Một bạt tai vô cùng mạnh mẽ giáng thẳng xuống mặt Tự, khiến cậu loạng choạng ngã ra sau, bộ âu phục nhanh chóng bị mưa thấm ướt.
Tự quay sang mặt sang, trên má hằn rõ bàn tay đỏ rực, khóe miệng cũng chảy ra chất lỏng tanh tưởi. Cậu tức giận ghì chặt vai nó vào tường, hướng môi xuống nhưng trái tim tim bất chợt co thắt, nó đang cự tuyệt cậu. Đôi mắt băng lãnh kia đang u tối dần, một bên mắt tuôn một dòng nước nóng, con người này biết khóc, khóc trong tuyệt vọng.
Sau một hồi giằng co, cậu bắt được môi nó, hàm răng trắng không ngần ngại cắn mạnh.
Tanh. Đau. Buốt. Lạnh. Nó thẫn thờ nhìn Tự nở nụ cười thỏa mãn sau khi khiến môi nó môi dưới của nó đứt một mảnh, máu tanh tràn xuống tận cằm. Tự dùng ngón trỏ ấn ấn vào chỗ bị rách, miết quanh khiến đôi môi nhợt nhạt đỏ lên vì máu, đôi môi kia mỉm cười :
_ Đôi môi của một em chẳng đáng giá một xu. Và màu này rất hợp với em, màu của máu!
_Tự. - nó thậm chí chẳng thể nói nổi một câu, gương mặt băng lãnh giờ đây thẫn thờ và trắng như giấy, ánh mắt dần tối đi, hai cánh tay ôm chặt lấy cơ thể, hoàn toàn tuyệt vọng.
_Ngân Thiên, chúng ta chia tay đi, người con giá như em không xứng đáng để anh yêu. Ngô Ngân Thiên, tôi và cô, CHƯA TỪNG QUEN BIẾT NHAU.
Thiên Tự đứng dậy, hai tay đút túi đi thẳng, hoàn toàn chẳng quay đầu lại lấy nửa lần. Bóng lưng dài tan dần trong làn nước trắng xóa, cứ theo mưa mà cuốn đi.
_Aaaaaaaaaaa.... hức hức.... aaaa...
Tiếng hét tuyệt vọng, đau đớn vang lên trong tiếng mưa rả rích khiến người nghe chỉ có thể thương cảm mà khóc theo. Đau đớn, cõi lòng như bị ngàn lưỡi dao cứa sâu, rất sâu. Nó chỉ có thể khóc và la thật to trong mưa, ít nhất cơn mưa này có thể xoa dịu được nỗi lòng của nó. Vì chỉ khóc được một bên nên mắt trái của nó đỏ như máu, nước mắt mặn chát tràn qua vết rách ở môi nhưng cơn đau lan đến tận tim.
_Ahhhhhhh...... - nó hét to, rất to, cơ thể không còn chút sức lực nhã khuỵu, mưa cũng tuyệt tình thấm ướt mái tóc tím buồn thương, tràn xuống cơ thể đã vốn lạnh lẽo từ lúc nào. Một tiếng trôi qua, cơn mưa vẫn chưa dứt mà nó đã muốn cuốn đi theo mưa. Cơ thể bắt đầu nóng hừng hực, nước mauw lại cứ xối thẳng xuống, rát buốt. Nước mắt của nó đã ngưng, chỉ còn sự âm u, vô hồn, vô cùng kinh người.
Chợt, một cánh tay vững chắc bế bổng cơ thể mềm nhũn kia, tưởng chừng như đang bế không khí hoàn toàn chẳng còn chút sức lực nào. Người con gái này, không khi nào có thể khiến hắn rời mắt.
_Bám chặt áo tôi, xoay mặt vào trong, họ nhận ra thì không hay chút nào. - chất giọng lạnh lẽo thì thầm đủ cho nó nghe. Nó tựa như nghe thấy, hai tay nắm chặt vạt áo, khiến bộ vest quý phái bị nhàu đi không ít, gương mặt vùi sâu vào vòm ngực tráng kiện, lặng lẽ nhắm mắt lại.
Hình ảnh chàng trai cao lớn bế trên tay cô gái tan hẳn vào màn mưa, khắc sâu vào đôi đồng tử đầy lửa hận.
Ting..ting.. Hắn nhấn chuông cửa được hai lần thì cánh cổng tự động mở ra, sau khi hắn vào cũng đóng lại rất nhanh.
Nhật Phong vội vã chạy đến, toan bế thân ảnh trong tay Vương Triệu thì đã thấy cậu ta lướt qua hắn đi về phía cầu thang, âm giọng lạnh lẽo đang kìm nén tức giận :
_Nấu một bát cháo, cho thật nhiều hành tím và hành tím.
Hắn cũng không đôi co, vội vã đi nấu cháo, trong lòng đột nhiên có cảm giác chua xót, đau đớn. Nhưng không chỉ mỗi hắn mà tận bốn người đau.
