Người của Hạ gia, quả nhiên đều bất hòa với anh ta.
Nhưng nhìn thấy cô rồi, anh ta như bị nghẹn giọng, mấy lời nói vốn đã sớm chuẩn bị tốt anh ta một câu cũng nói không được, cuối cùng chỉ có thể lặp lại những lời anh ta đã nói với cô trước đó một cách khô khan.
Vân Thư Ninh rất nhạy cảm với những biến hóa trong cảm xúc của mọi người, cô nhận thấy sự dung túng trong ngữ điệu của Úc Thành, nhanh chóng xây dựng kế hoạch ứng phó.
Cô giống như không nghe thấy anh ta nói gì mà tiếp tục ăn cơm một mình.
Úc Thành nhìn dáng vẻ đàn gảy tai trâu của cô, tâm trạng càng buồn bực.
Nhà hàng này không lớn, bàn ghế ở trong cũng tương đối nhỏ, anh ta ngồi trên ghế, đôi chân thon dài ủy khuất co qua một bên.
Dù nhìn thế nào đi nữa cũng hoàn toàn không tương thích với nơi này.
"Quý khách, ngài muốn ăn gì? " Sau khi nhìn thấy anh ta, nhân viên phục vụ trong nhà hàng mặt đỏ bừng đi tới trước mặt anh ta, cẩn thận hỏi.
"Giống cô ấy.
" Úc Thành một cái cũng không nhìn lấy cô ta, trực tiếp hất cằm về phía đối diện, ra hiệu.
"Được.
" Nhân viên phục vụ thu hồi trái tim thiếu nữ bồn chồn của mình, quả nhiên thời đại này trai đẹp gái đẹp đều đã trở thành một đôi rồi.
Cô gái trẻ này hai ngày nay tâm tình đều không tốt lắm, cô vẫn luôn lo lắng không biết cô ấy có bị trầm cảm hay không, bây giờ xem ra, có lẽ là cãi nhau với bạn trai thôi.
Úc Thành và Vân Thư Ninh ngồi đối diện nhau, vốn dĩ trong mắt người khác, họ đáng lẽ là một cặp kim đồng ngọc nữ, nhưng không biết vì lí do gì, bầu không khí giữa hai người không thích hợp lắm, nhìn từ xa, họ trông giống hai người xa lạ ngồi chung bàn hơn.
Úc Thành tùy ý vắt tay lên bàn, mặc dù anh ta rất ít đến những nơi đông người như này ăn cơm, nhưng trong mắt anh ta cũng không có một tia chống cự, anh ta nhìn người đối diện mình, ánh mắt ảm đạm.
Giờ phút này, xem ra cho dù anh ta có nói gì đi chăng nữa cũng không thể khiến cô ngẩng đầu lên.
Bất quá, con người này của anh ta, chính là thích chọc vào nỗi đau của người khác, chọc đau rồi thì có thể khiến cho người khác không có cách nào phớt lờ anh ta.
"Ăn cơm một mình không cảm thấy chán sao? " Anh ta nhìn cô, nở nụ cười nham hiểm: "Tôi quên mất, người cô muốn ăn cơm cùng, hình như...!"
Vân Thư Ninh cúi đầu, trong mắt lộ ra sự mờ mịt: Hôm nay Úc Thành đến tìm cô suy cho cùng là vì cái gì? Chỉ là để đâm vào tim cô hai nhát thôi sao? Cũng quá nhàm chán rồi đó.
Mặc dù nội tâm cô rất bất lực nhưng ngôn ngữ hình thể của cô vẫn được diễn rất tốt.
Nghe anh ta nói xong, tay cô không biết vì sao dừng lại một chút, rồi lập tức hiển nhiên như không gắp một miếng thức ăn, nhưng cẩn thận quan sát cô một chút, không khó để phát hiện ra, động tác của cô ngày càng cứng nhắc và máy móc.
Nhìn dáng vẻ hiện tại của cô, nửa câu sau muốn nói của Úc Thành biến thành một cái cười nhạt không rõ tư vị.
Lúc hai người rơi vào trầm mặc, nhân viên phục vụ bưng đồ ăn của anh ta ra: "Quý khách ăn thong thả.
"
Úc Thành chán ghét liếc nhìn món ăn được đem ra, nhưng vẫn thành thật cầm đũa lên.
Ăn xuống một miếng, tuy biểu tình trên mặt hắn không có chút biến hóa nào, nhưng đôi đũa không biết từ lúc nào đã được đặt xuống.
Anh ta coi như đã biết tại sao nhà hàng này ít khách như vậy.