Kế Hoạch Thức Tỉnh Nhân Vật Phản Diện


"Em không sợ ta sử dụng Ngôn Linh sao?"
Kỳ Tửu đã nói vậy đấy.
Lời vừa dứt, nhất thời không ai lên tiếng.
Một người ngồi dựa sô-pha, một người đứng thẳng lưng, cách khoảng chừng nửa mét, yên lặng nhìn nhau chằm chằm.
Đây là một khoảng cách rất tế nhị.
Trên thực tế, cự ly thân mật trong giao tiếp giữa người và người là trong vòng 45cm - khoảng cách gần như có thể cảm nhận được hơi thở và nhiệt độ cơ thể của nhau, và loại tình huống này chỉ áp dụng cho những người thân thiết nhất.
Mà Việt Độc đang ở vị trí cách Kỳ Tửu chừng nửa mét, thậm chí không cần tiến thêm một bước, chỉ hơi nghiêng người chút đã có thể dễ dàng vào được cự ly này.
Nhưng cô cứ đứng thẳng tắp ở đấy, không tiến cũng chẳng lùi, như gần như xa.
Thật lâu sau cô mới từ tốn trả lời: "Mình tin bạn sẽ không làm thế."
Ánh mắt tối tăm của Kỳ Tửu chợt lóe lên, như cười như không: "Vì sao lại cho là vậy? Chẳng lẽ trông ta giống người tuân theo khuôn phép lắm sao?"
"Tuy ký chủ…" Quan sát vẻ mặt Kỳ Tửu, Việt Độc lập tức nhanh chóng sửa miệng, nghiêm túc đáp:
"Tuy A Tửu bạn luôn rất ngang bướng, muốn làm là làm, không theo khuôn phép, nhưng bạn đối xử với mình từ trước đến nay rất tốt, rất quan tâm cảm nhận của mình.

Cho nên mình tin bạn sẽ không làm những chuyện như thế, cưỡng ép bằng sức mạnh không thể như mong muốn, dưa hái xanh thì không ngọt (1), đúng không nào?"
(1) Ý muốn nói rằng chuyện không thuận theo tự nhiên sẽ không đạt được kết quả tốt, giải thích theo cách khác chính là ép duyên thì không bền.
Kỳ Tửu chẳng mảy may bị ảnh hưởng: "Nói thật đi."
Thôi được, Việt Độc thở dài: "Nếu Ngôn Linh hữu dụng thì bạn sớm đã dùng rồi"
Đây mới là sự thật.
Kỳ Tửu người này thực sự chẳng hề để tâm những quan niệm đạo đức ước định mà thành kia của nhân loại.
Nếu quả thực có thể sử dụng Ngôn Linh để khiến Việt Độc ỷ lại cô ta, thích cô ta, yêu cô ta, thì cô ta sớm đã không chút do dự mà dùng rồi, đâu còn cần lén lút "đụng chạm" nữa… đáng tiếc là không được.
Có lẽ bởi vì cô ta không thể tạo ra tình yêu từ hư không, thứ vốn không tồn tại; cũng có khả năng do bản thân Việt Độc chính là tồn tại bên ngoài thế giới, sẽ không bị Ngôn Linh ảnh hưởng.
Tóm lại là không thể.
"Em hiểu ta thật nhỉ." Sau một hồi im lặng ngắn, Kỳ Tửu ra chiều tiếc nuối rồi than thở không rõ hàm ý.
Sắc mặt Việt Độc chẳng chút thay đổi: "Với tư cách hệ thống, hiểu rõ ký chủ là trách nhiệm của bọn mình."
Cho dù bị ký chủ tỏ tình thì sao chứ? Ưỡn ngực thẳng lưng, điềm tĩnh tự nhiên, vẫn là một hệ thống tốt làm việc công tâm!
Kỳ Tửu lại thở dài, cô ta nâng tay vén lọn tóc xoăn ra sau tai, đứng dậy tiến một bước về phía trước.

Khoảng cách bị rút ngắn thành cự ly thân mật.
Việt Độc không được tự nhiên nhìn đi chỗ khác, định lùi lại nhưng đã bị người đối diện dịu dàng nắm lấy cổ tay.
"Thực ra, đồng ý cũng được mà từ chối cũng không sao, đều chẳng mấy khác nhau." Kỳ Tửu nói.

