Ở trên là Nhật Phong !
Hai ngày đã trôi qua, hắn nhận ra nó bí ẩn vô cùng, hôn thê mà :
_ Sáng đi công việc đến tận chiều. Tối lại ở trong phòng không thèm ra ngoài. Rốt cuộc nó có phải là người không, một câu nói đầy đủ chủ ngữ vị ngữ khó đến vậy sao ? Suốt ngày chỉ dưới mười từ không hơn :
_ Ăn cơm.
_ Tôi đi đây.
_ Ở nhà cho Galaxy và Tam Thể ăn đó ( vừa đủ chín chữ )
_ Nhanh lên, trễ giờ rồi.
_..........
Hắn dù cũng là người lạnh lùng nhưng trình độ lạnh của nó là đỉnh của đỉnh rồi. Hắn cũng là con trai, đẹp, giàu có, giỏi thể tha, IQ cao vì cớ nào mà bơ như vậy chứ ? ( nhóc : em xin lỗi nhưng đây là lời thật lòng, anh vẫn thua chị ấy mọi khoản nêu trên. N. Phong : * khóc nguyên dòng sông * )
Chịu không được nữa, hắn quyết định leo thẳng lên phòng nó hoi cho ra lẽ. Hùng hổ mở toang cánh cửa mà quên cả việc gõ cửa để giữ phép lịch sự, hắn đứng hình ngay mép vào phòng, tay nắm đấm cửa toát mồ hôi. Nó đứng bên cạnh cửa sổ, tay cầm cốc rượu, tay còn lại cầm một xấp giấy như tài liệu. Nhưng mấy cái đó không khiến hắn đau đầu mà cái đau đầu nhất là cái kia, nó mặc một chiếc quần âu đen, chân mang dép trong nhà cũng đen nốt, áo.....lại là áo choàng tắm dài tận gối màu đen luôn. Cổ áo khá rộng nên nhìn cổ nó đi xuống nữa khó mà kìm lòng được, hơn nữa tại sao vòng một của nó lại lớn đến như vậy chứ ? ( * ngã không thương tiếc *)
_ Cậu không có phép lịch sự tối thiểu sao ? ( lại được chín chữ )
_ Xin..x.. lỗi, tại tôi .... tôi gấp quá . - bao nhiêu hùng hổ của hắn bay mất sạch không còn một mảnh, gương mặt toát mồ hôi liên tục, giọng nói lại ấp úng đến khó chị. Từ lúc nào mà hắn trở nên thế này chứ ? Từ lúc gặp nó chăng, Ngô Nhất Thiên đó ?
_ Chuyện gì ? - nó nhấp một hơi Gin rồi đặt chiếc ly rỗng xuống bà, xấp tài liệu được lật nhẹ sang trang khác .
Hắn nuốt một ngụm không khí, cố điều chỉnh lại hơi thở cho thật ổn định , hàn khí cũng đã trở lại như lúc ban đầu, từng bước từng bước chững chạc đi vào :
_ Tôi muốn hỏi vài chuyện ?
_ Chính xác là bao nhiêu ? - nó nhíu nhẹ mày, nhìn hắn đúng một giây rồi lại chuyển mắt sang xấp tà liệu. Hắn vuốt mặt cộng vuốt ngực kìm nén cơn hỏa hoạn trong người xuống, rặn ra từng chữ trong kẽ răng.
_ Bốn chuyện.
_ Bốn ? Cậu có hai phút. - nó đặt xấp tài liệu xuống bàn, gương mặt muôn thế kỷ vẫn không thay đổi, lạnh lùng, hờ hững và luôn bí ẩn. Nó lôi điện thoại , bấm hẹn giờ đúng hai phút (?!!?)
_ Chuyện thứ nhất là về việc cô luôn lơ tôi, dù sao chúng ta cũng là vợ chồng cón gì ?
_ Chúng ta ? Vợ chồng ??? - nó di chuyển hai tay đang chống bàn ra trước ngực khiến hắn có muốn hay không cũng phải dời mắt theo chuyển động của nó, giọng nói băng lãnh lại vang lên trong không gian tĩnh lặng chỉ mỗi hơi thở đều đặn, câu hỏi trước còn mang theo chút giễu cợt, câu sau lại càng lạnh lẽo :
_ Tôi nói lại một lần nữa, giữa tôi và cậu chỉ có quan hệ người đánh cờ và quân cờ. Sau khi kết thúc ván cờ này cậu sẽ ra đi như chúng ta chưa từng quen biết và nếu như cậu đi sai nước cờ... - nó di chuyển đến bàn cờ nằm trong lòng kính, một bộ cờ vua có thiết kế vô cùng kì lạ. Trong đó, con Hắc Mã đã tiến một bước, nó cầm lấy Bạch Mã nhẹ nhàng lơ lửng không trung và hất con Hắc Mã ngã khỏi bàn cờ. -..... sẽ như thế này.
Hắn nuốt khan môt cái, mồ hôi trán không biết từ lúc nào đã vã như tắm, trái tim không biết tại sao lại hơi nhói. " Không lẽ mình bị đau tim ?"
_ Còn một phút ba mươi hai giây.
_ Chuyện thứ hai là về X5, cô định làm gì với chúng ? Vào khi nào ? - hắn không dám nghĩ ngợi lâu, đặt ngay câu hỏi tiếp theo, hai phút để hỏi bốn chuyện, giết người không chớp mắt mà ( anh sẽ thấy sớm là chị ấy giết người có chớp mắt hay không * cười hiền* )
_ Ngày mai X5 sẽ biến mất hoàn toàn ( tám chữ ). - một câu nói hoàn toàn ngắn gọn, súc tích nhưng đủ hết nội dung cần phải nói và tăng thêm nhiệt độ run không cần nhiệt độ cho người khác.
_ Chuyện thứ ba là cô và Thiên Tự có việc gì sao ? Hai ngày nay tôi không thấy cậu ta sang phòng hay bám theo cô nữa.
_ Chỉ là một chút chuyện riêng thôi, mọi chuyện chỉ mới là bắt đầu. - mi mắt của nó hơi cụp xuống khi trả lời câu hỏi vừa rồi, ngay từ mười năm trước kế hoạch của nó đã định và để thực hiện đó, dù phải hi sinh cả bản thân nó cũng phải làm. Nhưng tất cả đều được giấu đi chỉ trong tích tắc _ Cậu còn mười lăm giây.
Hắn đã hơi vã mồ hôi, cố thốt nhanh ra câu hỏi cuối cùng, điều mà hắn đã thắc mắc ngay từ đầu gặp nó và Thiên Tự "
_ Có phải cô và Thiên Tự đã biết nhau từ trước không ?
_ Cậu thắc mắc ? Đó có phải là chuyện của cậu không ? Cậu nên nhớ cậu chỉ là Hắc Mã , căn bản không thể biết bí mật của Vua Trắng. Bản thân cậu chỉ là một con Hắc Mã có thể tiến thêm bốn bước nữa thôi, cố gắng mà hoàn thành đủ và chính xác hơn là tò mò chuyện không liên quan đến mình. Hai phút đã hết , ra ngoài đi. - nó quay lưng về phía hắn, tay lại cầm xấp tài liệu, rất lạnh lùng.
Hắn đứng im như tượng, con tim cũng như ngừng đập, trong đầu không ngừng vọng lại câu nói : " Cậu chỉ là Hắc Mã. ". RẦM.. một tiếng, cánh cửa bị đóng lại vô cùng thô bạo, hắn là Hắc Mã, tốt, RẤT TỐT.