoàn toàn không đáng mong chờ.
Việt Độc đại khái đã hiểu ý cô ta, bất đắc dĩ thở dài: "Quả là vinh hạnh của mình."
Tiếp đó hai người đều không nói thêm gì nữa.
Một lúc lâu sau, Kỳ Tửu mới mở miệng hỏi: "Ta ngủ bao lâu rồi?"
Việt Độc sớm đã ghi lại thời gian, lập tức không chút nghĩ ngợi đáp: "7 giờ 12 phút 7 giây."
Kỳ Tửu trầm ngâm: "Trong lúc ta ngủ sâu, ngươi có thử đánh thức ta chưa?"
"Có, nhưng tất nhiên là vô dụng." Lông mày Việt Độc xoắn lại.
"Vì không rõ bạn có phải chỉ nghe được âm thanh bên ngoài hay không nên mình đã mở chuông điện thoại, chỉnh âm lượng lên mức tối đa, nhưng vẫn không thấy bạn có động tĩnh gì."
"Nói cách khác, trạng thái ngủ là cưỡng chế?"
"Không hẳn, có thể chỉ đơn giản là bạn ngủ quá sâu thôi...!Mình chưa thử đánh thức bạn bằng cơn đau."
Kỳ Tửu: "Nói cũng đúng.
Có điều, muốn biết sự thật thực ra rất đơn giản..."
Nói rồi, cô ta cất cao giọng: "Thứ năm, sử dụng Ngôn Linh sẽ dẫn đến ngủ sâu, trạng thái ngủ sâu này không thể bị can thiệp."
Một tiếng ting vang lên, hệ thống chủ tự động phán đoạn tiến độ nhiệm vụ đã đạt 100%, nhiệm vụ hoàn thành, nhận được điểm thưởng tương ứng.
Kỳ Tửu nghe âm thanh thông báo điểm thưởng được chuyển vào tài khoản, khẽ cười: "Xem ra quả thực là cưỡng chế."
Đây chính là toàn bộ hạn chế của dị năng Ngôn Linh.
Không tạo được vật, không vượt được thế giới, sở trường là phá hoại, kết quả phá hoại không thể hủy bỏ, mặc dù có thể nhưng chữa trị không phải sở trường, cái giá là rơi vào trạng thái ngủ sâu cưỡng chế trong một khoảng thời gian nhất định.
Nhìn nhận công bằng thì đây là một năng lực cực kỳ mạnh mẽ, có thể nói là vừa bắt đầu đã max level – bởi vì trong số các hạn chế không có không thể trực tiếp giết người!
Thời kì hỗn loạn, dị năng giả phải đối diện với không chỉ những sinh vật biến dị có dị năng, mà còn có phe phản đối dị năng và những dị năng giả đồng loại coi thường pháp luật, đạo đức sau khi thức tỉnh dị năng.
Nếu như có thể giết người chỉ bằng một câu nói.
Dĩ nhiên không còn gì bàn cãi, Kỳ Tửu chính là kẻ mạnh nhất.
"Kỳ Tửu" trong kịch bản có mạnh đến nhường này không nhỉ?
Việt Độc bất giác hướng về khuôn mặt của Kỳ Tửu, đang định rời mắt thì tầm nhìn lại dừng trên khóe môi hơi nhếch lên của cô ta.
Kỳ Tửu đang cười, một nụ cười nhẹ không kiềm chế được sự vui sướng.
Việt Độc có một linh cảm kỳ lạ, tuy đều là dị năng Ngôn Linh nhưng năng lực mà kí chủ của cô sở hữu và "Kỳ Tửu" của thế giới ban đầu sở hữu chưa chắc đã hoàn toàn giống nhau.
Phản diện trong truyện out trình thế này thì nhân vật chính còn diễn gì nữa?
Tưởng tượng cảnh nhân vật chính dẫn theo một đám cường giả đòi chém đòi giết đến chiến với boss cuối, Kỳ Tửu vừa nói một câu "Giết sạch bọn chúng" đã giải quyết xong, thế thì chênh lệch trình độ quá!
"Có chuyện gì sao?" Một giọng nói mang ý cười đột nhiên vang lên.
Việt Độc giật mình, đáp theo bản năng: "Không có gì..."
Lúc này mới phát hiện Kỳ Tửu không biết đã mở mắt từ lúc nào, nhìn cô cười như không cười.
"Biết là ta đẹp nhưng ngươi cũng đâu cần nhìn chằm chằm ta miết vậy chứ?" Kỳ Tửu nghiêng đầu khiến cho mái tóc xoăn dài của cô ta trượt trên đùi Việt Độc, trong con ngươi đen thẳm tràn đầy vẻ bỡn cợt: "Lẽ nào thích ta chăng?"
"..." Việt Độc hít một hơi sâu: "Bạn nghĩ nhiều rồi."
Tự tin là tốt nhưng tự tin quá là thành tự luyến đấy!
Kỳ Tửu mặc kệ cô đang nghĩ gì trong đầu, tiếp tục nhắm mắt, im lặng tự cười một mình.
Vào lúc Việt Độc đang nghiêm túc đánh giá sự "mặt dày" của kí chủ, hệ thống chủ lần nữa đưa ra nhiệm vụ.
Lần này là nhiệm vụ nhánh:
"Sông có khúc, người có lúc, chớ khinh thiếu niên nghèo.
Trả thù bạn học từng bắt nạt, cho bọn chúng nếm trải nỗi sợ hãi của báo thù – hoàn thành nhiệm vụ thưởng 100 điểm."
Việt Độc: "...?"
Kỳ Tửu: "Xì."
Dữ liệu của hệ thống số hiệu 0996 bắt đầu run rẩy.
Trong một khắc, cô đã cảm nhận được sự thôi thúc muốn viết đơn khiếu nại gửi cho bộ phận Chăm sóc khách hàng.
Hệ thống chủ vận hành lỗi rồi, nhiệm vụ này chắc chắn có vấn đề!
Cái gọi là bạn học từng bắt nạt Kỳ Tửu, có loại sinh vật đó tồn tại à – nhìn tác phong "chị đại" hồi trước, đứa nào gan to dám bắt nạt cô ta chứ???
__________
Ba năm cấp 3 của Kỳ Tửu trôi qua như thế nào?
Ngủ, có hứng thì xem sách một chút, bị giáo viên gọi lên trả lời câu hỏi, sau cùng có hứng thì làm bài thi.
Một năm đại học trước mắt Kỳ Tửu trôi qua như thế nào?
Ngủ, ngủ, ghẹo hệ thống.
"Trong kí ức của bạn có từng bị bắt nạt không?"
Dưới mái vòm của ngôi đền, Việt Độc ngồi ngay ngắn, nghiêm túc hỏi.
Kỳ Tửu ngồi đối diện cô, dựa lưng vào cột đá, tư thế tùy tiện hơn cô nhiều: "Nếu ý ngươi là những hành vi kiểu chế nhạo, lăng nhục, đánh hội đồng, thu phí bảo kê,...!thì không có."
Vậy nhiệm vụ này rốt cuộc là chuyện gì?
Chẳng lẽ tức là dù biết Kỳ Tửu hiện tại và "Kỳ Tửu" ở mạch thế giới ban đầu không phải cùng một người thì nhiệm vụ đưa ra vẫn dựa theo thế giới ban đầu sao?
Việt Độc im lặng giây lát, thận trọng hỏi: "Thế, "Kỳ Tửu" ban đầu có từng bị bắt nạt không?"
Đây là lần đầu tiên cô đề cập rõ ràng đến vấn đề này.
Đôi mắt nửa hé của Kỳ Tửu xẹt qua một tia sáng, cô ta nhẹ giọng trả lời: "Người nghĩ thế nào?"
Đáp án chắc chắn là có.
Kỳ Tửu chưa từng nói thẳng rằng mình không phải nguyên chủ, nhưng giọng điệu của cô ta khi nhắc đến thời thơ ấu đã vô tình tiết lộ điều đó, về cơ bản không có gì khác biệt.
Căn cứ vào mấy lời kí chủ từng nói qua trước đó, Việt Độc phỏng đoán:
"Kỳ Tửu" biến thành Kỳ Tửu phát sinh đại khái là vào lúc cô ta 11 tuổi – khoảng sau khi An Nhược Tố qua đời và trước khi cô ta vào cấp 2.
Tính cách của cô bé kia hẳn là lầm lì, nhu nhược, không giỏi giao tiếp với người khác, bằng không cũng sẽ không trở thành đối tượng bị bắt nạt lý tưởng ở trường với khuôn mặt xinh đẹp và gia cảnh sung túc như vậy.
Tất nhiên trong đó không thể không có sự nhúng tay của đám người Dương Vân, nhưng đây không phải nguyên nhân chính, bọn họ không dám ra tay quá mức trắng trợn.
Giờ xem ra...
Việt Độc nói ra suy nghĩ: "Có khi nào kẻ bắt nạt trong nhiệm vụ là đám người đã bắt nạt "Kỳ Tửu" lúc còn nhỏ không?"
Kỳ Tửu nhàn nhạt đáp: "Ai mà biết được? Có điều nếu là bọn nó thì nhiệm vụ này hẳn phải hoàn thành rồi mới đúng?"
Việt Độc quay đầu nhìn cô ta:?
"Lúc ta vừa mới đến đã trả thù rồi, cái loại nít ranh này á, không khiến bọn nó ám ảnh tâm lý mà chuyển trường là không được." Kỳ Tửu cười nói.
Eiiii, tuy đối với chuyện này không có cảm xúc gì sâu sắc...!nhưng tự nhiên bị triệu hồi lên thì phải hoàn thành tốt di nguyện của đứa bé kia mới đạt điều kiện cũng đúng mà?
Nhưng không cần giải thích cái này với Việt Độc đâu.
Việt Độc hỏi: "Bạn có nhớ bọn nó là ai, đã làm gì không?"
"Toàn là mấy trò ấu trĩ thôi, bày sâu bướm trên bàn, vẩy mực lên sách vở, tan học bao vây đe dọa, lấy chuyện mẹ mất ra đâm chọc." Kỳ Tửu hờ hững nhớ lại, có chút chán ghét nhíu mày: "Bây giờ nghĩ đến, hình phạt lúc ấy hơi nhẹ."
Ánh mắt Việt Độc trầm xuống.
Kỳ Tửu dường như không nhận ra cảm xúc của hệ thống có gì đó không đúng, tiếp tục nói: "À, ta có nhớ tên bọn nó, những cái khác thì không có ấn tượng.
Dù sao cũng đã qua mấy năm, mấy thứ vô dụng không cần thiết giữ lại trong đầu."
Việt Độc thu lại tâm tư, suy nghĩ một lát rồi đáp: "Cho mình biết tên là ổn rồi, mình có thể tra được."
Kỳ Tửu: "Đi tìm bọn nó sao?"
"Tùy bạn." Việt Độc bình tĩnh nói: "Nhiệm vụ nhánh không bắt buộc, có điều mình định thử một lần, nhưng bạn không muốn đi thì mình cũng không ép."
Kỳ Tửu không để bụng: "Vậy thử một lần cũng được."
Việt Độc ngược lại có phần ngạc nhiên: "Mình cứ tưởng bạn sẽ bảo lười không đi, muốn ở nhà ngủ chứ?"
"Sao có thể, thế giới hiện tại đột ngột thay đổi, hẳn rất thú vị nha...!Ta cũng tò mò."
Nghe kí chủ nói vậy, Việt Độc lại do dự.
"Nhưng chúng ta còn cần cân nhắc vấn đề an toàn của bạn ở bên ngoài nữa.
Nếu sau khi bạn sử dụng Ngôn Linh lập tức rơi vào giấc ngủ sâu không thể tỉnh, thì vấn đề an toàn liền không cách nào bảo đảm."
Kỳ Tửu giật mình: "...!Ồ, thế à."
Việt Độc không thể tin được: "Bạn trước đó chưa từng nghĩ đến chuyện này sao?"
Kỳ Tửu tự tin đáp: "Chưa từng, ta không cảm thấy có thứ gì tổn thương được ta."
Đại não Việt Độc giật giật.
Suy nghĩ theo hướng này, nếu muốn xem xét kỹ lưỡng vấn đề an toàn thì quả thực không có nơi nào là an toàn cả.
Cứ cho là ở mãi trong nhà đi, cũng khó mà đảm bảo sẽ không có sinh vật biến dị mạnh mẽ hay mấy tên dị năng giả điên tìm tới cửa.
Tất nhiên Kỳ Tửu có thể giết chết bọn chúng chỉ với một câu nói, nhưng ngộ nhỡ xử lý xong phải trả giá bằng việc rơi vào giấc ngủ sâu, trong lúc đó lại có thứ khác đến thì sao?
"Quên đi, trước tiên bỏ nhiệm vụ nhánh sang bên...!Bạn đã tỉnh rồi, vậy thì bố trí lại trong nhà đã." Việt Độc ngẫm nghĩ: "Ví dụ như thêm Ngôn Linh chú 'Không có bất cứ sinh vật nào có thể vào nhà ta và không có bất cứ sức mạnh nào có thể phá hủy nó', chắc là được nhỉ?"
Kỳ Tửu chưa muốn rời khỏi không gian tinh thần ấm áp, ý đồ giả vờ phát tác chứng trì trệ: "Chờ chút, ta ở lại thêm tẹo nữa thôi."
Việt Độc: Nhìn chằm chằm...
Kỳ Tửu bắt gặp con ngươi màu hổ phách đậm kia, cảm nhận được sự lên án mạnh mẽ của hệ thống, chỉ đành thỏa hiệp: "Được rồi, giờ ta dậy đây."
Lông mi của thiếu nữ đang ngủ say trên ghế lười khẽ động đậy, đôi mắt chầm chậm mở ra, nhẹ nhàng vươn vai một cái.
Trời giờ đã vào chiều.
Tám giờ trôi qua từ lúc sương mù tái sinh tan biến, thế giới bên ngoài hoàn toàn thay đổi.
__________
Một đoạn kịch ngắn:
Việt Độc: Ta càng ngày càng tò mò ngươi rốt cuộc là thứ gì...
Kỳ Tửu (cười): Ta cũng tò mò nha.
Việt Độc (sốc): Đợi đã...??? Chằng lẽ chính ngươi cũng không biết sao?!
Kỳ Tửu: Chà, đoán xem?
Việt Độc:...
Câu nói Việt Độc ghét nhất trước mắt chính là: Đoán xem..