"Bất luận thế nào, em đều cần cột bên người ta, chúng ta đã ràng buộc với nhau rồi mà nhỉ?"
Việt Độc rất muốn tàn nhẫn nhắc nhở cô ta rằng ràng buộc có thể phá vỡ.
Chỉ cần các cô hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng của thế giới, hoặc Việt Độc bằng lòng vứt bỏ tiểu thế giới này thì hệ thống lập tức có thể phá vỡ ràng buộc để rời đi bất cứ lúc nào.
Nếu nói trong quá trình làm nhiệm vụ, ký chủ có quyền chủ động hơn hệ thống, vậy thì khi từ bỏ nhiệm vụ, quyền quyết định lại nằm ở hệ thống.
Sẽ không tồn tại tình trạng bị ký chủ giữ lại không cách nào thoát khỏi, chỉ cần muốn là có thể đi.

Miễn chịu bỏ toàn bộ tổng số điểm tích lũy sau đấy ở thế giới này thì hệ thống chính là người làm chủ.
Song cân nhắc đến nhiệm vụ sau còn cần nịnh bợ boss, Việt Độc chọn không nói ra điều này, thay vào đó đáp lại từ khía cạnh khác:
"Dĩ nhiên khác chứ.

Tình yêu và tình dục của con người là không thể tách tời, nếu thành người yêu thì có nghĩa sẽ phải làm một số hành động thân mật, chuyện đó mình không tài nào tiếp nhận nổi."
Kỳ Tửu: "Chúng ta có thể Plato (2)."
(2) Tình yêu kiểu Plato dùng để chỉ tình yêu thuần khiết, không có ham muốn tình dục, không có sự gần gũi về thể xác, chỉ có sự liên kết sâu sắc về tinh thần.
Việt Độc: "Plato là tình yêu tinh thần, thân mật về mặt tinh thần chẳng phải vẫn là thân mật sao? Mình phản đối."
Dứt lời, Việt Độc tỉnh bơ ý đồ tránh khỏi cánh tay đang nắm lấy cô của Kỳ Tửu nhưng không thành.
Sức lực của Kỳ Tửu lớn đến kinh người, cánh tay trông có vẻ mảnh khảnh kia giống như còng tay siết chặt cô.
Đối mặt với tình huống như vậy, Việt Độc cũng đành chịu.
Cô không phải không có kinh nghiệm từ chối lời tỏ tình.
Dù gì thì mấy cô gái xinh đẹp lại tốt tính cũng không nhiều, sao có thể không ai để ý được chứ, Việt Độc từ hồi đi học đã được không ít bạn tỏ tình, ra đi làm cũng từng được đồng nghiệp, lãnh đạo theo đuổi.
Đối với việc từ chối, cô thậm chí được coi là thông thạo, mà sau đó tiếp tục duy trì quan hệ đồng nghiệp bình thường hay không tương tác với nhau nữa đều không quan trọng.
Nhưng Kỳ Tửu thì khác.
Nghĩ đến đây, Việt Độc không kìm được mà quay mặt đi, trốn tránh đôi mắt đen huyền của ký chủ.

Hơn ba năm, cô đã bên cạnh Kỳ Tửu ở nơi người ngoài không biết tới hơn ba năm.
Hệ thống vốn dĩ nên như vậy, không ai biết đến, làm một công cụ gian lận không chút tiếng tăm, trợ thủ nhỏ thân thiết của ký chủ.
Mà cô thì sao? Làm công cụ gian lận thì không mấy hữu ích, trái lại phần nhiều là cùng chơi, cùng trò chuyện, giết thời gian.
Một từ duy nhất có sức nặng trong hơn ba năm qua luôn là "Kỳ Tửu".
Hiện giờ thứ duy nhất ấy lại nói: Ta thích em.
Từ chối, tất nhiên có thể, nhưng từ chối sao cho hiệu quả? Lần đầu tiên trong lòng Việt Độc không có chút xíu tự tin nào.
Có lẽ bởi vì không có tự tin nên mới khiến một người trước nay khéo ăn khéo nói như cô chọn cách im lặng.
Kỳ Tửu cũng lẳng lặng nhìn cô, không biết đang nghĩ gì, cứ thế căng thẳng một hồi, cuối cùng Kỳ Tửu đã nhượng bộ.
"Bây giờ không nói chuyện này nữa." Cô ta khẽ thở dài, trong lời nói vô thức lộ ra sự dung túng bất đắc dĩ.