Đặt nó vào bồn tắm rộng lớn, Thiên Hoàng xả nước nóng, cởi chiếc áo vest trên người nó, dịu dành nói nhưng sự kìm nén tức giận vẫn hiện rõ :
_Em tắm nhanh đi, tôi lấy đồ cho em.
Nó vùi mặt vào đầu gối rồi từ từ buông lỏng để cơ thể chìm vào sâu trong nước. Thiên Hoàng nhìn thấy cũng không hốt hoảng gì, hắn thừa biết Ngô Nhất Thiên không biết viết hai chữ : "từ bỏ", "hối hận", "tự tử". Đặt bộ trang phục nam cùng đồ lót lên chiếc bàn cạnh bồn tắm, ay nhẹ nó :
_ Tắm xong thì ra ăn cháo.
Đáp lại là ánh mắt nó nặng nề nhắm, như một biểu hiện gật đầu. Thiên Hoàng nhìn nó một lát rồi bước ra, xuống đến nơi thì gặp hắn đang loay hoay nấu cháo :
_Tôi mượn phòng tắm của cậu được chứ ?
_Cứ tự nhiên. Nhưng có chuyện gì với cô ấy vậy ?
_Cứ hỏi cô ấy. - nói xong quay lưng đến phòng hắn.
Điện thoại của hắn bất ngờ reo, nhìn vào màn hình hiện ra ba chữ : bà chằn lửa.
_Alo?
_Nhất Thiên đang ở đâu ?
_Trên phòng.
_Cậu ấy vừa bị ngấm mưa ?
_Ừ.
_Sốt ?
_Ừ.
_Đã ăn cháo chưa ?
_Vẫn chưa.
_Vậy bây giờ đang làm gì?
_Hình như đang tắm.
_Bao lâu rồi?
_Tầm mười lăm phút.
_...... Hoàng Nhật Phong, cậu chạy NGAY LÊN PHÒNG NHẤT THIÊN. NGAY!!! - Ngọc Ly bất ngờ hét to, âm giọng vừa lo sợ vừa xen lẫn tức giận. Hắn giật mình, quên cả tắt máy chạy vụt lên thì phát hiện cửa đã khóa từ bên trong.
_Ngọc Ly, khóa cửa rồi. Tôi phá đây.
_Đừng. Cậu không được phá, đó là cửa tự đọng do chính Nhất Thiên thiết kế, chỉ cần va chạm mạnh, cậu lập tức chết đấy.
Đôi chân đưa cao lập tức hạ xuống rồi hắn đưa tay đập cửa.
_Nhất Thiên, mau mở cửa. Mở cửa.
Thiên Hoàng cũng vội chạy đến, còn chưa kịp hỏi thì đã nghe một tiếng..... Choang... như một thứ thủy tinh gì đó đập vào tường.
_Chết tiệt... - Ngọc Ly nghiến răng, lập tức để lại một câu rồi tắt máy - Phong, cậu gọi Jack đến, bảo cậu ta Nhất Thiên bị sốt và uống rượu mạnh, đến ngay không được chậm trễ.
_Rượu mạnh ? - hắn cùng Thiên Hoàng nhìn nhau rồi lập tức gọi Jack, cứ đứng trước cửa phòng nó mà đứng ngồi không yên. Mười phút sau, một tiếng Choang nữa vang lên khiến hia con người kia càng nóng ruột hơn.
----------Bên trong------------
Ngồi trên chiếc ghế êm ái ngày hôm qua còn là một con người băng lãnh, khí thế khiếp người, bây giờ được thay bằng thân xác nóng rực, áo quần không ra thể thống gì : mái tóc đen ướt phủ kín trán cao, trong đôi mắt vô hồn còn phảng phất một hình bóng nào đó.
Trên bàn làm việc bây giờ lại la liệt rượu Gin, Volka... Nó dựa lưng ra phía sau, tay dốc chai rượu còn một nửa, chỉ chốc lát chỉ còn lại cái chai rỗng liền vèo một cái đã chung số phận với hai chia trước.
Nó mở nắp chai thứ tư, dốc không ngừng khiến rượu chưa kịp uống đã thấm vào áo, trông vô cùng bê tha.
Cơ thể vì đang sốt mà nóng hừng hực, lại thêm rượu mạnh đang giày vò bao tử, nó dốc hết chai rượu, cảm thấy đất trời quay cuồng, liền đưa tay nhấn nút mở khóa cửa rồi vô lực rơi "BỊCH" xuống sàn. Chỉ biết, có vài bóng người lao đến bên nó, còn hư hư ảo ảo nhìn thấy bóng hình quen thuộc đứng nhìn nó mỉm cười, sau đó hoàn toàn mất hết ý thức. Còn một diều duy nhất vương lại trong ý thức của nó, chính là... biến cố bất đầu rồi.....