"Cô với Hạ Nghiên lúc ở bên nhau, cũng ăn cái này? " Anh ta một chút cũng không che giấu sự chán ghét trong giọng điệu của mình.
"Không thể sao? "
Úc Thành vốn dĩ không nghĩ rằng Vân Thư Ninh sẽ trả lời, vì vậy sau khi nghe được giọng nói của cô, anh ta sửng sốt một trận: "Cô nói cái gì? "
Anh ta thấy người đối diện ngẩng đầu lên, lộ ra một đôi mắt bình tĩnh mà xa xăm:
"Sếp Úc, hy vọng ngày dùng cơm vui vẻ.
"
Úc Thành nhìn thấy bóng dáng cô muốn rời đi, có chút đột ngột nói: "Tôi đã gặp Hạ Nghiên...!...!"
Vân Thư Ninh giống như bị một cây đinh đóng chặt ở đó, bất động, như thể đang tiêu hóa những gì mà anh ta nói.
Cũng không biết trôi qua một lúc hay rất lâu, cô cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, lộ ra con ngươi đầy khủng hoảng và mong đợi, cơ thể cũng bất giác căng thẳng.
Nhìn dáng vẻ mong đợi của cô, Úc Rành nhún nhún vai: "Bây giờ có thể bình tĩnh nghe tôi nói chuyện rồi chứ? "
Hàng mi dài của Vân Thư Ninh khẽ chớp, đôi mắt nghiêm túc nhìn anh ta.
"Lúc đó, địa vị của tôi ở Úc gia không cao, chỉ gặp cậu ta trong mấy lần đi dự tiệc.
" Nói đến đây anh ta hừ lạnh một tiếng, giọng điệu trở nên quái gở, "Gia chủ nhà họ Hạ thật sự rất kén chọn.
"
"Hễ là nguyên liệu nấu ăn không được tươi mới, một miếng cũng sẽ không đụng vào, mỗi lần cậu ta tham dự một bữa tiệc, dù cho nhà tài trợ đã tìm cách, cậu ta cũng sẽ không đụng vào một miếng thức ăn trên bàn.
"
"Làm sao có thể...!...!" giọng nói của Vân Thư Ninh có chút nghẹn ngào, sắc mặt vừa mờ mịt vừa yếu ớt.
Cô biết sở thích này của Hạ Nghiên, cũng biết tính kén chọn của anh, nhưng "cô" không thể biết được, bởi vì trong kịch bản của cô đã viết như vậy.
Tình cảm giữa hai người, nếu mọi thứ đều dâng trào, vậy sẽ khiến người ta cảm thấy đột ngột, cho nên cô phải tiết lộ mối quan hệ của hai người từng chút một, tình cảm giữa bọn họ, mới có thể càng thêm chân thực, càng khiến người khác phải thương xót.
"Tại sao lại không? Tính kén chọn của Hạ Nghiên đã nổi tiếng trong giới, hiện tại ngay cả đầu bếp nghe thấy cũng...!...!"
Anh ta nói chưa xong, đã bị đôi mắt đẫm lệ của người đối diện cắt ngang.
Vân Thư Ninh giữ nguyên biểu tình ngơ ngác trên mặt, nước mắt giống như những viên ngọc trai vỡ vụn, từng giọt từng giọt rơi xuống.
Cô thân là một diễn viên, thường xuyên nghiên cứu biểu cảm của mình trước gương, những giọt nước mắt chảy dài tuy có thể thể hiện tâm trạng của nhân vật chính nhưng khó tránh khỏi có chút khó coi.
Khóc là một loại nghệ thuật, khóc đẹp, sẽ khiến người khác thương tiếc từ đáy lòng, khóc quá thảm, chỉ có thể khiến người khác cảm thấy phiền chán.
Vành mắt của cô đỏ hoe, mỗi lần lông mi của cô run lên một chút, sẽ có một giọt lệ rơi xuống từ khóe mắt của cô, bởi vì thút thít, chóp mũi cô cũng đỏ bừng.
"Anh ấy còn thích gì nữa không? " Giọng cô rất nhẹ, chỉ nghe thanh âm căn bản nghe không ra là cô đang khóc.
Nhưng Úc Thành lại rất dễ dàng nghe ra giọng điệu chua xót của cô.
Có thể dựa vào thân phận con riêng mà bước vào Úc gia, chỉ số IQ của anh ta đương nhiên không thấp.
Liên hệ sơ sơ cuộc trò chuyện của hai người họ, sẽ hiểu ra tại sao bây giờ Vân Thư Ninh lại làm ra bộ dạng này.
Anh ta vốn nghĩ rằng, Hạ Nghiên chỉ là nhàm chán muốn chơi đùa mà thôi, không ngờ đến anh hình như đã thật sự động tâm rồi.