Càng nói, giọng của anh ấy càng nhẹ cho dù thế nào, dù nhìn thế nào, đây cũng là có ý muốn vạch rõ giới hạn, nhỉ.
“Ha.
” Úc Thành đi về trước hai bước, ánh mắt tràn đầy hứng thú, “Thú vị.
”
“Vậy thì cậu đi tìm một tổ chức công ích quyên tiền đi.
” Anh ta ghét ỏ nhìn áo khoác treo ở chỗ không xa một cái, tiện miệng nói, “Ký tên viết là Ninh Thư Vân.
”
Nếu Úc Thành đã nói muốn quyên tiền, vậy thì không thể nào là con số nhỏ, ít nhất phải trăm vạn trở lên.
Vốn dĩ thư ký Minh đang tính toán quyên góp bao nhiêu tiền cho hợp lý, tiếp đó bị câu nói cuối của anh ta dọa cho khiếp sợ.
“Vân Thư Ninh?” Đây không phải người mà dạo gần đây Úc Thành thấy rất hứng thú sao?
Tối qua, ở nơi mà anh ấy không biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì rồi?
Úc Thành nhìn vẻ mặt đầy tò mò của anh ấy, không hề muốn giải thích một chút nào: “Tôi phải xuất viện rồi, cậu tự xem mà làm đi.
”
“Ngài thực sự không thể xuất viện đâu.
” Sau khi thư ký Minh nghe thấy lời anh ta nói thì ném mọi việc ra sau đầu, khuôn mặt nhăn nhó chạy theo, “Bác sĩ nói ngài nhất định phải nghỉ ngơi cho tốt, nếu không thì…”
Anh ấy không biết dáng vẻ hiện tại của mình cực kì giống thái giám tổng quản bên cạnh Hoàng đế.
Úc Thành làm lơ lời của anh ấy, vòng qua giường bệnh tự nhiên đi về phía trước.
Còn chưa đến cửa, đột nhiên anh ta dừng lại, trong nháy mắt khí thế trên người anh ta trở nên sắc bén: “Sao hôm nay sếp Hạ lại nhớ đến nơi này rồi.
”
“Không lẽ là mắc phải bệnh gì không thể chữa đó chứ?” Anh ta đứng yên tại đó, giọng điệu xấu xa, hỏi.
“Sức tưởng tưởng của sếp Úc đúng là khiến người ta thán phục.
” Hạ Thần đứng ở cửa, ôn hòa lễ độ đáp trả.
“Thật đáng tiếc.
” Úc Thành nhún vai một cái, híp mắt trả lời.
“Làm phiền nhường chút.
” Anh ta đi thẳng ra cửa, không nhìn Hạ Thần lấy một cái.
Hạ Thần thức thời lùi ra sau hai bước, đợi sau khi anh ta ra khỏi phòng, Hạ Thần mới đột ngột lên tiếng: “Tối qua sếp Úc đi gặp ai?”
Bước chân của Úc Thành thoáng dừng lại, khí thế trên người anh ta trở nên thần bí mà nguy hiểm.
“Sao nào, sếp Hạ thế này là có niềm vui mới rồi?” Anh ta chậm rãi xoay người, con ngươi đen láy nhìn thẳng vào Hạ Thần.
“Vân Thư Ninh là trưởng bối của tôi, tôi hy vọng anh sau này đừng đi làm phiền thím ấy nữa.
” Hạ Thần biết Úc Thành là một tên điên trăm phần trăm, nếu như không nói ra với anh ta, cũng không biết anh ta có thể làm ra chuyện gì.
“Trưởng bối?” Úc Thành nghiêng đầu, tóc mái che mất mí mắt của anh ta, khiến cả người anh ta nhìn có vẻ u ám tối tăm, “Anh đang đùa ấy à?”
“Tôi không cần thiết phải làm như vậy.
” Hạ Thần vô cảm đi qua người anh ta, giọng nói rất khẽ, “Thím ấy đã từng là bạn gái của chú út tôi, vì điều tra chân tướng vụ mất tích của chú út mới đến cạnh tôi.
”
“Bây giờ thím ấy… rất không ổn.
” Anh ta bước đến chỗ cách Úc Thần không xa rồi dừng lại, giọng nói mang theo than thở đau xót, “Thím ấy biết được chân tướng vụ mất tích của chú út thì sắp sụp đổ rồi, không có tinh lực để chơi mấy trò chơi vô vị với anh đâu.
”
Úc Thành nghe thấy lời anh ta nói, bỗng nhiên nhớ đến khung cảnh mình gặp cô ngày hôm đó.