"Được rồi, ta cũng không trông chờ sẽ nhận được đáp án, em không cần nghĩ kỹ ngay lúc này đâu."
Việt Độc cẩn thận quan sát sắc mặt cô ta, Kỳ Tửu bật cười, giảm bớt lực tay, chuyển sang vân vê mái tóc hệ thống nhà mình: "Ta nói thật đấy."
Việt Độc thoạt đầu chưa kịp phản ứng, sau khi hồi thần liền vô thức muốn hất tay cô ta ra, song rốt cuộc vẫn không làm gì.
"Mình còn tưởng bạn sẽ theo đuổi đến cùng…" Cô gần như tự lẩm bẩm.
"Em hy vọng ta theo đuổi đến cùng sao? Nếu là hy vọng của em vậy thì…"
"Không, mình đùa thôi, bạn cứ để mình thư thả đi." Việt Độc lập tức đáp.
Kỳ Tửu nhún vai.
Chủ định của bản thân Kỳ Tửu tất nhiên hy vọng theo đuổi đến cùng.
Ôm lấy cô, ép buộc cô, nhẹ nhàng dụ dỗ hoặc cứng rắn ra lệnh, khiến cô thích, khiến cô say, sau đó thỏa mãn thu hoạch trái ngọt.
Nước ấm nấu ếch quá chậm, còn có nguy cơ làm cho tình cảm giữa hai người phát triển theo hướng bạn thân một đi không trở lại.
Cưỡng ép bằng sức mạnh lại quá thô bạo, hoàn toàn không phù hợp với tính cách độc lập, có chủ kiến của Việt Độc, đến cùng có thể sẽ thành công dã tràng hết.
Tình hình phát triển trước mắt đã quá tốt rồi, cứ tiếp tục dây dưa thế này, một ngày nào đó nhất định sẽ được như mong muốn, dù sao Việt Độc cũng chẳng cách nào rời khỏi, không phải sao?
Cứ bình tĩnh, cô ta nhủ thầm.
Bình tĩnh thôi.

__________
Việt Độc nằm một bên giường lớn êm ái, nhìn lên trần nhà, tâm tình phức tạp.
Đêm đã khuya, Kỳ Tửu đang nằm ở bên còn lại, hơi thở đều đều ổn định.
Hai cô mỗi người đắp riêng một cái chăn lông, bởi vì giường vô cùng rộng nên cách nhau phải chừng một mét.

Lại thêm ở giữa chắn bằng gối mềm, trông có vẻ phân cách rạch ròi, nước sông không phạm nước giếng.
Nếu là trước đây thì Việt Độc chắc chắn sẽ không băn khoăn nhiều như vậy, cô thậm chí có thể ôm Kỳ Tửu ngủ, sau đó tái hợp trong không gian tinh thần của Kỳ Tửu, cùng nhau giết thời gian.
Nhưng không phải lúc này.
Cô tự nhận mình không độ lượng được đến thế, có thể không kiêng dè gì thân mật với người phụ nữ một khắc trước vừa tỏ tình với cô.
Cho nên cô mới chọn cách trên, đồng thời từ chối lời mời tụ hội trong không gian tinh thần của ký chủ đêm nay.
Đối phương cũng không ép buộc, chỉ thở dài tiếc nuối, rồi tự mình chìm vào giấc ngủ.
Không có gì ngoài ý muốn thì về sau đều sẽ chung sống như thế này… trước khi cô nghĩ kỹ xong.
Việt Độc nhíu mày, có chút phiền não nhắm mắt lại.
Cô cần làm rõ tâm tư của mình.
Đối với Kỳ Tửu, tình cảm mà cô ôm lấy không nghi ngờ gì rất phức tạp.
Tình bạn có được trong ba năm sống chung là sự ỷ lại vô thức với người duy nhất biết đến sự tồn tại của cô, là sự ngưỡng mộ cùng cảnh giác bản năng với kẻ mạnh không ai địch nổi, là sự bất đắc dĩ và dung túng như dành cho đứa trẻ cần trông nom…
Có cảm xúc nào gần với thích không? Cái thích giữa người yêu nhau ấy?
Xem xét kỹ lưỡng thì thực ra cũng có.
Ngay từ lần đầu tiên gặp gỡ, trông thấy khuôn mặt xinh đẹp chói lọi, mỹ mạo vô song của Kỳ Tửu, trong lòng cô đã rất đỗi kinh ngạc.

Khi đó cô đã nghĩ nhan sắc ấy thực sự có thể "bẻ cong" người ta.
Nhưng chẳng qua cũng chỉ là thấy đẹp nên nổi lòng tham, cảm tình hời hợt thôi, lại bởi vì cùng là nữ giới mà giảm đi không ít.
Trừ cái này ra còn gì không nhỉ?
Lúc Kỳ Tửu đến gần với nụ cười lười biếng, lúc Kỳ Tửu thì thầm bên tai cô, thực sự không có gì bất thường cả…
Việt Độc vô thức nắm chặt tay, đột nhiên không muốn nghĩ tiếp.
Để ngâm thêm một thời gian nữa đi.
Cô nghĩ.

Nhất thời đừng nóng vội, để nghĩ thêm đã rồi hãy trả lời cho rõ ràng.
__________

Chuyện này hai người sau đó đều ngầm hiểu, không ai nhắc đến nữa.
Nhưng Việt Độc lại chẳng nói chẳng rằng, chủ động kéo dãn khoảng cách, lui về cự ly an toàn giữa "bạn bè".
Có điều vì để ngăn cô lừa mình dối người giả bộ chưa từng xảy ra chuyện gì, Kỳ Tửu thỉnh thoảng sẽ dùng ánh mắt đầy ngụ ý nhìn cô chăm chú.
Việt Độc: "..." Aizzz
Còn có thể làm gì được chứ? Chỉ đành tiếp tục vờ như không thấy, rằng cô là một hệ thống nhỏ khiếm thị khiếm thính kiên cường!
Hình Kình Thương sau sau nữa sự kiện kia mặc dù ký ức đã bị xóa bỏ nhưng trong đầu vị giáo sư Hình này vẫn tồn tại một số ý niệm mơ hồ.
Ví dụ như: Kỳ Tửu là một dị năng giả từng bị bắt nạt, có lẽ sẽ có một người bạn rất thân có thể hỏi về tình hình gần đây của cô ấy.
Dù sao cũng là nhân vật chính, còn sở hữu năng lực trên phương diện não bộ, cho nên có chút đặc biệt cũng là chuyện thường.
Hắn gửi tin nhắn cho Kỳ Tửu, dò hỏi cô ta có dự định đến quân khu thành phố S hay không?
Kỳ Tửu không chút thành ý trả lời: Để suy nghĩ thêm đã.
Ba bản chất của con người, "thơm quá", "bồ câu", "máy lặp" (3) - tuy Kỳ Tửu không phải người nhưng cô ta vẫn sẽ làm "bồ câu", thế là về sau liền không đáp lại giáo sư Hình nữa.
(3) Ba bản chất của con người là một thuật ngữ trên Internet Trung Quốc dùng để châm biếm ba thói xấu của con người trên mạng xã hội ngày nay.

Thứ nhất là chạy theo trend, thứ hai là nghiệp quật và thứ ba là cố chấp hoặc thích trêu ngươi.

Ba hình ảnh, meme bên đó lần lượt tương ứng là: thứ nhất là máy lặp; thứ hai là
cái này thấy bảo trên chương trình gì đó, đại khái là ông này lúc đầu chê kêu không ăn, lúc sau thì khen ngon (chữ trên ảnh nghĩa là "Thơm quá"), ăn lấy ăn để; thứ ba là
chuyện là cái ảnh này được đăng lên xong mọi người nhảy vào hỏi "Sao con chim bồ câu này to thế?", rồi có người vào giải thích về góc máy chụp này kia, nhưng nhiều người đọc được vẫn cứ bình luận kiểu "Mấy cái mày nói tao hiểu cả, cơ mà sao con chim bồ câu này to thế?", cố chấp không chịu tiếp thu dù đã được giải thích cặn kẽ hoặc cố tình giả ngu để trêu tức người ta.
Đầu kia tiếp tục gửi tin nhắn, cô ta lại coi như không thấy gì sất.
Bên cạnh đó, nhiệm vụ "thu phục sinh vật biến dị" mà hệ thống chủ đưa ra cũng đã xong hết toàn bộ.
Giống như cách đối xử với "đám tai họa", Kỳ Tửu lười sắp xếp công việc chung sau đó, chỉ cần đám sinh vật biến dị lúc ấy chịu phục tùng, giúp cô ta có thể hoàn thành nhiệm vụ, chuyện về sau lập tức mặc kệ tất thảy.
Nhưng điều này không có nghĩa là không dẫn tới hiệu ứng khác.
Đám tai họa: Ngầm thừa nhận có một vị boss không ai địch nổi, không dám gây chuyện khiến boss chú ý nữa, làm người khiêm tốn.
Sinh vật biến dị: Tuy bọn chúng trông có vẻ không được thông minh cho lắm nhưng dù sao cũng đã biến dị, IQ đều sẽ tăng thêm chút.

Ngầm thừa nhận có một nhân loại rất mạnh, mà phục tùng kẻ mạnh là bản năng của động vật, bởi vậy chỉ cần gặp con người là nữ sẽ lập tức vắt chân lên cổ chạy.
Cả hai đều chỉ cần gặp lại Kỳ Tửu là chắc chắn sẽ không xuất hiện bất cứ suy nghĩ phản kháng nào nữa.
Suy cho cùng, nếu có thể sống thì ai lại muốn chết chứ, đúng không nào?
Ở một mức độ nào đó cũng gặt hái được khá nhiều nhỉ..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận